Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 2: 2: Trở Lại Tuổi Mười Sáu




Edit: susublue

"Nữ tử này là ai, tại sao lại tới Hoả gia ta?"

Hoả Lạc trầm mặt xuống, ánh mắt hừng hực lửa giận, nhìn thấy đan dược cứu mạng nhi tử bị người ta phá hoại, ông ta làm phụ thân sao có thể không nổi giận?

"Phụ thân, nàng là bằng hữu của Hoả Vũ Sa." Vân Tiệp cắn chặt hàm răng trắng, nghĩ lại nỗi nhục vừa rồi ở thư phòng thì liền ác độc nói.

Hoả Vũ Sa, lần này ngươi xong đời rồi, cho dù là Hoả Lạc cũng không thể bao che cho ngươi!

"Ta đã nói rồi, nếu hắn ăn viên đan dược này vào thì sẽ nổ tan xác mà chết." Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn khắp bốn phía, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề có chút dập dờn.

"Ha ha!" Vân Trần ngửa đầu cười lớn hai tiếng, mặt mũi xanh mét nói, "Hoả gia chủ, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, thật không hiểu nổi tại sao Hoả gia các ngươi lại chứa chấp nàng ta, loại nữ nhân này vốn không xứng tới Hoả gia, từ khi nàng ta xuất hiện thì chẳng những Lạc Phong bị trọng thương mà ngay cả hi vọng duy nhất vũng bị phá hủy, ta hoài nghi nàng ta đang cố ý! Cho nên xin Hoả gia chủ hạ lệnh bầm thây hai tiện nhân này ra làm vạn đoạn!"

Nhất thời mọi ánh mắt đều tụ tập về phía hai người.

Hoả Viêm nhíu chặt ấn đường, chậm rãi cất bước tiến lên, che ở trước mặt Dạ Nhược Ly và Hoả Vũ Sa, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên cũng rét lạnh đầy sát ý, nếu đám người này dám can đảm đả thương các nàng thì hắn sẽ diệt cả nhà Hỏa Gia và Vân gia!

"Chuyện này..."

Hoả Lạc hơi ngẩn ra, dù có tức giận nhưng cũng không mê muội.

Bất kể như thế nào thì huynh muội Hoả Vũ Sa cũng là con cháu của Hoả gia, sao lại có thể cố ý mưu hại Lạc Phong? Chuyện này nhất định không liên quan đến bọn họ, nhưng nữ tử này hủy đan dược cứu mạng Lạc Phong lại là sự thật.

"Ngươi không chịu thừa nhận sao?" Dạ Nhược Ly cười lạnh, ngồi xổm xuống nhặt bột phấn vương vãi lên, đưa tới trước mặt Vân Trần "Vậy ngươi tới nếm thử coi sao?"

Khuôn mặt già nua của Vân Trần biến sắc, đúng là ông ta đã thêm một ít dược liệu có dược tính mạnh vào đó.

Bởi vì đây chỉ là thí nghiệm, mà đối tượng thí nghiệm lại không phải là mình nên có thành công hay không thì phải xem vận may của Hoả Lạc Phong, nếu đan dược thành công thì mình có thể lưu danh sử sách, còn nếu thất bại thì cũng không sao, dù sao có luyện đan sư nào mà không từng thất bại, Hoả Lạc cũng không thể trách cứ ông ta.

Ai kêu tiểu tử này để nữ nhi của mình làm quả phụ? Không thể trách ông ta lôi hắn ra làm thí nghiệm, nếu như không phải vì nguyên nhân này thì sao hắn lại đi chế tạo đan dược cho người khác đến mất ăn mất ngủ như vậy?

"Thế nào, không dám thử sao? Hay là ngươi chỉ hy vọng dựa vào may mắn, nếu luyện chế thành công thì có thể lưu danh sử sách ở đại lục Thần Chi, còn nếu thất bại thì người chết cũng không phải là ngươi."

Bị Dạ Nhược Ly nói trúng tim đen, Vân Trần run mạnh cả người, khuôn mặt già nua đầy kích động.

Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, dần dần đi tới gần Vân Trần: "Chỉ bằng loại phế vật như ngươi mà cũng dám tự xưng là luyện đan sư sao? Dù luyện đan sư trên thế giới này có chết hết thì ngươi cũng không có tư cách trở thành luyện đan đại sư! Ngươi có nghĩ đến hậu quả nếu ngươi thất bại không? Không sai, ngươi không quan tâm đến tính mạng của hắn nhưng hắn lại là phụ thân bằng hữu thân thiết của ta! Nếu ngươi muốn tìm người để thí nghiệm thì hãy đi tìm người của Vân gia ngươi đi, nếu khiến Sa Sa cảm thấy không vui thì..."

Dạ Nhược Ly híp mắt, trong mắt thoáng xuất hiện sát ý: "Ta sẽ giết người đó!"

Hoả Vũ Sa nhẹ mỉm cười, nhìn Dạ Nhược Ly đầy cảm động, nữ tử coi trọng tình nghĩa như vậy dù cho phải trả giá bằng cả tính mạng thì đã sao?

Bởi vì nàng đáng giá...

"Càn rỡ!" Khuôn mặt già nua của Vân Trần biến đổi, ông ta nắm chặt tay, tức giận gào lên, "Ta là Vân gia chủ, luyện đan sư Thần Phẩm, ngươi dám giết ta?"

"Ha ha!" Dạ Nhược Ly không khỏi cất tiếng cười to, "Vân gia sao? Luyện đan sư Thần Phẩm ư? Vậy thì đã sao? Dù có là Chí Tôn giáng thế thì cũng đừng mơ tưởng động đến bằng hữu của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể khiến ta kiêng dè hơn cả Chí Tôn sao?"

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ lại có một nữ tử cuồng ngạo như vậy.

Nàng cho rằng nàng là ai? Lại dám nói với Vân gia chủ, một luyện đan sư Thần Phẩm tôn quý như vậy? Dù cho là Hoả gia chủ cũng không thể nói ra những lời này.

Vân Trần tức đến mức cả người run rẩy nhưng vẫn không thể nói được gì.

Thấy Vân Trần không phản bác lời nói của Dạ Nhược Ly, Hoả Lạc hơi trầm mặt xuống, chẳng lẽ lão già này thật sự cho Lạc Phong dùng đan dược thí nghiệm?

"Hoả gia chủ." Vân Trần chậm rãi hoàn hồn, liếc mắt nhìn Hoả Lạc, "Ta thừa nhận ta không hoàn toàn nắm chắc, nhưng như vậy thì sao? Ta không cứu hắn thì hắn chỉ có chết, ngược lại đan dược này có thể cho hắn một hi vọng."

Hoả Lạc nghe vậy thì sắc mặt hơi tốt lên một chút, Vân Trần nói đúng, nếu Vân Trần không cứu hắn thì hắn chỉ có một con đường chết, nếu thử thì vẫn còn hi vọng.

Nhưng hôm nay đan dược bị hủy nên hy vọng cuối cùng cũng đã bị phá hủy...

Nghĩ đến đây ánh mắt của Hoả Lạc bất giác đầy vẻ tuyệt vọng, ông ta không xử trí Dạ Nhược Ly mà chỉ bi thương nhìn nam tử anh tuấn đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt.

Lúc ông ta còn đang bi thương thì Dạ Nhược Ly vung tay lên, một đan đỉnh hiện ra trước mắt mọi người.

Đan đỉnh, chẳng lẽ nữ tử này muốn luyện chế đan dược sao?

Rất nhiều người nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Ha ha." Vân Tiệp cười nhẹ hai tiếng, khinh thường nhếch môi, "Ngươi cho rằng ngươi là luyện đan sư Thần Phẩm hay sao? Bằng hữu của đứa con hoang như nàng ta sao có thể là luyện đan sư Thần Phẩm? Ta khuyên ngươi đừng nên tự làm mình mất mặt nữa!"

Vân Trần cũng cười lạnh một tiếng, trong mắt có chút khinh thường, không hề cho rằng Dạ Nhược Ly có thể luyện chế ra được đan dược.

Chỉ có huynh muội Hoả Viêm là rất tin tưởng nàng, nhất là Hoả Vũ Sa, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ kích động, dienxdafnleeqsuydoon Nhược Ly đã tình nguyện ra tay luyện chế, vậy có phải nàng đã nắm chắc mình có thể cứu chữa được cho phụ thân không?

Ngọn lửa dâng lên, Dạ Nhược Ly cũng vung tay lên, vài viên dược liệu xuất hiện bên cạnh nàng.

Những năm gần đây nàng thu hoạch rất khá, hơn nữa ở Đổ thạch phường cũng thu hoạch được chút ít, trong nhẫn Huyền Linh đã chất đầy Linh dược, mà trùng hợp là trong số đó có những dược liệu có thể luyện chế được Quang Linh Đan.

Phụ tử Vân Trần nhìn sắc mặt Dạ Nhược Ly nghiêm túc thì vẫn nở nụ cười chế giễu, cười lạnh nhìn nàng ta tự làm mình xấu mặt.

Khắp đại lục Thần Chi vốn không ai có khả năng luyện được đan dược giúp tiêu trừ huyền lực hắc ám, nếu không Vân Trần cũng sẽ không kích động khi luyện chế được đan dược như vậy, rất nhiều luyện đan sư nổi danh cũng không làm được, huống chi là nữ tử vô danh tiểu tốt này?

"Phì!"

Ngọn lửa nhuộm đỏ Ly hai tròng mắt Dạ Nhược, nàng nâng tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục động tác trong tay không hề gián đoạn.

"Hừ!" Vân Trần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói " Nha đầu cuồng vọng tự đại, sau khi xong ngươi sẽ hiểu nếu so sánh với ta, ngươi vốn chẳng là cái gì!"

Dù Dạ Nhược Ly nhận ra Vân Trần sử dụng dược liệu mạnh thì đã sao, bất cứ luyện đan sư nào cũng đều có thể cảm nhận được dược tính mạnh đó, điều này thể chứng minh được gì.

Có lẽ nàng quả thật là luyện đan sư, nhưng không thể vượt qua ông ta được.

Chăm chú nhìn động tác của Dạ Nhược Ly, Hoả Lạc nắm chặt tay, không biết vì sao ông ta lại vừa hi vọng nữ tử này có thể luyện chế ra được đan dược, vừa không hi vọng nàng thành công.

Nếu như nàng có thể luyện chế thành công thì quan hệ giữa Hỏa Vân và Vân gia sẽ bị cắt đứt, nếu nữ nhân này thất bại, như vậy...

Liếc mắt nhìn Hoả Lạc Phong trên giường, Hoả Lạc không nhịn được thở dài một tiếng.

"Ầm!"

Lúc mọi người đều đang suy nghĩ thì trong đan đỉnh đột nhiên phát ra tiếng va chạm mạnh.

Dạ Nhược Ly phất tay, một viên đan dược màu xanh ngọc bích lóng lánh trong suốt giống như những loại đan dược thông thường rơi vào lòng bàn tay nàng, Dạ Nhược Ly xoay người nhìn về phía Hoả Vũ Sa, mở bàn tay ra nói: "Cầm lấy cho phụ thân ngươi dùng đi."

Nhận lấy đan dược từ trong tay Dạ Nhược Ly, Hoả Vũ Sa vẫn không nói cảm ơn, vì giữa các nàng không cần khách sáo như thế.

"Khoan đã!" Vân Tiệp đột nhiên hét lên ngăn Hoả Vũ Sa lại, cười lạnh liếc nhìn Dạ Nhược Ly, "Chắc hẳn các vị đã thấy vừa rồi nàng nàng làm thế nào rồi chứ, rõ ràng là ghen tị với cha ta, lại còn tìm cớ để bào chữa cho hành vi của mình, ta hoài nghi đan dược này là độc dược, không thể cho Lạc Phong dùng."

Mặt Hoả Vũ Sa đầy chế giễu, thân hình nàng lóe lên tồi chạy vọt tới chiếc giường, lúc mọi người kịp phản ứng lại thì nàng đã nhét đan dược vào miệng Hoả Lạc Phong rồi.

"Ngươi đang làm cái gì?" Khuông mặt cao quý lập tức biến đổi, Vân Tiệp nắm chặt tay gầm lên "Ta biết ngay tiện nhân nhà ngươi không có lòng tốt mà, ngươi muốn hại chết hắn sao?"

Mọi người cũng nhìn Hoả Vũ Sa với sắc mặt bất thiện, hành vi vừa rồi của nàng cũng thật sự khiến người ta hoài nghi.

"Khụ khụ khụ!"

Đột nhiên một loạt tiếng ho nhẹ ngắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

Thân thể già nua của Hoả Lạc run mạnh lên, vội vàng nhìn về phía tiếng ho khan, sau khi thấy nam tử trung niên trên giường mở to mắt thì trên mặt cũng đầy vui mừng: "Lạc Phong, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi thật sự đã khôi phục?"

Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly không hề che giấu được vẻ kinh ngạc.

Nàng chữa khỏi cho thiếu chủ sao? Chẳng lẽ nàng cũng là luyện đan sư Thần Phẩm? Hơn nữa thực lực không hề thấp. Chuyện này... Không phải quá biến thái rồi sao? Nàng vẫn còn là người sao?

Nhất là đôi phụ tử Vân gia vừa rồi mới lên tiếng châm chọc nàng cũng kinh sợ nói không nên lời.

"Ta bị..." Hoả Lạc Phong hơi nhíu mày kiếm lại, gắng gượng đứng lên, hai tròng mắt nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người huynh muội Hoả Viêm, ánh mắt đầy tình cảm chưa bao giờ có "Sa nhi, Viêm Nhi, các con không sao rồi, như vậy thật quá tốt..."

Hoả Vũ Sa bất giác ngẩn người nhưng vẫn xoay người nói: "Ngươi đã tỉnh thì ta cũng nên đi rồi, đại ca, Nhược Ly, chúng ta đi."

Nàng ở lại Hoả gia chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy hắn tỉnh lại, nếu không sao có thể yên tâm rời đi? Bây giờ tảng đá đè nặng đã biến mất nên tội gì nàng phải ở lại đây cho người ta khinh bỉ?

"Không! Sa nhi, đừng đi!"

Nhìn thấy Hoả Vũ Sa sắp rời đi nên Hoả Lạc Phong nôn nóng muốn bò xuống giường, nhưng bởi vì nằm trên giường quá lâu nên cơ thể chưa khôi phục nên liền lăn từ trên giường xuống đất.

"Lạc Phong!"

Hoả Lạc kinh sợ, muốn đỡ Hoả Lạc Phong nhưng lại bị ngăn lại.

Một bóng người mặc hồng y xẹt qua, Hoả Vũ Sa lắc mình đến bên cạnh Hoả Lạc Phong, giữa lông mày có chút lo lắng: "Ngươi là kẻ ngu sao? Thân thể còn chưa khôi phục thì lo mà nghỉ ngơi đi!"

"Sa nhi!" Hoả Lạc Phong nắm lấy cánh tay Hoả Vũ Sa, đau khổ nói, "Ta đã không thể bảo vệ tốt huynh muội các con, để các con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, bây giờ cho ta cơ hội để bồi thường có được không?"

Hoả Vũ Sa nhẹ nhíu mày, liếc mắt nhìn Vân Tiệp, cười lạnh một tiếng: "Ta không muốn vô duyên vô cớ lại có thêm một đại nương thay ta làm chủ hôn sự, ta cũng không muốn bị tống cổ đến Vân gia làm thông phòng cho Vân Tường cho nên ta cũng không thể ở lại Hoả gia này."

Hoả Lạc Phong nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, ánh mắt trầm xuống: "Vân Tiệp, có chuyện này không?"

Vân Tiệp hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hoả Lạc rồi cắn môi nói: "Chuyện này là do đám người đứng đầu Hoả gia thương lượng rồi quyết định, phụ thân cũng đã chấp thuận, huống chi nàng ta chỉ là một đứa con hoang, có ai muốn cưới nàng ta làm thê chứ? Nếu ta không giúp nàng ta làm chủ hôn sự thì sợ là cả cuộc đời này nàng ta cũng không tìm được phu quân, mà Vân Tường là người Vân gia, bàn về thân phận thì có chỗ nào không xứng với nàng ta? Lạc Phong, chúng ta đưa ra quyết định này cũng là vì muốn tốt cho nàng ta, chàng không thể không hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta."

"Ha ha!" Hoả Lạc Phong ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong mắt đầy lửa giận "Nữ nhi của Hoả Lạc Phong ta sao có thể là con hoang? Nàng là nữ nhi duy nhất của ta, Viêm Nhi cũng là nhi tử duy nhất của ta, Vân Tiệp, ngươi đừng cho rằng ta không biết những chuyện người đã làm!"

Vân Tiệp biến sắc, khẩn trương nắm chặt tay, rũ mắt xuống, lông mi che giấu vẻ kích động trong mắt.

"Lạc Phong, ta không hiểu chàng nói cái gì."

"Thật sự không hiểu sao?" Hoả Lạc Phong châm chọc nhếch môi, để cho Hoả Vũ Sa dìu mình đứng lên "Từ đầu tới cuối ta chỉ yêu có một mình Mị nhi, sao có thể đụng đến ngươi? Ta đã không chạm vào ngươi thì Hỏa Lăng Vân từ đâu mà ra? Ngươi đừng cho rằng ta thật sự không biết những chuyện trong mấy năm nay!"

"Chàng nói bậy! Đúng là trước kia chàng quả thật không muốn đụng vào ta, nhưng chàng đã quên ngày chàng say rượu rồi sao?"

"Ha ha." Hoả Lạc Phong cười nhẹ hai tiếng, ý chế giễu trong mắt càng đậm hơn " Vậy cảnh say rượu đó không phải do ngươi thiết kế sao? Vì muốn cho đứa con hoang mà người yêu đương vụng trộm sinh ra có được thân phận nên ngươi đã làm như vậy, tuy rằng lúc ấy ý thức của ta có chút mơ màng nhưng ta vẫn không hoàn toàn ngu muội, ta biết rất rõ ta không hề chạm vào ngươi, cho nên rốt cục ai mới là con hoang đây?"

Vân Tiệp lui về phía sau hai bước, nàng không ngờ Hoả Lạc Phong đã biết hết tất cả.

Rõ ràng hắn đã biết hết tất cả nhưng vì sao suốt bao nhiêu năm nay hắn đều không nói?

"Ta vốn không hề yêu ngươi nên cũng quyết định mở một mắt nhắm một mắt, bây giờ nhi nữ của ta đã trở về thì tất nhiên phải nói rõ ràng chuyện này, Vân Tiệp, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói người khác là con hoang sao?"

Thân thể mềm mại của Vân Tiệp run rẩy lên, cắn chặt môi rồi khuôn mặt dần trở nên khủng hoảng.

Nhìn thấy nàng như vậy thì sao mọi người lại không hiểu rõ chân tướng được? Không ngờ Vân Tiệp phu nhân cao quý thanh lịch lại dám đi yêu đương vụng trộm với nam nhân khác, hơn nữa ngay cả con hoang cũng đã sinh ra.Diễn~daffn;llequydoon

Hoả Lạc thở dài một hơi, huyết mạch thật sự của Hoả gia lại bị ông vứt bỏ, ngược lại còn đi thương yêu một đứa con hoang của nam nhân khác nhiều năm như vậy, tạm thời ông ta thật khó có thể chấp nhận sự thật này.

"Sa nhi, Viêm Nhi, năm đó ta biết rõ cái chết của Mị nhi là do Vân Tiệp gây ra, nhưng bởi vì lời cầu xin của phụ thân mà không thể báo thù cho nàng, chuyện này thật sự đã đày đọa ta nhiều năm, bây giờ ta sẽ không phụ lòng huynh muội các con nữa, nếu các con muốn đi thì ta tình nguyện đi với các con, giống như Sa nhi đã nói, nơi này không thể ở lại nữa."

Nói xong Hoả Lạc Phong nở nụ cười kiên quyết.

Hoả Vũ Sa nhẹ nhàng gật đầu, dìu Hoả Lạc Phong đi ra ngoài cửa.

"Không! Chàng không thể đi!"

Vân Tiệp duỗi tay mướn túm lấy vạt áo của Hoả Lạc Phong, nhưng đột nhiên chụp hụt nên bị Hoả Vũ Sa đá một cước, chật vật ngã xuống mặt đất.

"Tiệp nhi!"

Vân Trần hồi thần từ tròn cơn kinh sợ, vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương cho Vân Tiệp, tuy rằng ông ta cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi của nàng nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của mình, sao có thể không đau lòng?

"Lạc Phong!"

Sau lưng vang lên một giọng nói khiến Hoả Lạc Phong dừng bước chân lại, cuối cùng hắn vẫn không quay đầu lại: "Phụ thân, lúc trước là vì người nên ta mới phụ lòng Mị nhi, lần này xin để ta tự quyết định đi."

"Lạc Phong, ngươi thật sự muốn vứt bỏ vi phụ và Hoả gia chỉ vì hai người này sao?"

Hoả Lạc không nhận được lời đáp lại của Hoả Lạc Phong, vì sự quyết định của Hoả gia đã khiến hắn rất thất vọng, lần này dù có ruồng bỏ Hoả gia thì hắn cũng muốn bù đắp cho họ.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng đi ra khỏi phòng, nhưng mà bọn họ vừa mới bước ra thì ngoài Hoả gia đã có một đám người lao ra, bao vây khắp sân nhà.

Đám người này mặc hồng bào (áo màu đỏ), ký hiệu trên áo là một ngọn lửa, chỉ riêng nam tử dẫn đầu là mặc một bộ đồ đen, anh tuấn tiêu sái, tay cầm hắc thương (cây giáo màu đen) đứng thẳng trong gió.

"Đây là người của Hoả Diễm môn sao? Không sai, quả thật là ký hiệu của Hoả Diễm môn."

"Hắc y, Hắc thương, chẳng lẽ hắn là Hàn Phong, Tam môn chủ của Hoả Diễm môn?"

"Hoả Diễm môn là thế lực mới nổi dậy không lâu của đại lục này, nhưng uy danh lại ngang với một thế lực đã tồn tại lâu đời, Tứ môn chủ đều là cường giả Thần Tôn, so với Hoả gia chúng ta thì chỉ có hơn chứ không có kém."

Mọi người đều nuốt nước miếng, ngạc nhiên nhìn đám khách không mời mà đến này.

Hoả Lạc khẽ nhíu mày, chợt Vân Tiệp và Vân Trần đi ra từ trong nhà với bộ dáng đầu bù tóc rối, kinh ngạc nhìn người của Hoả Diễm môn, không biết Hoả Diễm môn tới nơi này làm cái gì? Hơn nữa còn do Tam môn chủ tự mình dẫn người tới.

Người đến không có thiện ý, nhưng hình như Hoả gia bọn họ không hề đắc tội với bọn chúng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.