Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 10: 10: Bền Bỉ Và Thấu Hiểu




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cố Tuyết Y khẽ quay đầu lại, trong mắt lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Vi, giống như muốn nhìn thấu cô ấy, một lát sau mới khẽ nói, “Quả nhiên em rất thông minh!” Tiếp đó vẻ mặt như bừng tỉnh, cánh môi như đóa hoa mềm mại cong lên châm chọc, “Cũng đúng, nếu như em không thông mình thì chẳng được phái đến bên cạnh tôi.” LQĐIÔN

Vương Tiểu Vi đột nhiên cảnh giác nhìn Cố Tuyết Y, trong lòng âm thầm nổi lên dự cảm xấu.

“Váy trên người mẹ nuôi tôi là em nói với Bách Lý Hàn Tôn à! Tôi nhớ khi Nhã Mạn tới nhà tôi có nói tới.” Bách Lý Hàn Tôn phái người danh xứng với thực giám thị cô, nhất cử nhất động của cô Vương Tiểu Vi đều báo cáo với Bách Lý Hàn Tôn.

“Em….” Sắc mặt Vương Tiểu Vi giật mình hoảng sợ, cắn đôi môi tái nhợt, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, trong nháy mắt không cách nào phản biện vì mình.

“Nếu như Bách Lý Hàn Tôn thật tình muốn đối xử tốt với mẹ nuôi tôi thì anh ta không nên nổi giận khi tôi và mẹ tôi thân thiết, hành vi của anh ta là đang tát tôi và mẹ nuôi tôi một tát.” Cho nên đó cũng là nguyên nhân cô không thể bao dung nhẫn nhịn Bách Lý Hàn Tôn mà rời khỏi đại sảnh.

Cô tình nguyện mình bị uất ức chứ tuyệt đối không cho phép người cô quan tâm chịu bất cứ uất ức nào vì cô.

Mặt tròn trứng của Vương Tiểu Vi giăng đầy mây đen, đôi mắt cô ấy nhìn xuống chân mình, cô biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng cô cũng vì trách nhiệm, cô không còn cách nào khác.

Sắc mặt Cố Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng, đáy mắt như băng tụ, nhìn Vương Tiểu Vi.

Thật lâu sau, Vương Tiểu Vi mới ngước mắt lên, trong mắt là bất đắc dĩ, cung kính nói, “Xin mời tiểu thư quay lại đại sảnh, thiếu chủ còn chờ ngài ở đó, cho dù ngài giận em cũng được, em không oán không hối, nhưng mời tiểu thư ngài nghĩ tới nhà họ Tiêu, tiểu thư Tiêu một chút, bây giờ những gì họ có được đều trong tay ngài, nếu thiếu chủ mất hứng……..”

Vương Tiểu Vi thoáng thấy ánh mắt Cố Tuyết Y như dao găm, ấm ức ngậm miệng lại.

Ngón tay Cố Tuyết Y cuộn lại, đôi mi thanh tú giá lạnh, đôi mắt lạnh lẽo như băng, từ trên cao nhìn xuống Vương Tiểu Vi, xoay người, sống lưng thẳng tắp, không chớp mắt đi thẳng về phía trước.

Nếu như người quen biết Cố Tuyết Y thấy bước chân nặng nề của cô thì sẽ biết tâm tình hiện giờ của cô không vui cỡ nào.

Vương Tiểu Vi cách xa tầm một mét, thở dài, nhưng vẫn đi theo sau.

Về tới đại sảnh hôn lễ, Cố Tuyết Y nhìn thẳng vào Bách Lý Hàn Tôn đứng im đó, tây trang cao quý trên người anh giống như càng thêm cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ vô cùng lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, đồng tử đen kịt lạnh như băng, đường cong cằm hoàn mỹ kiêu căng, môi khẽ mím chặt, nhìn ra tâm tình anh hiện giờ rất mất hứng.

Ngoại trừ quản gia Phó, người xung quanh không dám tới gần.

Khóe mắt quản gia Phó liếc thấy Cố Tuyết Y, vội cung kính khom lưng, “Tiểu thư Cố!”

Bách Lý Hàn Tôn nghe tiếng quản gia Phó, thân hình đột nhiên cứng ngắc, vẻ mặt chợt ngẩn ngơ, chậm rãi nhìn về phía Cố Tuyết Y, đôi mắt sâu như đêm tối lóe lên khiến Cố Tuyết Y không hiểu.

Cô ưu nhã bước tới, tiêu điểm ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô.

Váy màu lam, da thịt lộ ra trắng noãn, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như hồ nước, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu tóc cô sáng bừng như dải lụa mềm mại, giống như nếu không phải trên người cô có mùi hương hoa hồng thơm ngát thì cô như người không tồn tại trên gian này.

Cố Tuyết Y đi tới trước mặt Bách Lý Hàn Tôn, đôi mắt màu mực của anh chăm chú nhìn cô, ngón tay không tự chủ thầm nắm chặt, cằm căng thẳng.

“Đi thôi! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!” Cô lạnh nhạt chống lại tầm mắt anh.

Bách Lý Hàn Tôn vẫn đứng y nguyên không nhúc nhích, vẻ mặt có cảm giác như trẻ con giận dỗi, trên người tỏa ra khí lạnh.

Lông mi dài của Cố Tuyết Y rũ xuống che giấu suy nghĩ trong đôi mắt, một lát sau cô tiến lên vươn tay kéo cánh tay anh, ngước mắt nhìn chăm chú vào mắt anh, cánh môi mềm mại khẽ động, giọng mềm mại một phần, “Đi thôi!”

Bách Lý Hàn Tôn để mặc cô kéo cánh tay anh, bước chân đi theo cô, con mắt nhìn qua gò má trắng noãn của cô, môi cứng ngắc chợt khẽ nhếch.

Quản gia Phó nhìn Vương Tiểu Vi, thản nhiên nói, “Làm tốt lắm!” Nếu như tiểu thư Cố không xuất hiện, ông tuyệt đối tin thiếu chủ sẽ đứng mãi ở chỗ này.

Vương Tiểu Vi cung kính hàng lễ gật đầu, “Đây là chuyện tôi phải làm.”

Sau đó, hai người bước theo họ.

Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y ngồi xuống ở khu vực khách quý, người chủ trì hôn lễ tuyên bố lễ cưới chính thức bắt đầu, đại sảnh phát khúc ca hôn lễ, Tiêu Như Thiên và Giang Hiểu Cầm dắt Tiêu Nhã Mạn chậm rãi bước trên thảm đỏ tới đại sảnh, lát sau Tiêu Như Thiên và Giang Hiểu Cầm cùng trao tay Tiêu Nhã Mạn cho chú rể Lăng Hi Dạ.

Cố Tuyết Y để ý đôi mắt Giang Hiểu Cầm đỏ hoe nhìn Tiêu Nhã Mạn, Tiêu Như Thiên đứng sau lưng bà vỗ nhè nhẹ bả vai bà như an ủi.

Người chủ trì hôn lễ bắt đầu đọc mấy lời hài hước cảm động, 20 phút sau thì bắt đầu hỏi Lăng Hi Dạ nguyện ý lấy Tiêu Nhã Mạn làm vợ không? Sau khi đồng ý hai người trao nhau nhẫn kim cương lấp lánh, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.

Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn hình ảnh chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, trong lòng nặng trĩu.

Sau đó nhân viên khách sạn bắt đầu mang thức ăn lên cho khách khứa, chú rể và cô dâu đi từng bàn mời rượu.

Nhìn Tiêu Nhã Mạn đã thay sườn xám màu đỏ lượn quanh trong đám người, ngũ quan ngọt ngào hơi cứng ngắc, Cố Tuyết Y không khỏi khẽ thở dài, bữa tiệc kết hôn này thật sự quá mệt mỏi.

Cô thu hồi tầm mắt, mắt cô đối diện với ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn, bàn bọn họ yên lặng hơn những bàn khách khác rất nhiều, lúc nãy mấy người Lý Xuân Nhu và Tiêu Như Thiên ở đây, họ nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú kiêu căng của Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, vì không muốn quấy rầy đám Bách Lý Hàn Tôn nên chuyển sang bàn tiệc khác, bây giờ chỉ con hai người Trương Dịch Dương và Quan Hàn Di.

Vương Tiểu Vi đứng bên cạnh cô nhìn cô, đôi đũa trong tay gắp một miếng thịt đặt trong chén Cố Tuyết Y, sau đó cung kính nói, “Xin mời tiểu thư dùng ạ! Buổi sáng ngài chưa ăn gì cả!” Cô biết tối qua Cố Tuyết Y thức đêm, vốn rất đói bụng nhưng có thiếu chủ cùng dùng cơm, rõ ràng khẩu vị giảm đi.

Cố Tuyết Y nghiêng người liếc cô một cái, ngón tay cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng ăn.

Quản gia Phó cũng gắp thịt bỏ vào trong chén sứ trắng cho Bách Lý Hàn Tôn, mời anh động đũa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.