Hung Trạch Bút Kí

Chương 53: Diễn Viên Xuất Sắc Nhất




Tô Tần lờ mờ hiểu được ý Trần Miểu nói, tuy vậy cảm giác vẫn rất mơ hồ. Sân tập cách đó không xa đã sớm khai trận, Trần Miểu và mấy nữ sinh đi lên chiếm chỗ ngồi trước, thật ra cũng không có nhiều người tới xem trận so tài này, trên khán đài chỉ thưa thớt vài bóng.

Nam đại có hai sân tập, một trong nhà một ngoài sân, ngoài mấy góc trong sân bị xe tải chiếm giữ thì cơ bản các chỗ khác trong sân đều được sinh viên bên học viện thể thao chiếm, sinh viên khoa khác rất ít khi chủ động tới vận động.

Người vận động nhiều có khí chất rất đặc biệt, đó là cả người tràn trề sức sống và ánh dương, kể cả những nữ sinh cũng vậy, làn da màu lúa mạch, bắp tay có vẻ săn chắc, mang tới cảm giác khỏe khoắn.

Nhìn lại mấy nữ sinh bên khoa văn học, thoạt nhìn tương đối yếu ớt, đứng cạnh nữ sinh bên học viện thể thao quả thật rất khác biệt.

Tô Tần đứng trong góc nhìn một lúc, cảm thấy ngồi cùng với nhóm toàn con gái của Trần Miểu cũng không hay, vì vậy lên phía trước ngồi một mình một chỗ.

Cậu vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một nam sinh ôm bóng ngồi xuống bên cạnh.

Hiệp đấu đầu tiên vừa mới kết thúc, năm hai thoáng dẫn trước, Tô Tần nhìn thấy Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa trong đám đông, cậu vốn định chào hỏi, nhưng lại cảm thấy đột nhiên gọi tên như vậy có chút đột ngột, vì vậy chỉ ngồi yên.

Nhóm năm hai nhìn quanh tựa như đang tìm người, không bao lâu thì nhìn qua chỗ Tô Tần, giơ tay lên vẫy vẫy.

Tô Tần ngạc nhiên, phát hiện đối phương đang chào nam sinh ngồi kế bên mình. Nam sinh kia ngồi dậy vẫy tay, xung quanh tự nhiên xôn xao, mấy nam sinh ồ lên một tiếng.

Nam sinh kia nở nụ cười, thanh âm thuần hậu rất đỗi êm tai, tựa như chăn bông phơi nắng ở ngoài trời, những sợi bông trắng phau dưới nền trời xanh trong, đung đưa trong nắng ấm, mang tới cảm giác yên bình.

Lưu Bị cũng nhìn theo bọn họ, cậu ta nhìn thấy Tô Tần liền giơ tay lên tiếng chào.

Nam sinh kia quay đầu nhìn Tô Tần, kéo mũ lưỡi trai che đi ánh nắng, chỉ lưu lại khóe môi cong cong đẹp mắt.

“Em quen người trong đội bóng rổ?”

Tô Tần ừ một tiếng, vừa vẫy tay với Lưu Bị vừa nói: “Có quen hai người.”

Nam sinh kia gật đầu, sau đó liền ngồi xuống. Tô Tần để ý tới cách ăn mặc của đối phương, chiếc áo phông có cổ màu trắng, trên ngực có một logo, trước đây cậu không rõ nhưng giờ thì biết đấy là logo của một nhãn hiệu rất nổi tiếng trong nước. Nhìn xuống quần và giầy, không chỗ nào là không sạch sẽ gọn gàng, đồng thời giá cả cũng rất đắt đỏ.

Là một người có tiền.

Tô Tần định nghĩa đối phương như vậy.

Hiệp tiếp theo bắt đầu, nhóm nữ sinh ở đầu bên kia không ngừng cổ động cho người quen.

Tô Tần chưa xem qua trận đấu như thế này, cũng không biết quy tắc gì, chỉ thấy hoa cả mắt, mọi người ai cũng như ai khiến cậu chẳng phân biệt nổi.

“Khăn buộc trên tay màu trắng là năm nhất.” Nam sinh bên cạnh tựa như biết cậu đang mờ mịt liền hảo tâm giải thích, “Còn khăn vàng là của nhóm năm hai.”

Tô Tần gật đầu, hỏi: “Anh là người của học viện thể thao?”

“Ừ.” Đối phương cười cười, nâng tay kéo vành mũ lên. Cuối cùng Tô Tần cũng có thể trông rõ gương mặt của người này, gương mặt ấy không thể dùng từ ‘đẹp trai’ để hình dung.

‘Đẹp trai’ vốn là một từ ngữ không xác định, cũng giống như ‘anh tuấn’, đều để con người ta mặc sức tưởng tượng và định nghĩa. Nam sinh kia trán cao, mặt mày sắc nét, mày kiếm cong lên, tuy mũi không cao như Nghiêm Qua nhưng tổng thể đều rất đẹp, thoạt trông vẫn còn trẻ, nhưng lại mang tới cảm giác ổn trọng khác hẳn người cùng tuổi, lại thêm vẻ anh tuấn kia, khiến vừa nhìn đã thấy người này rất đáng tin cậy.

Anh ta cười rộ lên không ôn hòa giống như Thường Dịch, cũng không lưu manh như Nghiêm Qua. Khóe miệng tự nhiên câu lên, có cảm giác như mặt trời nhuốm sắc nước, khuôn mặt thuần khiết, đường nét cơ thể phía dưới lại cường tráng, không có vẻ ngây thơ, nhưng lại rất đỗi gần gũi.

Tô Tần ngẩn người nhìn anh ta một hồi, đột nhiên nhận ra mình lại đi so sánh người này với Thường Dịch, còn so cả với Nghiêm Qua.

Nhận ra vấn đề này, Tô Tần có chút thất thần.

“Bạn học?” Nam sinh kia có vẻ buồn cười mà hỏi thăm: “Sao vậy?”

Tô Tần mờ mịt ừ một tiếng, phát hiện mình nhìn chằm chằm đối phương như vậy có vẻ không lịch sự.

“Tôi.. nhớ tới một chuyện.” Cậu nói lảng sang chuyện khác, lại hỏi: “Anh không tham gia trận đấu sao?”

“Anh năm ba rồi.” Nam sinh kia nói: “Trận này là nhóm năm hai khơi ra, muốn rèn luyện người mới đến.” Ngưng một chút, nam sinh kia cười rộ lên, “Cơ mà anh nghĩ, mấy đứa chỉ muốn ra oai với tụi năm nhất thôi, coi như là truyền thống cũ của học viện thể thao.”

Tô Tần có chút khó hiểu, “Truyền thống cũ?”

“Thể viện dương thịnh âm suy, tụi con trai khó tránh khỏi nóng tính, đám năm nhất càng thể hiện tài năng thì đám đàn anh lại càng muốn ra oai cho nguôi giận.”

Vẫn là lần đầu tiên Tô Tần nghe thấy chuyện này, có chút dở khóc dở cười, “Nên mới đấu sao?”

“Chính xác.” Nam sinh kia nói: “Năm nào cũng như vậy, bọn anh cũng thế. So một trận cho đám tiểu quỷ kia biết thế nào là tôn trọng học trưởng.”

Tô Tần cười rộ lên, nam sinh kia đưa mắt nhìn cậu, “Em khoa nào?”

“Dược học.” Tô Tần nói: “Tôi là Tô Tần.”

“Ừ, anh..” Nam sinh kia còn chưa kịp nói tiếp, phía dưới đột nhiên hỗn loạn.

Hai người quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy có hai người năm nhất ngã xuống sân, không biết đụng vào nhau hay là làm sao, mắt cá chân bị thương đến nỗi không bò dậy nổi.

Trước giờ Lưu Bị vốn luôn nóng tính, liền tiến lên mắng người, “Đấu không lại liền chơi xấu sao? Đây là chuyện học trưởng nên làm à?”

Tô Tần nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”

Nam sinh kia đứng lên, “Không biết, để anh xuống xem một chút.”

“Buông tay ra! Muốn làm gì!” Một người giống như là đội trưởng năm hai, kéo Lưu Bị cao lớn ra, “Tụi nó tự ngã xuống.”

“Cái rắm!” Lưu Bị chửi thề một tiếng, “Mới hiệp hai đã chơi không nổi? Thế anh còn chơi làm cái quái gì! Quay về bú sữa mẹ đi!”

Tô Tần nhíu mày, giọng Lưu Bị rất lớn, lời cũng không dễ nghe.

“Đừng lộn xộn.” Nam sinh ôm bóng đi xuống bậc thang, “Có chuyện gì vậy!”

Lưu Bị quay đầu thấy người kia, giống như nhận ra cái gì đó, liền im bặt. Đội trưởng bên năm hai nói: “Đám ranh này mất nết.”

Nam sinh kia hạ giọng nói câu gì đó, mọi người ở xa không nghe rõ được. Qua một lúc chỉ thấy mặt mũi đội trưởng kia xám xịt, đám Lưu Bị thì cười rộ lên.

“Được được được! Cứ như vậy đi!”

Lưu Bị vỗ tay, “Để bọn em chơi với các anh một chút! Sao!”

Nhóm năm hai như muốn nói điều gì đó, lại bị đám Lưu Bị khiêu khích, liền vung tay lên, “Đấu thì đấu!” Sau đó ngưng một chút lại nói: “Triệu Thần! Anh không thể không công bằng!”

“Không đâu, nên thế nào thì làm thế ấy!”

Nhóm năm hai vừa nói xong, khán đài đột nhiên an tĩnh, sau đó các nữ sinh hét chói tai.

Điều đầu tiên Tô Tần nghĩ tới, là Triệu Thần! Thần tượng của cả trường, Triệu Thần!

Triệu Thần học viện thể thao, năm thứ ba, là đội trưởng đội bóng rổ, áo số 1. Anh ta không chỉ đẹp trai mà còn đứng đầu các hoạt động, ba năm học, ngoại trừ năm đầu tiên phải ngồi ngoài ghế dự bị ra thì từ năm hai đã là một tuyển thủ hàng đầu trong đội, giúp Nam đại giành chiến thắng ở vô số giải đấu.

Nghe Lưu Bị nói, Triệu Thần còn một biệt danh khác là Gia Cát phòng thủ hậu phương, anh là người có tầm nhìn tốt nhất ở nhóm hậu vệ.

Tô Tần không hiểu rõ những thứ này, cậu chỉ thấy Triệu Thần bỏ mũ xuống, lấy tay vuốt vuốt tóc, sau đó ném mũ và quả bóng xuống.

Anh cởi chiếc áo phông, lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ bụng sáu múi khiến đám nữ sinh ngưng thở. Bắp tay mạnh mẽ rắn chắc, eo thon, tỉ lệ hai chân và nửa cơ thể phía trên vô cùng hoàn mỹ, tuy không rõ có phải tỉ lệ vàng hay không, nhưng chắc cũng không kém là bao, nhìn từ xa, trông anh như một tác phẩm nghệ thuật.

Tô Tần ngẩn người nhìn Triệu Thần mặc áo bóng rổ lên, sau đó xoay cổ tay cổ chân, cả người tràn trề sức sống, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười đầy tự tin.

Anh đứng ở bên đội Lưu Bị, sắp xếp lại đội hình, sau đó nói: “Bắt đầu đi!”

Anh vỗ tay một cái, đám Lưu Bị nhiệt huyết sôi trào mà hô ầm lên.

Ngay cả Tô Tần vốn không phải người ưa vận động nhưng cũng cảm thấy hăng hái, giống như mọi tế bào trong cơ thể được thức tỉnh.

Nhóm nữ sinh hầu như đứng nghiêng hết về phía bên Lưu Bị. Dưới ánh dương cháy rực, cả người nhễ nhại mồ hôi, hai bên nỗ lực tranh đấu, vận dụng hết mọi kỹ năng xoay ném bóng thành thạo, Tô Tần nhịn không được mà hô lên.

“Cố lên!!!”

Hô xong một câu này, tâm tư trong lòng như được phóng hết ra, lại giống như được tiếp thêm sức lực.

Tô Tần nâng mày, đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy năng lực, tiếp tục hô lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.