Huấn Tình

Chương 60




Hàn Quân Đình “Hắc hắc” cười hai tiếng, thanh âm thập phần già nua và khàn khàn, khiến Lý Vân Tiêu biết rõ chân dung nàng cảm thấy thập phần không khỏe.

Nàng nói:

– Hiện giờ đến phiên Vân Tiêu công tử bày ra bảo bối, để cho chúng ta mở mang tầm mắt rồi.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ một hồi, liền vung tay lên, mấy đạo quang mang · bắn ra, từng cái hiện ra trên bàn, tổng cộng bảy kiện vật phẩm.

– Bảy thứ này đều đến từ Đông Hải, giá trị cực cao, chư vị xem thử có hợp ý không.

Phi Nghê trông thấy một khối ngọc thạch như Hồ Điệp trên bàn, thoáng cái đi qua cầm trong tay, lộ ra vẻ khen ngợi, nói:

– Hòn đá thật xinh đẹp. Vân thiểu, thứ này ta rất thích, nhưng ta mua không nổi.

Nàng nháy mắt mắt, biểu lộ nũng nịu nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Tất cả mọi người có chút choáng váng, cái này cũng quá rõ ràng rồi, cũng bắt đầu âm thầm suy nghĩ về quan hệ của hai người.

– Khục khục.

Lý Vân Tiêu xấu hổ ho khan nói:

– Mua không nổi thì đừng có nhìn, đặt về đi, đừng làm hư đấy.

– Phốc phốc.

Trần Phong thoáng cái nhịn không được nữa, cười phun ra, người còn lại mặt cũng lộ vẻ cười cười.

– Cười cái gì mà cười, có tin ta giết ngươi không.

Phi Nghê sắc mặt phát lạnh, hai mắt như đao nhìn chằm chằm vào Trần Phong, trên người sát ý chi lăng liệt, không chút che dấu quay cuồng quanh thân, lạnh lùng nói:

– Đừng cho là ta rất dễ nói chuyện, ta với ngươi tuyệt không quen thuộc đâu, Trần Phong công tử

Tất cả mọi người trong lòng hoảng sợ, cô nàng này trước khi còn bộ dáng nũng nịu, sao trong chớp mắt đã biến thành như sát tinh vậy chứ.

Trần Phong vội ngậm miệng lại, lúc này hắn mới biết được, vẻ vũ mị mềm mại của nữ nhân, không phải mỗi người đàn ông đều có thể hưởng thụ được.

Đặc biệt là nữ tử cao ngạo như Phi Nghê, nam nhân thiên hạ có thể lọt vào pháp nhãn nàng cực nhỏ, càng đừng hy vọng nàng triển lộ tư thái tiểu nữ nhân kia, toàn bộ thiên hạ có lẽ chỉ có Lý Vân Tiêu mới có vinh hạnh đặc biệt vậy thôi.

Chung quanh chi không ít người nhịn không được có chút bắt đầu ghen tị, có thể hàng phục một nữ tử như vậy, cảm giác thành tựu đến cỡ nào ah, tất cả đều ghen ghét nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Ánh mắt Phi Nghê lạnh lùng đảo qua toàn trường, tất cả người muốn cười đều ngậm miệng lại, mặc dù đa số cũng không sợ nàng, nhưng cũng không muốn chọc vào phiền toái như Thiên Lĩnh Long gia.

– Người ta rất thích nha, ngươi tặng cho ta có được không?

Mọi người ở đây đang lúc bị ánh mắt hàn khí bức người của nàng nhìn chằm chằm vào, một đạo thanh âm tựa như làm nũng truyền đến, khiến tất cả mọi người thoáng cái mở rộng tầm mắt, nhao nhao té xỉu.

Lý Vân Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi môi khẽ nhúc nhích, trực tiếp truyền âm nói:

– Tặng cho ngươi có thể, nhưng ngươi về sau không được làm phiền ta nữa.

Mọi người cũng không biết Lý Vân Tiêu nói gì, nhưng đã thấy Phi Nghê biến sắc, giận dữ nói:

– Ta không cần nữa.

Nói xong cũng trực tiếp ném ngọc thạch hình Hồ Điệp kia lại trên mặt bàn, giống như hờn dỗi ngồi lại vị trí.

– Ha ha, Vân thiểu quả nhiên là đại thủ bút, ngay cả kỳ trân nhu Đông Hải Thải Điệp Ngọc cũng lấy ra được.

Trong những người đang ngồi, một người trung niên nam tử đột nhiên cười cười, đứng dậy.

Người này nhìn như trung niên, nhưng đầu lại trắng toát, hai lỗ tai mơ hồ khác với người thường, đinh tai lại ngọn, trên đó phũ một ít lông tơ màu trắng, mặc trên người một kiện áo bào trắng tán hoa.

– Yêu tộc.

Ánh mắt tất cả mọi người liền ngưng tụ, nhìn lại người nọ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Úc, các hạ rõ ràng nhận ra vật ấy, thực khiến ta giật mình không nhỏ.

Trung niên nam tử cười cười, nói:

– Vật ấy quả thật phi thường hiếm có, ta cũng chỉ vô tình thấy qua tư liệu của nó, không nghĩ sinh thời lại thật có thể gặp gỡ.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vật ấy ẩn chứa linh khí rất mạnh, cụ thể có công dụng gì ta quả thật không biết.

Trung niên nam tử tựa hồ lâm vào trong hồi ức, tư nói:

– Tương truyền tại Đông Hải có hai chủng tộc đối đầu sinh tử, là thiên địch của nhau, tương sát tương tàn. Hơn nữa hai đại chủng tộc này nếu sinh ra cảm xúc với nhau, kết hợp với nhau thì sẽ mất đi tánh mạng.

– Nhưng kỳ quái chính là, tạo vật tự có thần kỳ, một khắc khi tánh mạng bọn hắn biến mất, chỉ cần hai người yêu nhau nhau, tâm linh tương thông, nháy mắt chết đi liền có thể thân hóa thành Thải Điệp, kết hợp cùng một chỗ hoàn mỹ không tỳ vết.

Hàn Quân Đình nhịn không được hỏi:

– Nếu đã yêu nhau sẽ chết, vì sao còn phải yêu nhau chứu?

Trên mặt nàng có chút ngạc nhiên, ánh mắt rơi vào trên Thải Điệp Ngọc kia, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong lòng có chút rung động.

Trung niên nam tử mỉm cười, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Quân Đình l nói:

– Đại chưởng quỹ một phương hào hùng, duyệt tận tang thương, sao còn hỏi ra vấn đề non nớt này chứ? Thứ này giống như là độc dược, khiến người muốn ngừng mà không được, thật giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ bị thương, cũng muốn lao vào vậy.

Thân hình Hàn Quân Đình hơi khẽ chấn động, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn qua nàng có chút quái dị, thầm nghĩ không xong, không cẩn thận lộ ra chân tướng.

Mặc dù nàng có thông minh thế nào, tâm kế có cao thế nào cũng chỉ là một nữ tử chưa mở xuân tâm, nào biết đâu rằng một chữ “Tình”, thoáng cái đã lộ ra vẻ non nớt không hợp thân phận.

– Ha ha, lão hủ cả đời cô độc, tiêu diêu tự tại, chỉ cầu võ đạo bất hủ, thật sự không rõ chuyện trai gái, ân ân ái ái, chỉ tổ chậm trễ thời gian tu luyện mà thôi. ”

Hàn Quân Đình dù sao cũng vô cùng thông minh, thoáng cái đã che dấu lại.

Trung niên nam tử gật đầu nói:

– Quả thật, không hãm sâu trong đó, rất khó lĩnh hội loại cảm giác này. Khối Đông Hải Thải Điệp Ngọc này chính là do thân hình cường giả hai tộc biến thành, không chỉ có có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần rất mạnh, còn có thể tránh tổn thương Ngũ Hành, càng thêm có ý nghĩa biểu tượng, thật sự là vật muôn vàn khó cầu, không biết Vân thiếu bán bao nhiêu?

– Cái gì? Tránh tổn thương Ngũ Hành?

Tất cả mọi người đột nhiên cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Càng có mấy người trực đứng dậy khỏi chỗ, trong đôi mắt tuôn ra tinh mang, nhìn chằm chằm vào Thải Điệp Ngọc kia, bộ dạng như sói đói vậy.

Trung niên nam tử cười nhạt một tiếng, nói:

– Mọi người không nên giật mình, cái gọi là tránh tổn thương Ngũ Hành, cũng có hạn độ. Nếu có thể tránh Ngũ Hành chi lực thiên hạ, vậy chẳng phải là thần vật rồi sao?

– Thì ra là thế.

Mọi người lúc này mới nguyên một đám nhẹ nhàng thở ra, tâm tình khẩn trương lập tức trầm tĩnh lại.

Vài người đứng lên lúc này mới phát giác mình không ổn, nguyên một đám hơi có vẻ xấu hổ ngồi về.

Nếu thật có thể tránh tổn thương Ngũ Hành thiên hạ, vậy tất nhiên sẽ là một hồi chém giết thảm thiết, Tử Diễm Các này nhất định không thể giữ được.

Trong mắt Hàn Quân Đình dị sắc liên tục, hiển nhiên cũng có chút ít động tâm rồi, nói:

– Như vậy hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần và tránh tổn thương Ngũ Hành mạnh đến mức nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.