Huấn Thê

Chương 1




Tụi nó nhìn nhau một lúc thì tụi hắn bước vào, chạy ù vào phòng tụi hắn, nó ờ phòng hắn, Duyên thì phòng Quân, cả 2 lục lội tủ đồ của tụi hắn, lấy chiếc áo sơ mi cùng quần short, tụi nó chạy ào vào WC.

Tụi hắn bước vào nghe thấy tiếng nước chảy và nghe như có người trong phòng mình, chạy vào thì tụi hắn liền hét:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Hắn và Quân đứng ngu ngơ, ngây ngốc nhìn 2 con người nhỏ con đang mặc quần áo của mình. Tụi nó cũng không phải là quá nhò con do quần áo của tụi hắn quá ư là to so vs vóc dáng của tụi nó nện vừa mặt vào thì tay quá dài, quần short tương đương quần dài. Cổ áo thì rộng, mặc áo sơ mi mà cứ như áo đầm.

Tụi hắn lôi tụi nó ra phòng khách, vụt tụi nó một cách mạnh bạo vào sofa, tụi hắn nhíu mày, hắn mặt nghiêm nghị lên giọng cảnh sát hình sự khoanh tay ngang ngực nói:

-Nói! Có chuyện gì mà xảy ra cớ sự này!? – Duyên và nó nhìn nhau, Quân đập tay lên bàn khiến tụi nó giật thoát mình, Quân nói lớn:

-Nói nhanh đi! Tại sao trong phòng tụi này? Còn mặc cả quần áo của tụi này? – Duyên và nó nuốt một ngụm nước bọt, Duyên lấp bấp định nói thì nó đã liền nhanh miệng nói:

-Tụi này thật ra chả muốn tới đây! – hắn nhíu mày, không muốn thí qua đây làm cái khỉ gì? Đang muốn làm cái gì đây? Nó nói tiếp:

-Do bên kia cúp nước tụi này qua đây tắm nhờ! Sau khi tắm xong thì đột nhiên mới nhớ là quên quần áo và cớ sự là thế!! – tự nhiên, tự tin, bình thản, nó nói rất ư là bình thường cứ y như chuyện này là sự thật 100% không bằng, Duyên nhìn nó rồi bồi thêm:

-Chính xác là thế tụi này qua đây do cúp nước mà tụi này muốn tắm ngay nên mới vào phòng mấy người, tụi này chả ham hố gì mà qua đây đâu!! – Quân và hắn không nhìn tụi nó nhàn nhạt nói:

-Tại sao lại mượn quần áo tụi này!? – tụi hắn cho là tụi nó nói cúp nước cũng được nhưng cái quan trọng là quần áo không mang cũng có thể qua lấy được chứ có chết ai! Khu A này chỉ có phòng của tụi nó và tụi hắn thì tụi nó sợ cái gì? Duyên chợt đổ mồ hôi. Nó thì vẫn bình tĩnh nói:

-Anh hòi mà không biết suy nghĩ à!? Tụi này quên mang quần áo thì phải mượn mấy người không lẽ tụi này quấn khăn chạy qua thì không thấy nó kỳ sao!? Tụi này dù sao cũng là con gái nha! – lý do thì coi như tạp được nhưng Quân nhìn thấy nét mặt Duyên kỳ lạ làm sao. Nó thì vô cùng bình thản, đứng lên nói:

-Tụi này về để mai còn đi học!!!! – nó đứng lên đi về cái một hắn nhìn nó săm soi, không nói gì mà chỉ cười. Không biết hắn cười cái gì!?

Về tới phòng tụi nó thở phào nhẹ nhõm, thiệt là quá may mắn khi tụi nó tương kế tựu kế mới thoát khỏi nơi đó an toàn. Nó nằm ịt lên giường, thở mạnh một cái suy nghĩ một mình: “ Tên đó bắt đầu nghi ngờ, nó nên dùng mọi biện pháp để tránh hắn có động tĩnh gì thì còn ứng phó kịp”

Còn về phần hắn, hắn ngồi cười một mình khiến Quân tò mò hỏi:

-Làm gì mà cười như bị điên thế!? – hắn không nói gì thu hồi lại nụ cười trong đầu suy nghĩ: “ Có lẽ mình chưa hoàn toàn lầm”.Quân nhìn bóng hắn đi vào mà lắc đầu rồi chở về phòng mình đánh một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau:

“ Điệp ơi………….” Tiếng nhạc chuông không mấy độc đáo của một người phụ nữ vang lên, bà ta ngồi trong phòng khách, hai chân bắt chéo nhau, tay cầm điện thoại tay cầm tách trà:

-Alô!! – Bà trả lời, bên kia nói gì không biết mà bà muốn phun toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài, nhìn mặt bà vui vô cùng, bà nói:

-Cứ thu lại nhà đó cho tôi! Nói vs hiệu trường là không cho con bé ở trong ký túc xá nữa……………..bla…..bla!! – bà nói quyên thuyên vs người kia, sau khi tắt máy nở một nụ cười gian gian bà nói:

-Chuyện này vui à nha!! – già rồi mà vẫn còn ham hố, già rồi mà vẫn muốn đùa vs con cháu, già rồi mà còn chơi ác ơi là ác và người đó không ai khác là mẹ của nó chứ ai!! Hãy chờ đợi bà bà này cho nó niềm vui gì cũng những trò đùa tay quái nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.