Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 4




Trên đường đến quán ăn, Tiền Đường giao một xấp tài liệu cho tôi, trịnh trọng nói: “Tiểu Vũ, mặc dù em không muốn truy cứu, nhưng anh vẫn muốn thành thật khai báo.”

Tôi buồn bực, cậu muốn khai báo thì khai báo, có cần viết kiểm tra sao, còn viết nhiều như vậy! Tôi muốn xem hết không biết phải tốn bao nhiêu công sức đây!

Vậy mà thứ trong tay tôi không phải là bài kiểm tra, mà là một loại đơn từ tương tự với khẩu cung, đúng vậy, khẩu cung, trừ hai chữ này ra tôi thật sự không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung. o(╯□╰)o Trên”Khẩu cung”, chữ viết xốc xết, hiển nhiên không phải chỉ do một người viết. Mỗi một tờ đều hoàn thành riêng, ghi chép chuyện đã trải qua đêm hôm đó, phía dưới có người ký tên, có người ấn cả dấu tay lên. =.=

Từ thông tin bản khẩu cung này cung cấp, chuyện đã xảy ra hình như là như vậy: Tiền Đường cùng mấy vị sư huynh đi hát Karaoke, nhưng thằng nhãi này trước đó đã bị các sư huynh ép uống không ít rượu, rất không có tiền đồ ngủ thiếp đi trong phòng hát. Các sư huynh đang ca hát máu lửa, cũng không có ai để ý đến cậu ấy. Lúc này có một sinh viên nữ thò đầu từ ngoài cửa nhìn vào, tự xưng là bạn của Tiền Đường, rồi vào ngồi một lát. Chuyện này cũng rất bình thường, quán Karaoke bọn họ đi cũng gần trường học, chung quanh thường có học sinh đi ngang qua, gặp phải người quen cũng không phải là chuyện lạ. Các sư huynh không để ý, cho là cô ấy vào nói chuyện với Tiền Đường một lát sẽ đi, dù sao thằng nhãi Tiền Đường này cũng rất thu hút các bạn nữ, bình thường luôn có con gái muốn tiếp cận cậu ấy. Sau đó cô gái này cũng không ngồi bao lâu, liền rời đi. Trước khi trời sáng, Tiền Đường cũng còn chưa tỉnh. Về phần dấu hôn trên ót cậu ấy rốt cuộc có phải do cô gái kia để lại hay không, các bản khẩu cung nhất trí cho là do cô ta gây ra, theo Logic mà nói, chỉ có cô nàng này có điều kiện gây án, mặc dù bọn họ không thấy tận mắt. Người chứng kiến duy nhất lúc ấy còn uống say, vị huynh đệ uống rượu say này viết vào khẩu cung như vầy: . . . . . . Tôi uống hơi nhiều, nhìn ai cũng giống như bà xã của tôi. Tôi nhìn thấy bà xã của tôi gặm cổ của Tiền Đường, lúc ấy tôi rất thương tâm, ngày thứ hai tỉnh lại, tôi mới khẳng định đó không phải là bà xã của tôi . . . . . .

Tôi cười đến rơi nước mắt nước mũi, chỉ vào tờ khẩu cung này, “A ha ha ha, sư huynh này thật tài tình!”

Tiền Đường không lên tiếng, cười vuốt vuốt đầu của tôi .

“Nhưng mà. . . . . . Ặc, thu tập những thứ này cũng không dễ dàng?” Tiền Đường chỉ là hàng tôm tép, lại chạy đi cầu xin các đại thần viết thứ này, thật đúng là làm khó cho cậu ấy.

“Không khó, các sư huynh cũng rất dễ nói chuyện.”

Nhìn dáng dấp thằng nhãi này xem ra quan hệ với đám đại thần cũng không tệ nha, tôi ôm lấy Tiền Đường, lại hỏi cậu ấy: “Nói như vậy, anh đã sớm ngờ tới cô nàng đậu cô-ve sẽ không trung thực?” Tiền Đường là người rất giảo hoạt, cậu ấy làm chuyện gì cũng thích lưu một phương án hai, có tập khẩu cung thần kỳ này cũng không lạ lắm.

Tiền Đường đáp: “Cũng không hẳn là vậy, anh vốn định giao cái này cho em, lại cảm thấy cô ấy nên nhận lỗi với em. Cô ta quả thật đã đáp ứng anh đến nhận lỗi, nhưng anh không nghĩ tới cô ta lại.. như vậy “ Tiền Đường cân nhắc một chút, dường như đang suy nghĩ dùng từ gì để hình dung cho thích hợp, nhưng hình như cậu ấy cũng cảm thấy không cần thiết giữ mặt mũi cho cô nàng đậu cô-ve làm gì, vì vậy hừ một tiếng, “Vô sỉ như vậy.”

Tôi đắc ý cười, “Yên tâm đi, em xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết cũng không vô ích, muốn chọc giận em để cho em hoài nghi anh sau đó hai ta giận dỗi chia tay , tiếp theo anh liền cô độc tịch mịch, cuối cùng cô ấy có thể nhân lúc vườn không nhà trống mà vào, loại thủ đoạn cũ rích này còn có người dùng, coi như em được mở rộng tầm mắt.”

Tiền Đường cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên đặc biệt nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, cám ơn em đã tin tưởng anh.”

Câu nói có tiếng cũng có miếng như vậy khiến cho tôi hơi ngượng ngùng, vì vậy tôi giống như thiếu gia ác bá đùa giỡn con gái đàng hoàng sờ cằm Tiền Đường một cái, cười nói: “Ai u, tiểu mỹ nhân, tại sao đột nhiên lại nói lời khách khí như vậy.”

Tiền Đường phối hợp ngượng ngùng cười một tiếng. Tim gan phèo phổi của tôi lập tức liền nhảy lên đến cổ họng, trong cổ họng cũng có chút ngứa ngáy, ngoài mặt còn phải trấn định giả bộ lưu manh, vừa đi vừa nói: “Hết cách, ai bảo ông xã tôi đã đẹp trai, năng lực mạnh, thành tích tốt lại biết cư xử nữa, hạng người mê trai nào lại không muốn bổ nhào lên người cưng chứ. Cũng may chị đây có thể bảo vệ cưng, không cần biết là nam là nữ là người hay là súc sinh, chỉ cần dám đến, chị cũng có thể cho nó một chém bay xuống ngựa! Tới một người giết một người, tới hai người giết một cặp!” Tôi càng nói càng kích động, cảm giác mình cũng sắp thăng thiên rồi, khoác lác thật là sảng khoái!

Đột nhiên Tiền Đường từ sau lưng ôm lấy tôi, cánh tay quấn eo của tôi thật chặt.

Tôi sợ hết hồn, giãy giụa, “Này này này, có người đang nhìn!”

Tiền Đường không buông tay. Cậu ấy dùng cằm cọ cổ của tôi, cười hèn hạ ti tiện, “Cảm giác được bà xã bảo vệ thật tốt.”

“. . . . . .”

. . . . . .

Tôi vốn cho là chuyện cô nàng đậu cô-ve coi như là đã qua, tôi và Tiền Đường đã hòa hảo như lúc ban đầu, hơn nữa cậu ấy cũng sắp xếp thời gian ở bên cạnh tôi, mặc dù vẫn bận rộn như cũ, nhưng chung quy so với trước kia một tuần lễ cũng không thấy mặt được một lần thì khá hơn rất nhiều.

Nhưng không biết ai, lại lan truyền câu chuyện này ra, hơn nữa càng truyền càng điên khùng. Ngày đó lúc tôi tát cô nàng đậu cô-ve ở lầu dưới ký túc xá, người lui tới không ít, lúc ấy máu trong người tôi bốc lên trên đầu, cũng không kịp nghĩ nhiều liền động thủ. Mà Tiền Đường lại rất nổi tiếng, chuyện của chúng tôi cứ như vậy bị đám bà tám truyền bá ra.

Mà lực lượng quần chúng thì vô cùng vĩ đại, chuyện nhỏ xíu như vậy truyền truyền cũng có thể truyền ra không ít phiên bản, hơn nữa càng truyền càng ly kỳ. Bây giờ tôi mới biết thì ra Tiền Đường và cô nàng đậu cô-ve đã từng bị tôi bắt gian tại giường hơn nữa lúc ấy tôi còn khen cô nàng đậu cô-ve vóc người không tệ. o(╯□╰)o tuy rằng như thế, quan hệ giữa ba người chúng tôi căn bản cũng được thuật lại chính xác, cô nàng đậu cô-ve là kẻ thứ ba ( thật ra thì không tính, cô ta còn chưa làm kẻ thứ ba thành công ), tôi là bạn gái chính thức ghét ác như thù, mà tình huống của Tiền Đường thì tương đối phức tạp, có người nói cậu ấy bắt cá hai tay , có người nói cậu ấy còn trong sạch, về phần đám người điên nói cậu thích đàn ông, tôi trực tiếp bỏ qua.

Nhưng mà, tiêu điểm cả đống phiên bản vẫn là chuyện tôi cho cô nàng đậu cô-ve một cái tát, dù sao chuyện này cũng được người trong cuộc xác nhận, hơn nữa còn có chút bạo lực. =.=

Một tát này ngoại trừ gây ra cuộc bàn tán xôn xao về người thứ ba, những lời đánh giá tôi còn nhiều hơn. Tôi cũng không biết tại sao tiêu điểm câu chuyện lại chuyển đến trên đầu tôi, lẽ ra độ nổi tiếng của tôi phải không bằng Tiền Đường chứ? Được rồi, dù sao bây giờ danh tiếng của tôi cũng đã có khuynh hướng bắt kịp Tiền Đường là được. o(╯□╰)o Đánh giá khen chê về tôi trong chuyện này trên căn bản là chia 5:5, người tán dương tôi nói tôi khí phách tính tình hào sảng, nói kẻ thứ ba nên dạy dỗ; người khinh bỉ tôi nói tôi thô lỗ cay cú không đủ dịu dàng, còn nói tôi như vậy sớm muộn gì cũng ép Tiền Đường bỏ đi. T_T lần đầu tiên bị nhiều người chú ý tới như vậy tôi đúng là được sủng ái mà chấn kinh, hơn nữa lúc rãnh rỗi tôi cũng đi dạo diễn đàn, xem mọi người khen tôi thế nào, mắng tôi ra sao một chút. Thật ra thì cũng không quá để ý cách nhìn của bọn họ, nhưng cách nhìn của quần chúng cũng sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Tiền đường một chút chứ?

Thấy các bạn nam trăm miệng một lời nói con gái mà như vậy thì không đáng yêu, tôi đột nhiên hơi hối hận, hối hận vì ban đầu đã cho cô nàng đậu cô-ve một cái tát. Tiền Đường sẽ không vì vậy mà ghét bỏ tôi chứ? Nhưng lúc ấy cậu ấy quả thực đã bị hù sợ. . . . . . T_T tôi là người có chuyện là nhịn không được, vì vậy tìm Tiền Đường hỏi, trực tiếp hỏi cậu ấy thấy tôi bạo lực cay cú thô lỗ như thế, cậu ấy có ghét bỏ hay không.

Thật ra thì cái vấn đề này rất khó giải quyết, Tiền Đường nói có, tôi khổ sở; cậu ấy nói không, tôi lại không tin.

Quả nhiên, Tiền Đường lắc đầu mà nói làm sao có thể ghét tôi. Tôi không tin, hơn nữa mấy ngày nay bởi vì khó chịu, ăn nói cũng hơi xóc hông: “Anh đừng nói cho em biết anh thích con gái hay đánh người, khẩu vị đủ đặc biệt đấy!”

Tiền Đường an ủi tôi: “Tiểu Vũ, em không phải thích đánh người, loại người như vậy nên dạy dỗ.”

Tôi hơi tủi thân, “Nhưng bọn họ nói em dã man, còn nói em không xứng với anh!”

“Em quả thật có hơi dã man.”

“Anh không thích em như vậy có đúng không?”

Tiền Đường nắm tay tôi, cười dịu dàng: “Tiểu Vũ, nếu như mà anh nói anh thích con gái dã man bạo lực thô lỗ, vậy thì đích thị là nói dối, anh không muốn lừa dối em. Nhưng em phải hiểu được một vấn đề, loại hình anh thích và người trong lòng anh, là hai chuyện rất khác nhau. Anh sẽ không thích tất cả các khuyết điểm của em, nhưng bất kể em có bao nhiêu khuyết điểm, anh cũng sẽ không bớt đi nửa phần tình cảm dành cho em. Bởi vì anh yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em, không phải là con người hoàn mỹ của em, mà là em một cách trọn vẹn.”

Ặc ặc ặc, lật thuyền rồi ! Trước đây tôi còn cảm thấy thằng nhãi này sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, hiện tại nói trơn tru một câu tiếp một câu, khí thế của tôi đã sớm tan thành mây khói, hiện tại còn có cảm giác bồng bềnh giống như đạp trên đám mây.

“Hơn nữa, “ Tiền Đường xoa đầu tôi một cái, tay bắt đầu dời xuống, “ Một cái tát kia vốn là đánh rất đúng, rất đẹp, đừng nghe những người đó nói hươu nói vượn, bọn họ ghen tỵ với chúng ta thôi.”

“Đúng đúng đúng, nữ ghen tỵ em, nam ghen tỵ anh.”

“Đúng vậy.”

“Hiện tại, ” tôi xách cái tay Tiền Đường đang dò vào áo mình, hất ra, “Anh có thể xéo được rồi.”

Tiền Đường buồn bực rời đi. Tôi nhìn thân ảnh thon dài mang balo lệch vai của Tiền Đường, phì cười. Thằng nhãi này, cưng mới bây lớn thôi, sao cả ngày cứ nghĩ đến loại chuyện đó, ngay cả tôi còn không vội, cậu gấp cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.