Huấn Luyện Viên Huyền Thoại

Chương 44: Anh xấu lắm!




Đằng Cận Tư nhìn bộ dáng đáng thương vô tội của nai con, trong lòng dâng lên từng trận thương tiếc, đúng là một cô gái biết giày vò người khác mà! Nhưng phải cởi quần áo ướt sủng ra, nếu không ngã bệnh thì sao? Anh liền hung ác quyết tâm kéo khoá kéo bên váy cô ra, bàn tay vung lên, không để ý tới sự phản đối của cô mà cởi ra.

Mặc dù Lương Chân Chân rất không nguyện ý, nhưng dưới uy quyền của ác ma, cô chỉ có thể uất ức chấp nhận, cô cắn chặt môi mặc cho anh loay hoay mình, khi váy rời khỏi cơ thể, khổ sở và bi thương trong lòng cô không nhịn được nữa, từng đợt uất ức trào ra, chui vào từng góc trong cơ thể cô, bộc phát đến cực điểm.

Dường như giờ phút này cô lại trở về thời điểm lúc đầu, không được tôn trọng tùy ý nhục nhã, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, không có nửa phần cảm giác an toàn, tựa như là một món đồ trần trụi, vừa vô dụng vừa đáng thương.

Trước sau đối xử khác biệt quá lớn, làm cho cô có chút khó thừa nhận, nước mắt giống như mưa, vẫn không ngừng rơi, sôi trào mãnh liệt.

"Đang tốt lành, khóc cái gì?" Đằng Cận Tư có chút bất đắc dĩ, cô gái này đúng là làm bằng nước, động một chút là khóc bù lu bù loa, giống như mình đang ăn hiếp cô, ngay sau đó anh cởi tây trang của mình xuống bao lại cô kín mít, cũng săn sóc cài nút áo lại.

Sau khi làm xong những việc này, anh liền bắt đầu kiểm tra vết thương trên chân cô, phát hiện đầu gối bị thương rất nghiêm trọng, da bị xước, vết máu đã sớm đọng lại, màu đỏ máu kích thích thị giác của anh.

Chân mày anh nhíu lại thật chặt, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ả đàn bà chết tiệt kia! Lại dám ức hiếp nai con của anh? Chán sống rồi!

Lương Chân Chân vốn cho là anh cởi hết quần áo của mình liền sẽ làm loại chuyện đó với mình, nghĩ tới cho dù như thế nào cũng muốn ép buộc mình không được phát ra bất kỳ âm thanh gì, biểu hiện như con cá chết mặc anh phát tiết dục vọng, lại không có ngờ tới ngược lại anh cởi tây trang xuống mặc cho cô xong, còn cài nút lại, một loạt động tác này làm cho cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Làm sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Cô có chút mờ mịt, cũng tựa như đủ loại chuyện xảy ra tối nay, làm cho cô ứng phó không kịp, hình như trái tim nho nhỏ chịu không nổi.

Liền nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung ngây ngốc nhìn người đàn ông ở trước mắt, mở miệng, "Anh. . . . . . Anh không phải là. . . . . ."

"Tôi nói, tôi sẽ không làm cái gì với em." Đằng Cận Tư thấy bộ dạng tội nghiệp của cô đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay nhéo một cái trên gò má phấn nộn của cô.

"Đau. . . . . ." Lương Chân Chân bất mãn quay mặt qua chỗ khác, trừng mắt liếc người đàn ông, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Lời của anh nói, tôi có thể tin tưởng sao?"

Bàn tay của Đằng Cận Tư nâng chiếc cằm thon gầy của cô lên, tròng mắt đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hình như có gì đó đang chậm rãi chảy qua, từng chữ từng câu nói thật: "Dĩ nhiên có thể, em phải tin tưởng tôi."

"Ừ." Cô gật đầu đáp một tiếng, trong lòng xẹt qua một loại cảm giác đặc biệt, ấm áp, tràn đầy cả con tim.

"Còn đau không?" Ngón tay của Đằng Cận Tư vuốt ve vết thương trên đầu gối của cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, tựa như một cơn gió mát thổi qua lòng cô.

"Ưm, không đau." Lương Chân Chân lắc đầu một cái, đã sớm hết đau rồi, cô không phải cái loại con gái từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, đau một chút xíu thì sợ cả thế giới đều không biết, có đôi khi, nhịn một chút thì qua thôi.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô được bao bọc ở trong tây trang to lớn của Đằng Cận Tư, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, nhớp nhúa dính ở trên làn da trắng nõn mịn màng, bộ dáng nhu nhược đáng thương làm người thương yêu.

Ngón tay của Đằng Cận Tư khẽ xoa gương mặt của cô, xoa vệt nước mắt còn vương trên khoé mắt của cô, một hồi lâu mới phun ra một câu, "Khóc đến giống như con mèo hoa nhỏ, xấu hổ chết rồi."

Lương Chân Chân mất hứng bĩu môi, đưa tay đẩy cái tay đáng ghét của ai kia ra, nói lầm bầm: "Tôi cũng không kêu anh nhìn."

"Nhưng tôi thích nhìn." Đằng Cận Tư thuận thế nắm lấy bàn nhỏ bé của cô, chậm rãi vuốt ve, Lương Chân Chân mắc cỡ ngượng ngùng cúi đầu, làm cái gì vậy! Cái bộ dáng này của ác ma làm cho cô có chút không quen!

Không khí bên trong xe lập tức trở nên mập mờ, dòng khí ấm áp phiêu đãng ở chung quanh, giống như nhún nhảy ở trong lòng hai người, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Tài xế rẽ một khúc quanh, khiến cho Lương Chân Chân nghiêng về phía trước, cằm cúi trên ngực rắn chắc của Đằng Cận Tư, cô đau đến nghiến răng nhếch miệng, bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía người nào đó.

Đúng lúc Đằng Cận Tư cúi đầu nhìn cô, đôi môi hai người liền không hề báo trước dán sát ở cùng một chỗ.

"Á!" Lương Chân Chân xấu hổ muốn tìm cái lổ để chui vào, cô cư nhiên chủ động hôn ác ma, trong nháy mắt đôi môi khép mở càng thêm trực tiếp ma sát lên cánh môi ấm áp, thật là khó hình dung!

"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư rất vui mừng khi thấy cô chủ động, càng vui mừng hơn khi thấy bộ dáng thẹn thùng mê người này của cô, chỉ một mình anh được thấy, chỉ vì anh mà nở rộ, chỉ là nai con của một mình anh.

Đôi môi của hai người kề nhau, hô hấp vòng quanh nhau, lẳng lặng cùng một chỗ.

"Ưm. . . . . ." Lương Chân Chân mắc cỡ vội vàng dời đôi môi đi, hai tay ôm hông của anh, chậm rãi tựa vào trong ngực anh, dí má vào lồng ngực của anh, nghe từng tiếng tim đập ở bên trong, rung động đến màng nhĩ của cô đều vang ong ong, nhưng cô cảm thấy yên lòng, cảm thấy có cảm giác an toàn.

Cô không dám nghĩ tới đây là loại cảm giác gì, tình nguyện mình chỉ tạm thời coi anh như một cái cây lớn có thể dựa vào, mà không phải do trong lòng sinh ra cảm giác không muốn xa rời hoặc là. . . . . .

Không được nghĩ, cũng không thể nghĩ, rất sợ đột nhiên phát hiện trong lòng mình cất giấu một bí mật, loại cảm giác đó giống như là sấm sét giữa trời quang, làm dậy lên từng đợt sóng lớn.

Đằng Cận Tư cũng không miễn cưỡng cô, thấy cô ngoan ngoãn vùi đầu ở trong lòng ngực mình như vậy, trong lòng đã sớm mềm tựa như nước rồi, cô thật đúng là kẻ cướp, kể từ sau khi cô xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể nào xảy ra ở trên người của anh đều đã xảy ra.

Cũng không biết đây là chuyện tốt hay là không tốt, nhưng đối với cô, mình liền không thể hung dữ, càng ngày càng dịu dàng, xem ra, đến lúc dẫn cô về nhà gặp bà nội rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.