Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

Chương 44: Là phúc hay là họa




Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Hoàng Thiên Bá, xem ra hắn là nhắm vào mình mà đến.

- Ba!

Nhưng không đợi hắn mở miệng, Lăng Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, một tiếng vang thanh thúy truyền ra, thân hình Hoàng Thiên Bá bay ngược về sau.

Đám người xung quanh thấy cảnh này không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, toàn trường kinh ngạc nhìn Lăng Phong, đây là Yến Thành tam đại ác thiếu a, hắn lại dám một tát đánh bay.

Tiêu Phàm cũng kinh ngạc nhìn Lăng Phong, Hoàng Thiên Bá đã được coi là bá đạo nhưng Lăng Phong lại càng thêm bá đạo, cường thế, căn bản không cùng một cái cấp độ.

Tại Yến Thành, người dám một tát đánh bay Hoàng Thiên Bá tuyệt đối chỉ tính được trên đầu ngón tay, cũng chính là nói chỉ những đệ tử cao cấp nhất của các đại gia tộc khác trong lúc xảy ra tranh chấp mới phát sinh.

Dám quang minh chính đại đánh Hoàng Thiên Bá như thế gần như không tồn tại, phải biết, đây cũng không phải đánh vào Hoàng Thiên Bá mà chính là đánh vào mặt của Hoàng gia.

Hơn nữa, tốc độ của Lăng Phong vừa rồi làm cho Tiêu Phàm một trận kinh hãi, tốc độ đáng sợ thế này không phải chỉ một tên Chiến Sư cảnh có thể đạt được.

- Hỗn trướng, ta muốn giết ngươi.

Hoàng Thiên Bá giãy dụa đứng dậy, thân thể lung la lung lay, trên mặt hắn xuật hiện một dấu tay trong chói mắt vô cùng.

Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua như thế, hơn nữa còn bị đánh trước mặt bao nhiêu người thế này quả thật làm hắn còn khó chịu hơn là chết.

- Phốc!

Một đạo tàn ảnh thoáng hiện, Lăng Phong trực tiếp một cước đá vào bụng của Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Bá lục phủ ngũ tạng chấn động, trong miệng phun máu.

Đám người hoàn toàn trợn tròn mắt, tất cả đều kinh hãi nhìn Lăng Phong, tiểu tử này quá bá đạo đi, một lời không hợp liền xuất thủ với Hoàng thiên Bá không chút lưu tình.

- Nói thêm câu nữa, chết!

Lăng Phong băng lãnh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Bá đang run rẩy nằm trên mặt đất.

Hoàng Thiên Bá co như con tôm nằm dưới đất, ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Lăng Phong, bất quá, hiện tại hắn thật sự kgôn dám nói một chữ.

Từ trong mắt Lăng Phong, hắn có thể nhìn tên gia hỏa này thực sự muốn giết mình, nếu mình đã chết thì coi như có diệt cửu tộc hắn cũng không thể vãn hồi.

- Nhị thiếu gia, ngươi không sao chứ.

Lý Như đi đến bên cạnh Hoàng Thiên Bá, lo lắng nói.

- Cút ngay!

Hoàng Thiên Bá giơ tay lên, giờ phút này hắn đang lửa giận công tâm, tự nhiên muốn tìm ai đó trút giận.

- Chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này một đạo thanh âm vang lên, mấy cỗ khí tức cường đại ập tới, đám người không khỏi nhường ra một con đường.

Dẫn đầu là một tên nam tử mặc kim bào, song mi sắc bén như là hai thanh trường đao sắc bén, mắt như sao trời thâm thúy vô cùng, mũi cao cao, khuôn mặt kiên nghị anh tuấn làm cho người ta cảm giác một loại tư thế hiên ngang.

Bất quá, con ngươi Tiêu Phàm lại rơi vào nữ tử đi bên cạnh hắn, sâu trong đáy mắt lóe lên sát ý nồng động, người kia trừ Tiêu U thì còn có thể là ai?

- Hoàng Thiên Thần!

Đám người có người kinh hô nhận ra kim bào nam tử, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

- Người trẻ tuổi này thảm rồi, Hoàng Thiên Thần là cao thủ trước hai mươi trên Viện Bảng, nghe nói hắn đã bước vào Chiến Tôn cảnh, trong cùng giai rất ít người là đối thủ của hắn.

- Đúng vậy a, ngay trước mặt nhiều người như vậy đánh Hoàng Thiên Bá, đây không phải là đang đánh vào mặt Hoàng gia sao?

- Tại Yến Thành cho tới bây giờ đều chỉ là tam đại ác thiếu khi dễ người, lại không người nào dám khi dễ tam đại ác thiếu, có người từng nói, thà rằng đắc tội cao thủ Viện Bảng cũng không nên đắc tội tam đại ác thiếu, nhưng hiện tại nam tử trước mắt này lại đắc tội cả hai a.

Rất nhiều người khi nhìn thấy Hoàng Thiên Thần liền lui lại mấy bước, cùng bọn Lăng Phong phân rõ giới hạn.

- Đại Ca, thay ta giết hắn.

Hoàng Thiên Bá nhìn thấy Hoàng Thiên Thần đến lập tức kích động không thôi, hắn liền hung dữ nhìn Lăng Phong.

- Cút sang một bên.

Hoàng Thiên Thần lạnh lùng quát, một cước đá vào ngực Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Bá bay ngược ra sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Đám người cũng kinh hãi không thôi, theo lý thuyết hẳn là Hoàng Thiên Thần thay Hoàng Thiên Bá lấy lại công đạo mới đúng a, làm sao Hoàng Thiên Thần một cước đem đệ đệ đá bay, hình như có gì đó sai sai a.

Nhưng vẫn có một ít người minh bạch chuyện gì xảy ra liền kinh ngạc nhìn Lăng Phong, bên trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Yên Vương Triều có thể làm cho Hoàng Thiên Thần kiêng kị gần như không tồn tại, trừ phi gia tộc và thế lực phía sau đối phương xa xa không phải Hoàng gia có thể so sánh.

Ánh mắt Tiêu Phàm cũng rơi vào trên người Lăng Phong, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ đến địa vị Lăng Phong lại lớn như vậy, Hoàng gia ngoại trừ Vương Tộc ra thì chính là một trong Tứ Đại Gia Tộc tại Yến Thành.

Hoàng Thiên Thần trong nháy mắt nhìn thấy Lăng Phong vậy mà liền chịu thua, chắc chắn địa vị của tên Lăng Phong này có chút doạ người.

- Lăng huynh, ngu đệ rất có chỗ mạo phạm, xin hãy lượng thứ.

Hoàng Thiên Thần đột nhiên hai tay ôm quyền hướng về phía Lăng Phong thi lễ nói.

- Đúng là thứ ngu xuẩn, hôm nay ta cũng không muốn làm quá.

Lăng Phong giống như đang nói một chuyện không hề liên quan tới mình, hắn nhìn về phía Hoàng Thiên Bá nói: - Bản thân tự tát mười cái rồi cút đi.

Hoàng Thiên Bá lau máu tươi ở khóe miệng, thần sắc lạnh lùng nhìn Lăng Phong, nếu như hôm nay thực sự tự tát mười cái thì sau này cũng không cần lăn lộn ở Yến Thành nữa.

Mất mặt không chỉ là Hoàng Thiên Bá mà là toàn bộ Hoàng gia.

Đám người trong lòng run lên, ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong chớp chớp, Hoàng Thiên Thần đã chủ động nhận sai, hắn vậy mà chẳng những không thèm nể mặt mũi, còn muốn vũ nhục Hoàng Thiên Bá.

Cái gì gọi là bá đạo? Lăng Phong chính là minh chứng tốt nhất.

- Lăng huynh, ngươi đây là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Hoàng Thiên Thần cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: - Nếu như không phải ngươi có gia tộc hậu thuẫn thì bản thiếu gia đã một cái tát đánh chết ngươi.

- Ta được một tấc lại muốn tiến một thước thì như thế nào, có một số người nhất định phải trả giá cho những lời nói của hắn, đã ngươi không nỡ đánh, vậy ta tới giúp ngươi.

Lăng Phong được lý không tha người, cũng khó trách hắn tức giận như thế, hắn ở bên ngoài còn chưa ai dám trêu chọc hắn, Hoàng Thiên Bá là tên đầu tiên.

Dứt lời, hắn cũng mặc kệ Hoàng Thiên Thần, Lăng Phong từng bước một hướng về Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Thần nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt như muốn chảy máu.

- Tiêu Phàm, tên phản đồ gia tộc ngươi làm sao xuất hiện ở chỗ này?

Đột nhiên, Tiêu U ánh mắt băng lãnh nhìn Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không nghĩ tới Tiêu U lại làm khó dễ vào lúc này, hắn tự nhiên minh bạch, Tiêu U coi là mình và Lăng Phong là một nhóm, cố ý làm khó bản thân, ý muốn vây Nguỵ cứu Triệu.

- Ta ở chỗ này, liên quan gì đến ngươi?

Tiêu Phàm lơ đễnh, mình cũng không phải quả hồng mềm, nhìn mình trông rất dễ bị bắt nạt sao?

- Ta là Tiêu gia Gia Chủ, làm sao không liên quan đến ta?

Tiêu U cười lạnh nói, cố ý đem thanh âm đề cao mấy phần để cho Lăng Phong dừng tay.

Thế nhưng Lăng Phong chỉ nhìn lướt qua Tiêu Phàm liền không tiếp tục để ý, một bàn tay hung hăng tát vào trên mặt Hoàng Thiên Bá.

- Ngươi không phải nói ta là phản đồ gia tộc sao? Vậy ta tự nhiên đã thoát ly khỏi gia tộc, không có bất kỳ liên quan gì với Tiêu gia, hơn nữa, ta cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ta khuyên ngươi một câu, đừng có chơi với lửa cẩn thận có một ngày bị chết cháy.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, con ngươi thỉnh thoảng liếc Hoàng Thiên Thần.

Hoàng Thiên Thần lúc này đang tàn đầy lửa giận, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Tiêu Phàm liền triệt để bộc phát: - Tiểu tử, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.