Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

Chương 40: Huyết mạch tế đàn




Đêm đó, bên trong một gian khách sạn.

Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim ở cùng một phòng, trong phòng có hai cái giường, vừa vào phòng, Tiểu Kim đã vây quanh Tiêu Phàm gầm nhẹ.

- Ta biết ngươi đói, ăn ít một chút đi, không còn lại bao nhiêu đâu.

Tiêu Phàm từ trong hành trang lấy ra một viên Hồn Tinh Tứ Giai, trên mặt một trận đau lòng, tên gia hỏa này từ khi ăn vào Hồn Tinh thì liền không thèm ăn món nào khác.

Lần trước mẫu thân nó lưu lại một chút Hồn Tinh hiện tại đã không đủ dùng, bất quá cũng may, Tiểu Kim cũng đột phá đến Tam Giai hậu kỳ, tương đương với cảnh giới Chiến Sư hậu kỳ.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, đem Tứ Giai Hồn Tinh nuốt vào, bắt đầu thôn phệ luyện hóa.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, hắn cũng lấy ra một viên Tứ Giai Hồn Tinh nắm trong tay, thể nội bắt đầu hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh, những ngày qua hắn phần lớn thời gian đều đi đường, thời gian tu luyện lại rất ít.

Bất quá, khoảng cách Chiến Sư hậu kỳ cũng chỉ còn một bước.

- Kinh Lôi Quyết của gia tộc mặc dù còn có thể hấp thu Hồn Lực nhưng tốc đô hấp thu lại không đáp ứng được nhu cầu hiện tại, nếu như có thể tiến vào Chiến Vương Học Viện nhất định phải tìm một bản công pháp thật tốt mới được.

Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm.

Hồn Lực đột phá, kỳ thật chính là vận dụng đủ loại phương pháp không ngừng tiêu hao Hồn Lực, cho đến khi tiêu hao đến một bước cuối cùng, sau đó thông qua công pháp khôi phục, lặp đi lặp lại như thế, không ngừng rèn luyện, cho đến khi xuất hiện sự thay đổi về chất.

Kinh Lôi Quyết chỉ bất quá là công pháp cơ bản ở Tiêu gia, tốc độ rèn luyện Hồn Lực rất chậm, chỉ thích hợp cho cảnh giới Chiến Sĩ trở xuống, nếu như không phải tồn tại U Linh Chiến Hồn thìTiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng nhanh như thế đã đột phá đến cảnh giới Chiến Sư.

Từ lần trước trực tiếp thôn phệ một viên Hồn Tinh Tam Giai mém chút làm kinh mạch hắn nổ tung, hiện tại Tiêu Phàm cũng không dám lại tuỳ tiện trực tiếp thôn phệ Hồn Tinh, hắn minh bạch, tu luyện phải thận trọng tiến hành từng bước, đây là một quá trình để cải thiện về chất.

Về phần chiến kỹ, Tiêu Phàm ngược lại không có đặc biệt quan tâm, hắn từ Chiến Kỹ Các Tiêu gia được trên trăm loại chiến kỹ, dưới sự trợ giúp Vô Tận Chiến Điển đã thành công dung hợp ra mấy loại Tam Phẩm Chiến Kỹ.

Nếu như có thể tiến vào Chiến Vương Học Viện thì Chiến Kỹ cũng không phải là vấn đề gì quá khó.

- Xem ra ta vẫn phải tiến vào Chiến Vương Học Viện mới được a, chỉ dựa vào cố gắng bản thân thôi vẫn không được, chỉ là không biết U Linh Chiến Hồn là Chiến Hồn mấy phẩm, có thể hay không tiến vào Chiến Vương Học Viện!

Tiêu Phàm lộ ra vẻ mờ mịt.

Cho đến bây giờ, hắn đều không biết U Linh Chiến Hồn của mình là mấy phẩm, đây là sự tình duy nhất mà hắn không nắm chắc.

- Mặc kệ, hi vọng bảy ngày sau có thể thông qua Chiến Hồn khảo thí.

Tiêu Phàm hạ quyết tâm, toàn thân tâm đắm chìm trong trong Đan Điền, Tứ Giai hồn Tinh có thể bằng mắt thường thấy được nó đang nhỏ dần.

Bên ngoài cơ thể hắn tỏa ra từng đạo u quang giống như một cái lồng đèn màu đen, một cỗ Hồn Lực bàng bạc từ trên người hắn tản ra.

Thể nội hắn truyền ra một trận ầm ầm, Hồn Lực cuồn cuộn rửa sạch kinh mạch toàn thân, tựa như đã đến một điểm giới hạn nào đó, tùy thời đều có thể đột phá đến cảnh giới Chiến Sư hậu kỳ.

Cách đó không xa, Tiểu Kim cũng đã nuốt vào Tứ Giai Hồn Tinh, tiến vào trạng thái nhập định, vào lúc này cửa phòng két một tiếng mở ra, hai cái đầu từ cửa ra vào thò vào.

- Vậy mà lại tu luyện! Đúng là trời giúp chúng ta, sớm biết như thế thì tùy tiện phái một người tới là được, căn bản không cần chúng ta xuất thủ, chúng ta dù sao cũng mang danh thủ hạ của nhị thiếu gia.

Trong đó một người mở miệng, trên mặt lộ ra tiếu dung.

- Dám đắc tội nhị thiếu gia, ngươi nên có giác ngộ phải chết! Trước hết giết hắn rồi nói, ngươi đem Hồn Thú kia mang trở về đi.

Một tên hắc y nhân khác từng bước một hướng về Tiêu Phàm đi đến.

Tu sĩ trong lúc tu luyện tối kỵ bị quấy rầy, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tử vong tại chỗ.

- Cứ giết hắn như thế, há không phải quá tiện nghi cho hắn, nếu như có thể để hắn sống không bằng chết thì nhị thiếu gia nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.

Nam tử trên mặt lộ ra một tia một vòng tà ác tiếu dung.

Một cỗ Hồn Lực cường đại từ trên người hắn chợt xuất ra, dưới sự không chế Hôn Lực kia liền hóa thành một lưỡi đao hướng về mi tâm Tiêu Phàm đánh tới.

Tiêu Phàm đã sớm cảm ứng được hai người đến, nhưng giờ phút này hắn căn bản không thể cử động, trong lòng hắn không ngừng hô hoán Tiểu Kim, nhưng Tiểu Kim cũng không có bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy người kia đi tới, trong lòng Tiêu Phàm đã tuyệt vọng.

Trong Đan Điền, cái Hồn Lực kia như lợi nhận gào thét mà tới, thể nội truyền đến một loại cảm giác đau nhói, sau một khắc, U Linh Chiến Hồn đột nhiên bạo khởi, ngưng tụ thành một cái miệng lớn màu đen đem Hồn Lực kia nuốt vào.

- Ân?

trên mặt hắc y nhân lộ ra vẻ cổ quái, bản thân dù sao cũng là Chiến Sư đỉnh phong a, Hồn Lực vậy mà không làm gì được một tên tiểu tử cảnh giới Chiến Sư trung kỳ?

Hắc Y Nhân không tin tà, Hồn Lực cuồn cuộn lần nữa ngưng tụ thành vô số thần binh lợi nhận, đạt tới Chiến Sư cảnh đỉnh phong, Hồn Lực đã có thể ngoại phóng, nhìn qua tựa như từng đoàn từng đoàn sương mù.

Lại để hắc y nhân thất vọng là Tiêu Phàm căn bản không hề có bất cứ động tĩnh gì, trên trán hắn toát ra một chút mồ hôi, nhìn Tiêu Phàm bình tĩnh, hắn trong lòng nổi giận mắng:

- Mẹ kiếp, tiểu tử này tà môn quá, nhất định phải nhanh giết hắn!

Hồn Lực Chiến Sư cảnh đỉnh phong vậy mà không làm gì được một tên tiểu tử Chiến Sư cảnh trung kỳ đang tu luyện, nói ra thì mất hết mặt mũi a.

Hô!

Hắc y nhân thập phần quyết đoán, trường đao trong tay bỗng nhiên chém xuống Tiêu Phàm, lưỡi đao sắc bén chém xuống làm không khí giống như bị xé rách, hiển lộ ra một đạo bạch sắc đao mang.

Thiên địa linh khí bốn phía lập tức tán loạn, đao mang lạnh lẽo nhiếp hồn đoạt phách đủ đem một tên cường giả Chiến Tôn cảnh chém giết chứ nói chi chỉ là tu sĩ Chiến Sư cảnh trung kỳ.

- Chết đi!

Hắc Y Nhân kêu to, trên mặt lộ ra một vẻ dữ tợn.

Oanh! Từng đạo từng đạo khí lưu màu đen gào thét xuất hiện, tất cả đều vờn quanh thân thể Tiêu Phàm, hắc y nhân chỉ cảm thấy cánh tay mình cực kỳ đau nhức, trường đao bị đánh bay, hắc y nhân như gặp phải lôi đình, liên tiếp lui về phía sau mém chút là ngã xuống đất.

- Đại Ca, xảy ra chuyện gì vậy?

Trên mặt hắc y nhân cao gầy đang chuẩn bị đánh lén Tiểu Kim lộ ra vẻ kinh ngạc, đường đường Chiến Sư cảnh đỉnh phong đi giết tu sĩ Chiến Sư trung kỳ còn chưa kịp xuất thủ đã bị đánh bay đi?

- Đến giúp ta một tay, tiểu tử này tà môn quá!

Sắc mặt hắc y nhân tập sát Tiêu Phàm rất khó coi, hắn nhặt lên trường đao, lần nữa chém thẳng hướng Tiêu Phàm.

- Thiên địa linh khí thật thuần túy, tiểu tử này thật sự chỉ là Chiến Sư cảnh? thiên địa linh khí bàng bạc như thế này ta chỉ thấy qua lúc cường giả Chiến Tôn cảnh tu luyện.

Hắc y nhân cao gầy một mặt kinh ngạc.

Cân nhắc tiêu chuẩn của một tu sĩ cường đại, phẩm giai Chiến Hồn cao thấp là một phương diện, một cái phương diện khác chính là khả năng dẫn dắt thiên địa linh khí để tu luyện, chính là nói Hồn Lực của tu sĩ đó mạnh hay yếu!

Tiêu Phàm lúc đột phá dẫn động thiên địa linh khí đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn hắn, khó trách trong lòng bọn hắn không bình tĩnh.

- Nhất định phải giết hắn!

Một tên hắc y nhân khác mở miệng, đằng đằng sát khí nói.

- Các ngươi rất muốn giết ta sao?

Đúng lúc này, một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên hai mắt ra, ánh mắt xuất hiện hai đạo lợi mang như thần kiếm xuất vỏ mà ra.

- Ngươi không phải đang đột phá sao, làm sao có thể nhanh như vậy!

Hai tên hắc y nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này mới qua bao lâu, tiểu tử này vậy mà thành công đột phá đến Chiến Sư hậu kỳ?

- Người chết không cần phải biết.

Tiêu Phàm lạnh như băng nói, thân ảnh như u linh lao về hai người hắc y nhân kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.