Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

Chương 23: Huyền lực




Hồn Thú biến dị?

Tiêu Phàm trong lòng kinh ngạc, hắn biết rõ bất luận Hồn Thú biến dị nào đều sẽ vượt qua phẩm giai ban đầu của nó, nói cách khác, Ấu Sư này

ít nhất có thể trở thành Lục Giai Hồn Thú, thậm chí có khả năng biến dị càng cao cấp hơn.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm khó khăn ức chế kích động trong lòng, Lục giai Hồn Thú đại biểu cho cái gì? hắn hiểu rõ, nếu Ấu Sư này thuận lợi trưởng thành thì nhất định sẽ có cảnh giới ngang với Chiến Vương!!!

Nếu may mắn có thể trở thành thất giai Hồn Thú, đó là cảnh giới của truyệt thế cao thủ Chiến Hoàng a!

Phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều, Tiêu Phàm cũng chưa từng nghe thấy có tồn tại Chiến Hoàng cường giả.

"Chẳng lẽ đây chính là một loại năng lực khác của Bạch Thạch, làm cho Hồn Thú có thể biến dị?" Tiêu Phàm nghĩ đến càng nhiều, nếu trước đó hắn chỉ muốn cứu sống đầu Ấu Sư này thôi thì hiện tại hắn thực sự muốn thu lấy đầu Ấu Sư đã biến dị này.

"Đồ lưu manh, ngươi đang làm cái gì? Còn không mau đi?" Tiểu Ma Nữ đi tới sau lưng Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, sau một khắc nàng đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Ấu Sư, thiếu chút nữa hô lên: "Chú nhóc này không phải chết sao?"

"Nó chưa chết, là ngươi nhìn lầm thôi." Tiêu Phàm cười cười.

"Là ngươi cứu sống hắn?" Tiểu Ma Nữ kinh dị nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm vậy.

"Chiến Hồn của ta có năng lực chữa trị." Tiêu Phàm gật gật đầu, chỉ cần không bại lộ sự tình Ấu Sư biến dị kia, mọi thứ đều không vấn đề.

Dù sao trong thiên hạ, Chiến Hồn hệ chữa trị mặc dù thưa thớt nhưng vẫn tồn tại.

"Rống ~ "

Nơi xa truyền đến tiếng kinh thiên nộ hống của Tuyết Sư, nó muốn bảo vệ con nó nên trên thân đã bắt đầu xuất hiện nhiều đạo vết thương khủng bố.

Bất quá, Lục Đại Chiến Tôn cường giả đối diện cũng chẳng tốt đẹp gì, Lâm gia Gia Chủ bản thân bị trọng thương, toàn thân máu me đầm đìa, bộ dáng giống như muốn cùng Tuyết Sư đồng vu quy tận.

"Lâm gia chủ, Tuyết Sư đã bắt đầu phát cuồng, nếu như còn tiếp tục đánh thì chúng ta tất cả đều phải chết ở chỗ này." Liễu gia gia chủ-Liễu Thành sắc mặt khó coi nói, hiển nhiên hắn đã bắt đầu sinh ra thoái ý.

"Các ngươi không thể nói không giữ lời." Lâm gia gia chủ trợn mắt trừng một cái, hắn trong lòng cực kỳ không cam lòng, hắn trơ mắt nhìn nhi tử bị giết ngay trước mặt nhưng không thể báo thù.

"Nói không giữ lời? Ấu thú Ngũ Giai Hồn Thú mặc dù đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu để cho chúng ta đem mạng để lại chỗ này thì con Ấu Sư kia ta cũng không cần." Liễu Thành rên một tiếng, sau đó hướng về một tên Chiến Tôn của Liễu gia nói:"Đi!"

Hai người không chút do dự chạy trốn, chỉ trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Hỗn trướng!" Lâm gia Gia Chủ gầm thét, nhưng kết quả cũng không thể nào cải biến được.

"Lâm huynh, xin lỗi, chúng ta đã đã cố hết sức!" Tô gia gia chủ sầm mặt lại, sáu người đều không phải là đối thủ của Tuyết Sư, hiện tại chỉ còn bốn người thì làm sao mà đánh.

"Gia Chủ, đi mau." một tên Chiến Tôn cường giả của Lâm gia kêu to, thân hình không chút do dự lui về phía sau.

Lâm gia gia chủ sắc mặt khó xử vô cùng, khẽ cắn môi chuẩn bị thối lui, nhưng Tuyết Sư đột nhiên nhảy lên cao, móng vuốt sắc bén hướng về hắn quét tới, tốc độ cực nhanh, căn bản muốn tránh cũng không được.

"Muốn chết liền cùng chết a." Lâm gia Gia Chủ gầm thét, hắn biết đã không còn đường lui nên liền liều mạng.

Tứ Phẩm Chiến Hồn: Huyễn Ảnh Hổ phía sau hắn ngửa mặt lên trời vừa rống, Hồn Lực khủng bố phóng thích về hướng Tuyết Sư.

Phốc! Một tiếng vang giòn, Chiến Hồn: Huyễn Ảnh Hổ bị một trảo của Tuyết Sư xé nát, hóa thành một đám Năng Lượng Hồn Lực phân tán bốn phía, Lâm gia Gia Chủ phun ra một ngụm nghịch huyết, Chiến Hồn bị trảm, hắn cũng đã cùng đường mạt lộ.

Tuyết Sư không hạ thủ lưu tình, móng vuốt lăng lệ tiếp tục vung xuống trực tiếp đem Lâm gia Gia Chủ xé thành huyết vụ, tên cường giả còn lại của Lâm gia thấy thế liền xoay người chạy.

"Đi mau!" Tiểu Ma Nữ cũng phản ứng lại, Lục Đại Chiến Tôn cảnh cường giả trốn năm chết một, bọn hắn sao có thể là đối thủ của Tuyết Sư.

Tiêu Phàm thấy thế, ôm Ấu Sư nhấc chân chạy.

Oanh! Mặt đất đột nhiên rung động, một thân ảnh to lớn ầm vang rơi xuống đất ngăn ở trước mặt hai nhười, con ngươi Tuyết Sư đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm làm đám người Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ dọa cho phát sợ, thân thể trong nháy mắt lạnh buốt.

Chiến Sư cùng Chiến Sĩ tại trước mặt Ngũ Giai Hồn Thú quá mức nhỏ bé, căn bản không phải cùng một cái cấp độ.

"Ta không có ác ý, chỉ là chữa thương cho con trai của ngươi mà thôi." Tiêu Phàm vội vàng mở miệng nói, mặc dù khi hắn nói ra lời này ngay cả bản thân hắn còn không tin nhưng hắn biết rõ nếu tiếp tục ôm lấy con của nó, người chết chính là hắn.

Tiểu Ma Nữ cũng khẩn trương tới cực điểm, sắc mặt có chút trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu thấm đẫm y phục, nàng bình thường không sợ trời không sợ đất nàng, nhưng lúc đứng trước mặt Tuyết Sư lại không dám thở mạnh.

Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí đặt Ấu Sư xuống, nhưng vừa khi đặt xuống Tuyết Sư lại gào thét một tiếng, móng vuốt hướng về Tiêu Phàm đánh tới.

Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ như rớt vào hầm băng, Ngũ Giai Hồn Thú Tuyết Sư cho dù bản thân bị trọng thương nhưng cũng không phải hai người bọn họ có thể so sánh, thậm chí ngay cả cơ hội liều mạng đều không có, hai người đều nhắm chặt mắt chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết.

Nhưng mà...

"Rống!" Ấu Sư đột nhiên gầm lên giận dữ, bộ lông vàng nhạt đột nhiên lóe lên quang mang, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tuyết Sư, ngăn ở trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ chỉ cảm thấy một cỗ kình phong lăng lệ từ trên mặt sượt qua, da dẻ đều mém chút bị cắt ra, hai người tim đập rộn lên, chậm rãi mở ra hai mắt.

Lúc này bọn hắn mới phát hiện lợi trảo Tuyết Sư đã dừng lại cách một thước ở trước người hai người, chỉ cần lại gần chút xíu nữa thì hai người tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ.

Tiêu Phàm lần thứ nhất cảm nhận tử vong cách bản thân gần như vậy, trái tim nhỏ bịch bịch nhảy không ngừng.

"Rống rống ~" một trận tiếng gầm từ dưới chân Tiêu Phàm truyền đến, đầu Ấu Sư nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân hắn, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Tuyết Sư thấy thế, chậm rãi thu hồi lợi trảo, gầm nhẹ một tiếng quay người hướng về sơn động đi đến.

Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ có cảm giác đi một vòng Quỷ Môn Quan, nhịp tim mới dần dần hồi phục, khi Tiêu Phàm quay người chuẩn bị rời đi lại là phát hiện tiểu gia hỏa kia đang ngậm ống quần hắn, hướng phương hướng sơn động kéo đi.

"Ngươi để cho ta cùng đi lên?" Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, hắn giờ phút này không thể rời khỏi nhưng ở lại lại vô cùng nguy hiểm.

Đột nhiên, Tuyết Sư dừng bước, xoay đầu lại hướng về phía Tiêu Phàm gật gật đầu.

Tiêu Phàm đâu còn dám do dự liền tiến về phía trước, Tiểu Ma Nữ nắm góc áo Tiêu Phàm cùng đi theo, nàng cũng không muốn một mình lưu lại chỗ này.

Tuyết Sư ngậm hai đầu Ấu Sư đi vào sơn động, còn con Ấu Sư màu vàng nhạt lại vô cùng lanh lợi vui vẻ đi theo, Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí theo nó đi vào.

Sơn động rất lớn cũng rất rộng rãi, một mực hướng về phía dưới, cũng không có tối tăm như suy nghĩ của Tiêu Phàm, hai bên ánh sáng của thạch nhũ lập lòe tản ra một cỗ Linh Khí nồng đậm.

Cũng không biết tiến lên bao xa, Tuyết Sư rốt cục dừng lại, Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ đứng cách Tuyết Sư không xa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Đó là Linh Nhũ? Màu sắc như thế chí ít phải hơn trăm năm a!" Tiểu Ma Nữ đột nhiên kinh hô một tiếng làm Tiêu Phàm giật mình hô lên, hắn vội vàng che miệng nàng lại.

Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Ma Nữ, cách đó mười mấy mét có một thứ gì đó đậm đặc giống như quỳnh tương ngọc dịch lại giống như chất lỏng, óng ánh trong suốt, lóe lên hồng quang chói sáng.

Cho dù xa như vậy cũng có thể ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, Tiêu Phàm mặc dù chưa thấy qua Linh Nhũ nhưng hắn biết Linh Nhũ đáng quý.

Bên trong Linh Nhũ ẩn chứa thiên địa linh khí còn thuần túy hơn Hồn Tinh rất nhiều.

Bất quá, Tuyết Sư còn chưa có biểu hiện gì thì hai người mặc dù muốn đến chỗ Linh Nhũ kia cũng không dám manh động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.