Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

Chương 17: Huyết đại giới




Nháy mắt đã bảy ngày trôi qua, vào thời khắc khi Tiêu Phàm hoàn toàn hấp thu toàn bộ Hồn Lực trong Hồn Tinh thì trong cơ thể của Tiêu Phàm đột nhiên truyền đến một trận tiếng oanh minh.

"Chiến Sĩ hậu kỳ!" Tiêu Phàm mở mắt, một tia tinh quang lóe lên rồi biến mất.

Giờ phút này hắn cảm giác cơ thể mình tràn đầy lực lượng, Hồn Lực cuồn cuộn như giang hà đang cọ rửa kinh mạch toàn thân, lỗ chân

lông toàn thân thư giãn thoải mái vô cùng.

"Hai viên Tam Giai Hồn Tinh vậy mà chỉ để cho ta đột phá hai tiểu cảnh giới, xem ra sau này muốn dùng Hồn Tinh để tăng tu vi thì quả thật có chút phiền toái a." Tiêu Phàm cười một tiếng cay đắng.

Bình thường mà nói thì Hồn Lực của Hồn Tinh Nhị Giai hậu kỳ đủ để một tên Chiến Sĩ sơ kỳ đột phá đến Chiến Sĩ hậu kỳ, lại càng không cần phải nói hai mai Tam Giai Hồn Tinh, đổi lại những người khác luyện hóa cũng đủ để đột phá đến Chiến Sư cảnh giới.

Hơn nữa, Tam Giai Hồn Tinh ẩn chứa rất nhiều Hồn Lực, nếu như giống Tiêu Phàm luyện hóa nhanh như vậy thì rất có khả năng bạo thể mà chết.

Huống chi đây còn là hai viên Hồn Tinh, có thể là Hồn Tinh Tam Giai hậu kỳ, thậm chí Tam Giai đỉnh phong, Tiêu Phàm không có bạo thể đã là rất may mắn rồi.

Hắn cũng rốt cục minh bạch vì sao một số đại gia tộc lại có rất nhiều thiên tài, chỉ cần phẩm giai Chiến Hồn đủ cao, có đầy đủ Hồn Tinh, muốn đột phá đến cảnh giới quả thật dễ như ăn cơm.

Chỉ là hắn không biết người bìnhthường không có luyện hóa nhanh được như vậy, cũng không dám nhanh như thế.

Hơn nữa, Hồn Thú phẩm giai càng cao thì chiến lực càng mạnh, muốn giết chết Hồn Thú để lấy Hồn Tinh là phi thường gian nan, lần này có thể đạt được hai mai Tam Giai Hồn Tinh cũng xem như đã giẫm phải cứt cho rồi.

"Bằng vào thực lực hiện tại của ta, nếu Tiêu Thiên vẫn chỉ là Chiến Sĩ hậu kỳ mà nói thì chỉ cần một quyền là đủ để đánh bại hắn, đáng tiếc Kinh Lôi Quyết phẩm giai quá yếu, đột phá đến Chiến Sư cảnh sẽ không còn dùng đến." Tiêu Phàm trong mắt lóe lên lãnh quang, Kinh Lôi Quyết lần nữa vận chuyển mấy chu thiên, đợi đến khi tui vi hắn triệt để ổn định rồi lúc này hắn mới đứng lên.

Sau khi đột phá, muốn thích ứng thực lực hiện tại cũng chỉ có chiến đấu.

Cùng cảnh giới cũng không phải đều là như nhau, kinh nghiệm chiến đấu cũng là một cái phương diện trọng yếu, đây cũng là nguyên nhân tu sĩ sau khi đột phá đều sẽ đi lịch luyện, chỉ có trong chiến đấu mới có thể không ngừng trưởng thành.

Tùng lâm rất u tĩnh, Tiêu Phàm một đường hướng vào trong Lạc Nhật Sơn Mạch, Hồn Thú cũng xuất hiện ngày càng nhiều, tầm sau nửa ngày thì Hồn Thú Nhị Giai trung kỳ chết ở trong tay hắn đã hơn ba con, còn có hai đầu Hồn Thú Nhị Giai hậu kỳ.

Tiêu Phàm cũng đã nhận biết rõ đối với thực lực của mình, đối mặt với Hồn Thú Nhị Giai hậu kỳ hắn đã có thể thản nhiên đối phó, cho dù là Hồn Thú Nhị Giai đỉnh phong thì hắn cũng có sức đánh một trận.

Ào ào! Tai Tiêu Phàm rung động một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích

động, đây là thanh âm nước chảy.

Lần trước chém giết Hắc Giáp Cự Mãng đã làm cho hắn máu me khắp người, hắn đã sớm muốn tắm rửa một lần, những ngày qua nếu như không phải là vì đột phá thì hắn đã sớm tìm kiếm nguồn nước rồi.

Sau một lát, một đầm nước màu xanh xuất hiện trong mắt hắn, nước sông

uốn lượn, mặt nước rung động, cây cỏ xanh tươi, phía trước chính là

một cái đầm nước rất sâu.

Tiêu Phàm toàn thân vô cùng bẩn, căn bản không có chút do dự liền nhảy ùm vào đầm nước, ngừng thở, đem toàn thân trên dưới kỳ cọ qua một hồi, loại cảm giác sảng khoái này rất lâu rồi chưa có a.

Đột nhiên, từng đám bọt nước từ trên trời rơi xuống, Tiêu Phàm sờ sờ khuôn mặt còn tưởng rằng trời mưa, chẳng qua lúc hắn quay đầu nhìn lại thì một thân ảnh nữ tử xuất hiện trong mắt hắn.

Chỉ thấy một nữ tử từ trong đầm nước xuất hiện, mái tóc đen nhánh ướt sũng

choàng tại sau vai, tay trắng nõn nà ướt át như là dương chi ngọc thúy, dung nhan tuyệt mỹ thanh lệ thoát tục phảng phất như là như hoa sen mới hé nở không nhiễm bụi trần.

Thân hình trắng nõn xuất hiện trên mặt nước, như mộng tựa huyễn, nhìn một cái liền để người khác nhiệt huyết phun trào, Tiêu Phàm ánh mắt đờ đẫn nhìn nàng.

Khi Tiêu Phàm nhìn sang thì đôi mắt linh động kia cung nhìn về phía hắn, lông mi dài chớp động, mũi ngọc tinh xảo thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, giống như là một Tinh Linh thiên sứ trong truyền thuyết.

"A..." Một tiếng thét bén nhọn vang lên hù dọa cả đám chim thú giữa núi rừng, thiếu nữ một tay che tại trước ngực, tay kia búng ngón tay một cái, một mảng lớn bọt nước bắn lên giống như vô số mũi tên bắn về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm kinh hãi một chưởng đánh ra Nhị Phẩm Chiến Kỹ: Phá Lãng Thủ, sóng nước dâng lên ngăn cản những bọt nước kia của thiếu nữ, sau đó giống như là con sói đói nhào về phía thiếu nữ.

"Lưu manh, ta muốn giết ngươi!" Thiếu nữ gầm thét, giống như một con thú nhỏ nổi giận, Hồn Lực khủng bố trên người tỏa ra, một cỗ xung lực to lớn trực tiếp đem Tiêu Phàm đánh bay.

Đồng thời, thân thể nàng uyển chuyển mềm mại, linh động như là Mỹ Nhân Ngư từ trong nước bay ra, trên người mang theo từng giọt nước óng ánh bình ổn rơi vào tảng đá cạnh bờ, vung tay mặc vào một bộ tường bào màu trắng.

Tiêu Phàm cũng không muốn đợi nàng mặc quần áo tử tế xong mới ứng phó, hắn biết rõ cái tội danh lưu manh này đã không thể nào rửa sạch, hơn nữa thực lực thiếu nữ này vượt qua hắn dự liệu, chí ít cũng là cảnh giới Chiến Sư, bằng không cũng không có khả năng thoát khỏi công kích của hắn.

Tiêu Phàm không chần chờ chút nào, quay người liền ra sức bơi đến bờ bên kia, hiện tại thiếu nữ này đang nổi giận lôi đình, hắn giải thích thế nào thì nàng cũng sẽ không nghe, trước tiên chạy đi đã rồi tính tiếp.

Chỉ là tốc độ thiếu nữ rất nhanh hướng về bờ sông đối diện bay đi, đạp chân xuống như là chuồn chuồn lướt trên nước, ở trên mặt nước điểm nhẹ mấy lần liền xuất hiện ở đối diện, động tác thập phần nhẹ nhàng như một con chim yến.

" Thân Pháp Chiến Kỹ thật cường đại!" Tiêu Phàm nhìn mắt trợn tròn trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, thực lực thiếu nữ này có lẽ chỉ là Chiến Sư, nhưng thân pháp lại cực kỳ bất phàm, tuyệt đối không phải

gia tộc bình thường có thể có được.

Mặc dù không phải ngự không phi hành, nhưng ngay cả Chiến Tôn nếu không dùng công pháp cũng sẽ không làm được như thế này, nhưng chiến kỹ của thiếu nữ trong thời gian ngắn có thể mượn lực lăng phi hành, vượt qua một dòng sông không phải chuyện đùa, Thân Pháp Chiến Kỹ này tuyệt không đơn giản.

Tiêu Phàm không chút do dự quay đầu liền chạy, ở trong nước hắn có lẽ còn có

một chút phần thắng nhưng lên trên bờ thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của thiếu nữ.

"Hôm nay ngươi đừng hòng chạy trốn." Thiếu nữ nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt khó coi vô cùng, lần nữa hướng về bờ bên kia bay đi.

Tiêu Phàm một trận bất đắc dĩ, hắn biết rõ mình không thể nào chạy thoát được, không thể làm gì khác hơn nói: "Cô nương, ngươi nghe ta giải thích, đây thực sự chỉ là hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, nàng hiển nhiên không tin, nếu như chỉ là hiểu lầm vậy tại sao hắn trước đó lại nhào về phía mình?

"Thủy Long Ba!"

Thiếu nữ lười nói nhảm cùng Tiêu Phàm liền quát nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ hướng mặt nước, mặt nước khuấy động đột nhiên xuất hiện một đầu thủy long, thủy long gầm thét một tiếng rồi giương nanh múa vuốt xông thẳng đến Tiêu Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.