Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

Chương 1: Thiếu niên kéo quan tài




Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca

- Nghe tin gì chưa? Bên trong Táng Linh cốc có một gốc Âm Dương linh thụ, chẳng mấy chốc sẽ kết xuất Âm Dương linh quả đấy.

- Âm Dương linh quả hả? Tin tức xác thực chứ? Nếu ta có thể lấy được nó sau đó luyện hóa hấp thu, chắc chắn có thể gia tăng linh lực, bước vào Thần Phách cảnh.

- Linh quả tốt như thế, ngay cả Thần Phách cảnh cao thủ, nếu như luyện hóa hấp thu, thì thực lực cũng có thể nâng cao một bậc.

- Chỉ là bên trong Táng Linh cốc có rất nhiều hung thú, muốn đoạt được Âm Dương linh quả ở nơi đó, e rằng không phải là chuyện đơn giản a...

- Nhưng ai cũng biết muốn đi vào trung tâm, thì nhất định phải vượt qua Táng Linh cốc, hơn nữa có nhiều đội ngũ cùng đi tới như vậy. Chúng ta cũng có thể thử xem, biết đâu lại gặp được cơ duyên thì sao?

Ngày thứ hai, tin tức này như một loại bệnh dịch

lan ra nhanh chóng, dường như tất cả Linh Lộ giả đều nhận được tin đồn về Âm Dương linh quả.…..

…..

…..

- Âm Dương linh quả?

Hôm nay dọc theo con đường này, Khương Dịch Niên và Lạc Trần đã nghe được không ít tin tức, lúc này bọn họ đều có chút ngạc nhiên.

- Thật không ngờ bên trong Linh Lộ cũng có không ít bảo bối nha.

Khương Dịch Niên cảm thán một tiếng, Âm Dương linh quả kia chắc chắn là đồ tốt hiếm có.

Một bên, hai mắt Lạc Trần loé lên, hắn đối với Âm Dương linh quả cũng không có quá nhiều hứng thú.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn cũng đã gặp qua đủ loại thiên tài địa bảo rồi.

Chỉ là bây giờ tin tức này truyền ra, bên trong Táng Linh cốc hẳn là sẽ phi thường náo nhiệt, chắc chắn sẽ có nhiều trò hay để xem đây.

Tính tình hắn yêu thích sự náo nhiệt như thế, chuyện này không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn.

- Ngươi có hứng thú với Âm Dương linh quả không? Nếu có, chúng ta liền đi xem thử.

Lạc Trần nhìn về phía Khương Dịch Niên, ra vẻ tùy ý mà hỏi.

Lúc này Khương Dịch Niên liếc mắt thấy Lạc Trần dường như không thèm để ý chút nào, nhưng trong ánh mắt lại sáng long lanh, hắn sao lại không nhận ra Lạc Trần có hứng thú chứ.

- Nếu ngươi muốn đi tham gia náo nhiệt, vậy thì đi thôi. Rất nhiều người nhắm tới Âm Dương linh quả, ta ngược lại không có quá nhiều tâm tư đối với nó. Chỉ là bên trong Táng Linh cốc có rất nhiều linh thảo, cũng có thể tìm một ít để chữa thương cho Tiểu Man.

Khương Dịch Niên vừa vuốt vuốt Tiểu Man nằm trong lồng ngực vừa lên tiếng.

Nhóc con này trước đó bị một đao của Lữ Mặc chém bị thương, rên rỉ cả ngày làm cho người ta đau lòng, nếu như có thể tìm được linh thảo, thì khả năng khôi phục của nó sẽ tăng lên rất nhiều.

Thấy Khương Dịch Niên đáp ứng, Lạc Trần thỏa mãn cười rộ lên.

Đúng lúc này, Khương Dịch Niên bắt gặp nụ cười rực rỡ sáng chói ấy, sau đó hắn liền tranh thủ thời gian mà dời ánh mắt sang nơi khác.

Hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, tên này là một nam nhân, thế mà khi cười lên trông còn đẹp mắt hơn so với nữ nhân.

Sau đó hắn lại nhìn lướt qua Lạc Trần vẫn còn đang âm thầm cao hứng, trầm ngâm nói:

- Chỉ là, ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm như vậy.

Lạc Trần khẽ giật mình.

Khương Dịch Niên nhìn thoáng qua xung quanh khu vực này, sau khi nhìn thấy không ít đội ngũ đang nhanh chóng chạy về phía Táng Linh cốc, hắn lại thấp giọng nói:

- Bởi vì ta luôn có cảm giác, sự tình có chút không thích hợp cho lắm, tin tức này truyền đi cũng quá nhanh đúng không?

Lạc Trần khẽ chau mày, nghi hoặc:

- Chẳng lẽ là có người cố ý giở trò?

Khương Dịch Niên nhún vai, đáp lại:

- Ta cũng không biết.

Lạc Trần suy nghĩ một chút, nhưng cũng không tìm ra đầu mối, hắn liền lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Có đúng hay không, đến xem một chút là biết.

Khương Dịch Niên gật gật đầu. Mặc kệ suy đoán của hắn lần này có đúng hay là không thì cũng vẫn phải đi xem một chút.

Dù sao cũng không có khả năng các thiếu niên kia sẽ đi vòng qua Táng Linh cốc, đến lúc đó bọn hắn cẩn thận hơn một chút là được.

- Đội ngũ của chúng ta, vẫn là hơi ít thành viên….

Khương Dịch Niên nhìn những đội ngũ kia, lên tiếng.

Xa xa, mỗi đội ngũ đều có gần mười người, so với bọn hắn thì thanh thế lớn hơn nhiều.

Chỉ là hắn cũng không muốn tùy tiện tìm người tổ đội.

Hắn thấy, nếu như đồng đội không thể tín nhiệm lẫn nhau, ngược lại sẽ trở thành liên lụy.

Không những vậy còn phải đề phòng lẫn nhau, thật sự là làm cho tâm tình con người ta mệt mỏi.

- Đồng đội à...Thật ra ta có biết một người, thực lực của hắn cũng không tệ, không hề yếu hơn so với ta, rất đáng được tín nhiệm.

Lạc Trần nghe vậy, khóe môi câu lên một vệt ý cười.

- Ồ?

Khương Dịch Niên giật mình.

Hắn biết thực lực của Lạc Trần sâu không lường được, chỉ là không nghĩ tới bên trong Linh Lộ này, vẫn còn có người không yếu hơn hắn sao?

- Chỉ là tên kia vừa trông thấy nữ hài tử xinh đẹp, liền sẽ không kìm lòng được mà đi theo người ta. Cho nên hiện tại ta cũng không biết rốt cuộc hắn đã chạy đi đâu rồi.

Lạc Trần bất đắc dĩ lên tiếng.

Khương Dịch Niên á khẩu không nói được gì, hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu, xem ra người kia rất có cá tính a.

- Được rồi, ít người thì ít người đi, hai chúng ta chấp hết hai mươi người bọn hắn.

…….

…….

…….

Dòng sông uốn lượn như một con cự mãng từ trong dãy núi lượn lờ chảy qua.

Mà lúc này, trên mặt sông rộng lớn xuất hiện một cái bè trúc đang trôi dập dềnh theo những đợt sóng.

Trên bè, có một người lười biếng tùy ý nằm phơi nắng, mặc cho ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, hắn cũng không hề nhúc nhích.

Ba!!

Mặt sông bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, một con cá béo tròn vọt lên khỏi mặt nước, nhảy phóng qua bè trúc.

Nhưng vào lúc này, người kia vốn đang ngủ say lại bỗng nhiên vươn tay ra, tung ra một chiêu nhanh chóng mà xảo trá, con cá liền đã bị tóm gọn trong tay của hắn.

Nó còn chưa kịp giãy dụa, thì đã thấy có hỏa diễm bốc lên trong tay của hắn.

Sau mười mấy hơi thở ngắn ngủi, con cá đang sống kia đã bị nướng chín.

Lúc này hắn mới chậm rãi ngồi dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, con mắt vẫn còn ngái ngủ mở ra.

Người này rõ ràng là một thiếu niên, trên quần áo của hắn có thêu một đóa hỏa diễm hình hoa sen.

Nhìn gương mặt kia, thì hắn chính là cháu của Tiêu Viêm - Tiêu Mạch.

Tiêu Mạch cào cào mái tóc xoã tung, cầm con cá đã được nướng chín nhét vào trong miệng, cắn một miếng, sau đó hắn ngửa mặt lên trời thét dài:

- Thật là khó ăn quá đi! Thật nhàm chán ….aaaaaa...

Từ khi tiến vào Linh Lộ, Tiêu Mạch vẫn luôn nằm trên bè trúc mặc kệ cho dòng nước cuốn bè trôi đi.

Hắn là người lười biếng, cũng thực sự lười tìm người hợp tác.

Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn đều độc hành một mình, lại chọn đi một con đường khác.

Bởi vậy cho nên một bóng người cũng chưa từng gặp, càng khỏi đề cập đến nữ nhân xinh đẹp.

Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, hắn... lạc đường rồi.

- Mục Vân Hi, nhanh tới đây cứu ta.

Trong miệng của Tiêu Mạch nhồi đầy thịt cá, đồng thời còn phát ra tiếng gào vô cùng thê lương.

Nơi này dĩ nhiên là không có người nào tên là Mục Vân Hi, cho nên chờ đến khi hắn thanh lí hết con cá rồi mà vẫn không có ai để ý đến hắn.

Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt vô thần mà nhìn mặt sông:

- Hay là ta lên trên đất liền đi bộ. Nhưng mà đi bộ thì mệt mỏi lắm.

Tiêu Mạch lẩm bẩm nói, gương mặt hắn xoắn xuýt.

Xoắn xuýt mãi vẫn không có kết quả, hắn bèn cầm mẩu xương cá còn thừa lại lên, bắt đầu rút xương cá ra.

- Không lên... Lên... Không lên.

Rút nửa ngày, Tiêu Mạch rốt cục cũng không chịu đựng nổi nữa.

Hắn bỏ xương cá xuống, kêu gào lên:

- Ta đã tạo nghiệt gì, tại sao lại như thế. Ôi nữ thần của ta, bạn lữ tương lai của ta, các ngươi ở đâu! Sao lại bỏ ta bơ vơ lẻ loi một mình.

Sau khi quỳ gối trên bè trúc kêu la nửa ngày, Tiêu Mạch rốt cuộc cũng đứng dậy, quyết định vẫn là lên đất liền trước rồi mới tính tiếp.

Ít nhất cũng phải đi tìm người hỏi một chút, để biết hiện tại hắn đến tột cùng là đang ở nơi nào.

- Ào ào ào.

Ngay khi hắn định khống chế bè trúc hướng vào bờ, bỗng nhiên nghe thấy một hồi âm thanh bọt nước.

Lúc này, hắn liền nghi ngờ điều khiển bè trúc, hướng về nơi phát ra âm thanh kia.

Sau khi di chuyển qua một chỗ ngoặt, Tiêu Mạch liền đã đến được nơi cần đến.

Bên trong, nơi một vùng nước nông.

Một thiếu nữ như mỹ nhân ngư đang ưu nhã bơi lội.

- Đây là lão thiên đang đền bù tổn thất cho ta sao?

Tiêu Mạch ngơ ngác nhìn dáng người mỹ lệ kia, thì thào lẩm bẩm.

Người thiếu nữ kia đang thả mái tóc dài vào trong nước, sau đó bỗng nhiên hất lên, tóc dài mang theo nước sông trong vắt, toả ra ánh hào quang lấp lánh chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Tóc dài rũ xuống bờ vai gầy mảnh dẻ, khuôn mặt của người thiếu nữ ở chính diện kia đã hoàn toàn hiện ra trước mắt Tiêu Mạch.

Chỉ thấy nàng có đôi mắt phượng hơi nghiêng, lộ ra vẻ lãnh diễm động lòng người, làn da trắng nõn nà, mũi ngọc tinh xảo cao vút, bờ môi hồng nhuận phơn phớt, thật sự là một giai nhân tuyệt sắc.

Tiêu Mạch nhìn dung nhan khuynh thành kia, trong lòng phảng phất như bị chọt cho một cái, hắn run rẩy hít sâu một hơi, sau đó kích động ngửa mặt lên trời gào to:

- A! Aaaaa…….Ta tìm được rồi!!!!!!

Tiếng rống vang lên, chấn động cả một vùng, đồng thời cũng làm cho mỹ nhân kia biến sắc.

Trong chốc lát, ánh mắt nàng liền đã ngập tràn sát khí mà phóng về phía Tiêu Mạch.

Nhìn thấy người kia bộ dáng si ngốc, mỹ nhân cắn chặt hàm răng cơ hồ như có thể nát ra, nàng giận quá mà cười:

- Được lắm!!! Tên tiểu tặc nhà ngươi. Ngay cả tiện nghi của bản tiểu thư cũng dám chiếm, hôm nay nếu ta không móc tròng mắt của ngươi ra. Vậy chức thống này, Bàn Nhược ta làm sao có thể tiếp tục làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.