Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?




Dịch giả: thanh54321

Thẩm Thạch chậm rãi xoay người lại, quan sát Bách Lý Tuyệt trước mặt, nhưng Bách Lý Tuyệt thần sắc vẫn thập phần bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn có nét tiếu ý. Một lúc sau, Thẩm Thạch mới thấp giọng nói:

"Sư huynh, ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo huynh."

Bách Lý Tuyệt đáp: "Ngươi nói đi."

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi: "Hồng Bạng nhất tộc cư trú ở Thanh Ngư đảo này, cho tới ngày nay vẫn luôn chung sống hòa bình với Lăng Tiêu Tông ta. Nhiều năm rồi mọi sự đều tốt đẹp, ta thật sự nghĩ không ra vì sao bọn họ phải ly khai nơi này, xin hỏi sư huynh, huynh có biết vì sao không?"

"Ta biết a." Bách Lý Tuyệt nhún vai, vừa cười vừa nói.

Hắn đưa ra đáp án một cách dễ dàng, khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy bối rối, lập tức cau mày nói: "Thỉnh giáo sư huynh chỉ dạy."

Bách Lý Tuyệt khẽ nở nụ cười, nói: "Ngày nay Phi Hồng giới một lần nữa mở ra, con đường nối liền nhân yêu hai giới lại một lần nữa khai thông, chính là tình thế phức tạp nhất trong thiên hạ trong vạn năm qua. Tinh nhuệ của tứ chính danh môn chúng ta đều xuất trận, chỉ huy đại quân tu sĩ nhân tộc tiến công yêu giới, công lao sự nghiệp ấy có thể nói là vang danh kim cổ, mà yêu tộc ngoan cố có kết cục ra sao, không cần phải nói cũng rõ ràng." Nói đến đây, Bách Lý Tuyệt hơi dừng lại, liếc nhìn phòng ốc trống rỗng xung quanh, thản nhiên nói tiếp:

"Khi tin tức này truyền về, đặc biệt là khi nghe nói bên trong yêu giới có rất nhiều bộ tộc bị nhân tộc chúng ta tiêu diệt, tình hình Hồng Bạng thôn trở nên hết sức phức tạp, sau đó lập tức có không ít người nhảy ra, a, hơn nửa trong số đó đều là tộc nhân trẻ tuổi, bọn chúng cả đám đều chung cảm xúc sục sôi căm phẫn, chửi nhân tộc ầm lên, sau đó là âm thanh cực lớn tuyên bố phải thế này thế nọ. . ."

"Chờ một chút!" Đột nhiên, Thẩm Thạch mở miệng đã cắt đứt lời Bách Lý Tuyệt. Giờ phút này sắc mặt của hắn đã khó coi tới cực điểm, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có vài phần dồn dập, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng. Dù hắn không trực tiếp thấy cảnh tượng như trong mô tả của Bách Lý Tuyệt, nhưng trong đầu lại hiện ra đặc biệt rõ ràng, hơn nữa hắn biết rất rõ, lời Bách Lý Tuyệt cũng không phải vô căn cứ, mà là rất dễ có khả năng phát sinh. Nhưng trong lúc đang suy nghĩ về những sự việc rắc rối này, ánh mắt Thẩm Thạch đột nhiên trở nên sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào Bách Lý Tuyệt, trầm giọng nói:

"Bách Lý sư huynh, theo ta được biết, Hồng Bạng thôn ở đây đã đoạn tuyệt với nhân thế trong nhiều năm, nhân loại duy nhất họ có thể tiếp xúc chính là những đệ tử trẻ tuổi vừa bái nhập Lăng Tiêu Tông, cho nên họ đối với ngoại giới gần như không biết gì cả, lại càng không cần nói đến sự tình ở yêu giới xa xôi. Như vậy, bọn họ làm sao biết được những chuyện xảy ra ở yêu giới?"

Bách Lý Tuyệt nở nụ cười, không biết vì sao, nụ cười của hắn tuy rằng ôn hòa, lại khiến cho người ta khẽ rùng mình. Hắn dùng ngón tay chỉ về bản thân, sau đó mỉm cười nói: "Rất đơn giản, là ta nói cho bọn chúng biết đấy."

&&

Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, qua một lúc lâu mới mở to hai mắt, quan sát Bách Lý Tuyệt, thấp giọng hỏi: "vì sao huynh làm vậy?"

Bách Lý Tuyệt cũng không trực tiếp trả lời hắn, mà lại nói việc xảy ra sau đó, hắn nói: "Khi ta nói với bọn chúng sự tình ở yêu giới, Hồng Bạng thôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là khiếp sợ, càng ngày càng nhiều người tới vây quanh. Bọn chúng bắt đầu hỏi ta, hỏi càng ngày càng nhiều sự việc, ta trả lời bọn họ từng việc một. Ngươi không cần nhìn ta như vậy đâu, mỗi câu ta nói, đều không thêm mắm thêm muối, đều là sự thật. Con người của ta, chưa gạt ai bao giờ."

"Về sau, ánh mắt của những tộc nhân Hồng Bạng trở nên kích động, cả một đám đều trở nên phẫn nộ, A.... . . Nói như vậy cũng không đúng, đại khái những kẻ kích động đều là người trẻ tuổi, trong thôn còn có vài lão già tính tình trầm ổn, bọn họ nỗ lực dốc sức trấn an những người khác, khuyên những tên kia không nên làm điều xằng bậy. Thế nhưng chúng vẫn nhịn không được, những kẻ trai tráng nghe nói đồng tộc của mình trong yêu giới, từng tộc từng tộc một bị tiêu diệt, bỏ mình nơi hoang vu, bọn chúng tất cả đều nóng mắt, nhìn qua thì là đang hận không thể giết ta đấy."

Bách Lý Tuyệt mỉm cười nhàn nhạt rồi nhanh chóng quan sát sắc mặt âm trầm của Thẩm Thạch, bình tĩnh nói tiếp: "Thẩm sư đệ, ngươi xem, kỳ thật mọi người đều giống nhau, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, mọi người đều có thói quen giận cá chém thớt, dù là kẻ tàn sát yêu tộc trong yêu giới không phải ta, nhưng mà những tên yêu tộc kia vẫn hận không thể giết ta." Hắn cười lạnh lùng, khiến cho Thẩm Thạch thấy sự lạnh lẽo dường như thâm nhập vào da thịt huyết nhục.Bách Lý Tuyệt lại nói tiếp:

"Nói trắng ra là, không phải là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao? Ngươi mà ném đám phế vật này đến yêu giới, ngươi có cho rằng đám gia hoả sinh sống bằng nghề đánh cá này, có lá gan đi tấn công Bình Yêu thành, lao tới chỗ Nguyên Đan cảnh Chân Nhân mà liều mạng không? Bọn hắn chẳng qua cảm thấy ta một mình đứng đây, đặc biệt dễ bắt nạt thôi. Yêu tộc như thế, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy bọn chúng có điểm nào không giống người thường sao?"

Thẩm Thạch thống khổ cắn răng, cương quyết nói: "Đệ chỉ muốn biết, tại sao huynh phải nói cho Hồng Bạng tộc tin tức về yêu giới, nếu như huynh không nói, bọn họ cũng sẽ không. . ."

"Sẽ không như thế nào?" Bách Lý Tuyệt đã cắt đứt lời hắn, quan sát ánh mắt Thẩm Thạch, cười lạnh nói tiếp: "Bọn chúng không biết những sự việc kia, cho nên có thể vĩnh viễn trốn ở đây mà giả bộ cái gì cũng không biết? Cũng sẽ không biết được chân tướng thế sự? Cũng sẽ không bởi vậy mà bị thương tổn?"

"Dựa vào cái gì? Ta hỏi ngươi dựa vào cái gì?" Bách Lý Tuyệt theo dõi hắn, thu hồi bộ dáng tươi cười, lạnh lùng nói một loạt từ ngữ sắc nhọn như lưỡi kiếm: "Dựa vào cái gì cho nhánh yêu tộc này đãi ngộ như vậy? Vì sao nhất định phải đối xử tử tế với bọn chúng? Bọn chúng lập được đại công gì cho nhân tộc sao? hay là hồi báo thứ gì cho Lăng Tiêu Tông chúng ta? Ngày nay bỏ mạng trong yêu giới cũng không chỉ có yêu tộc, Tu sĩ nhân tộc cũng phải vào sinh ra tử. Như vậy ta hỏi ngươi, dựa vào cái gì, cái chi yêu tộc Hồng Bạng này có thể rời xa phân tranh, bình an hạnh phúc mà nhàn nhã tự tại ở đây, bình yên sinh sống qua ngày?"

Thẩm Thạch im lặng không nói nên lời, trên người vốn có vài phần sát khí chậm rãi rút đi, một lát sau, hắn mặt không đổi sắc, hỏi: "Bách Lý sư huynh, huynh cùng chi yêu tộc này có thù oán gì chăng?"

Bách Lý Tuyệt lắc đầu, đáp: "Không thù. Ta chỉ là muốn thử xem cái chi yêu tộc cạnh tông môn chúng ta, có thật sự đáng tin cậy hay không."

Thẩm Thạch khóe miệng khẽ nhăn một cái, nói: "Vậy bọn họ. . ."

"Bọn chúng muốn giết ta!" Bách Lý Tuyệt nói, "Sau cùng, chí ít có mười tộc nhân Hồng Bạng lao lên, bọn chúng muốn giết ta, mà ngoại trừ cái lão trưởng thôn cùng cháu gái liều mạng ngăn cản ra, tộc nhân khác mặc dù không động thủ, nhưng cũng chỉ lạnh lùng quan sát, tựa hồ ước gì ta bị băm thành thịt vụn."

Mặt Thẩm Thạch thoáng hiện lên nét méo mó, ánh mắt hướng xuống, chứng kiến ngay tại bên cạnh chân mình, có một vệt máu lớn màu đen. Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đen đã đông lại, cương quyết nói: "Những người kia. . ."

"Đều chết hết, bị ta giết sạch rồi a." Bách Lý Tuyệt cười cười, bình tĩnh mà trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.