Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh




Phù phù... Chương này tặng Ngọc Lam Tuyết nha :)) Nhân thể đây là chương bù cuối cùng nhé!

Đứng ngoài cổng nhìn vào bên trong, nơi có một ngôi biệt thự sa hoa đang tọa lạc, Thu lại thở dài. Sắc mặt cô dường như cũng không được tốt cho lắm. Cô đã nghĩ rằng, kể từ buổi sáng ngày hôm nay, từ khi cô bước chân ra khỏi nơi này, Trịnh Thái Thu cô sẽ không còn liên quan đến Trịnh gia nữa nhưng cô đã lầm. Việc hủy hôn giữa cô và Quân Lâm Ngạo là chuyện lớn thì làm sao bố mẹ hai bên lại dễ dàng đồng ý và cho qua được. Hôn ước của cô và anh không đơn thuần chỉ là hứa hôn bình thường mà còn có thể coi mà một cuộc giao dịch giữa Trịnh gia và Quân gia nữa cơ mà!

Môi hồng nhếch lên một đường cong khá nhỏ nhưng cũng để người khác nhận ra được sự châm chọc cùng chán ghét nồng đậm của cô gái trẻ. Số phận của nữ phụ là vậy. Nếu không có mối hôn ước này, có lẽ “ Thái Thu” sẽ không sinh tình với Quân Lâm Ngạo, cũng sẽ không phải đi bám víu lấy mấy nam nhân tâm địa sắt đá kia để cuối cùng phải nhận lấy cái chết bi thảm. Tuy nhiên, trên đời này lại không tồn tại chữ “ nếu”.

Cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng cho thật hợp lí, nét mặt của cô cũng dần trở lại với vẻ nhu hòa. Thu từ tốn bước từng bước vào trong dinh thự của Trịnh gia. Việc gì phải đến cúng sẽ đến, cô nên tiếp nhận nó sớm để có thể giải quyết nhanh hơn. Hoạt động của cả buổi sang ngày hôm nay đã khiến cô rất mệt mỏi rồi.

Người làm của Trịnh gia nhìn thấy cô đều cung kính cúi người chào: “ Nhị tiểu thư.”. Cô nghe xong, không nói gì mà chỉ gật đầu đáp lại rồi đi thẳng vào trong. Không phải cô khinh thường họ mà là vì thân phận của cô bây giờ không cho phép cô quá gần gũi, thân thiện với họ.

Bước vào phòng khách, thấy hai nhà Trịnh- Quân đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mỗi mình, cô cũng không có đến nửa điểm áy náy. Cô đến muộn cũng là có lí do chính đáng nha. Cô đi xin việc đó. Với lại, ai mà ngờ được đến giữa trưa rồi mà hai gia đình vẫn còn xung sức mà đi gặp nhau như vậy chứ!

“ Bố, mẹ ạ. Cháu chào hai bác.”- Lại nhìn sang Trịnh Thu Thủy đang ngồi bên cạnh ông bà Trịnh và Quân Lâm Ngạo đang nhàn nhã thưởng thức trà, cô lại mở miệng: “ Chị hai, anh Quân, hai người cũng ở đây sao?”

Câu hỏi của cô tuyệt đối không phải dùng để hỏi mà chỉ là một câu xã giao bình thường. Thế nhưng người nào đó lại cố tình không hiểu mà buông ra một câu:

“ Chuyện này cũng có liên quan đến tôi, tôi đương nhiên phải có mặt rồi.”

Trịnh Thu Thủy nghe Quân Lâm Ngạo nói xong cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng mà theo cô đánh giá là điệu chảy nước, tiếp lời:

“ Bố mẹ gọi chị về nói có chuyện quan trọng nên chị mới xin phép nghỉ tiết. Dù gì cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, chị về nhà một chút cũng không sao.”- Nói xong còn kèm theo một nụ cười nhẹ.

Đúng là đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Rất có phong phạm của nữ chủ. Mới hồi sáng còn XXOO với nam nhân mà bây giờ vẫn có thể bày ra dáng vẻ thanh cao, trong sáng, yếu ớt như vậy, thật khiến Thái Thu cô tâm phục khẩu phục. Cô ta diễn giỏi như vậy, các nam chính ngựa giống kia không nhận ra được con người thật của cô ta cũng là điều dễ hiểu. Mấy người đó cũng đâu quan trọng hóa về vấn đề tình cảm, cứ lên giường rồi XXOO là vấn đề được giải quyết gọn gàng rồi. Vậy mới nói, cô không chịu được cái logic cao H thánh thần của nguyên tác. À mà nếu cô nhớ không lầm thì trong truyện có viết hiện giờ đang là giai đoạn mà tình cảm của chị gái Bạch Liên Hoa và nam chủ Quân Lâm Ngạo đang rất tốt mà? Sao sáng hôm nay cô ta đã đi tìm Lăng Chính Thiên để làm chuyện đó rồi? Trong nguyên tác cũng không có viết đến việc này nha!

Cô lắc lắc đầu. Mấy người đó làm gì là việc họ, cô cũng chẳng liên quan gì, vẫn nên lo chuyện mình đi thì hơn.

Trong khi Thu còn đang mải suy nghĩ, ông bà Trịnh lại liếc nhìn nhau, không biết phải mở miệng như thế nào cho hợp lí. Người bên Quân gia cũng trầm mặc không kém. Đột nhiên đứa con trai lớn của bọn họ lại đưa ra yêu cầu hủy hôn với nhị tiểu thư Trịnh gia Trịnh Thái Thu khiến hai người cũng có một chút không tự nhiên.

Trường bối hai bên không nói gì mà chỉ ngồi nhìn nhau khiến cho ba người trẻ tuổi đang hiện diện trong phòng khách cũng phải suốt ruột. Rốt cuộc không kiên nhẫn nổi nữa, cô đành lên tiếng:

- Không phải là mọi người gọi con về là vì chuyện hủy hôn sao? Giờ con tới rồi, sao lại không ai nói gì?

Cô bày ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội mà hồn nhiên đặt câu hỏi. Ngay khi cô dứt lời, hai đạo ánh mắt “ nóng bỏng” như muốn thiêu cô thành vịt quay liền phóng tới. Ông bà Trịnh đều nhìn cô mà nghiến răng ken két khiến Thu có cảm tưởng là nếu không có người ngoài ở đây, họ đã nhảy tới mà cào cấu cắn xé cô rồi! Cô khẽ rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh mình bị Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân hành hung.

Trịnh Thu Thủy cúi đầu rất thấp nên không ai có thể nhận ra được tia khinh thường phản chiếu trong đôi mắt long lanh, thánh thiện mà thường ngày bàn dân thiên hạ vẫn thấy. Hiện giờ trong mắt cô ta là một mảnh âm độc. Đừng nghĩ cô ta không biết chuyện xảy ra ở trường trong hai hôm nay. Sự thay đổi của Thái Thu khiến chính cô ta cũng khó tiếp nhận. Từ trước đến nay, Trịnh Thái Thu vẫn lên hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đá kê chân kiêm lò xo làm nổi bật cái tính cách tốt đẹp giả tạo của cô ta. Vậy mà giờ đây, con bé vô dụng, ngu ngốc mà cô ta luôn khinh thường lại đột nhiên trở nên trầm ổn, xinh đẹp hơn cả mình khiến bản thân Trịnh Thu Thủy cảm nhận được nguy cơ. Đây cũng chính là một trong những ưu điểm thường thấy ở các nữ chính: linh cảm siêu nhạy! Tuy vậy, Quân Lâm Ngạo vẫn muốn hủy hôn cùng cô, đây chẳng phải là điều cô ta luôn mong chờ sao? Chiếc ghế phu nhân của Quân gia, chỉ có cô ta mới đủ tư cách ngồi lên! Ngoài ra, ai cũng đừng mơ tưởng!

Trịnh Thu Thủy nghiến răng, một tia oán độc vụt qua nơi đáy mắt. Rất không may cho cô ta, nét mặt vặn vẹo ác độc đó lại bị Thu bắt được. Khóe môi giương lên một nụ cười nhạt nhẽo. Muốn tính kế cô, Trịnh Thu Thủy, cô ta, có bản lĩnh đó sao? Chỉ cần so về tuổi đời, cô đã hơn hẳn cô ta. Ở thế giới kia cô đã hai mươi chín tuổi còn Trịnh Thu Thủy, chẳng qua chỉ là một nữ sinh có chút tâm cơ, cùng lắm chỉ mới hai mươi hai! So về kinh nghiệm sống; cô lăn lộn ngoài xã hội hơn hai mươi năm, có loại người nào cô chưa từng gặp qua? Muốn đấu, cô sẵn sàng tiếp a~

Lại nói, vì lời nhắc nhở của cô mà bốn người được coi là trưởng bối của hai bên bắt đầu lên tiếng. Lần này, là người Quân gia nói trước, mà người đại diện, lại là Quân phu nhân.

“ Lần này con trai tôi đưa ra đề nghị hủy hôn, tin tưởng mọi người đều đã rõ. Tuy nhiên, hôn nhân là chuyện trọng đại, chúng tôi sẽ không vì nuông chiều con mình mà đồng ý với nó nhưng cũng phải có lí do thì thằng bé mới đưa ra quyết định này. Tôi nghĩ vẫn nên để bọn trẻ nói một chút.”

Thật đủ thông minh nha! Nói dài dòng như vậy, chẳng qua ý của bà ta cũng là đẩy hết trách nhiệm lên hai đương sự là tôi và Quân Lâm Ngạo mà thôi! Mấy lời phía trước, toàn bộ đều vô nghĩa! Thật CMN khôn khéo!

Thu âm thầm gào thét. Ánh mắt cũng bắt đầu chú ý tới người được gọi là Quân phu nhân kia. Theo như cô nhớ thì tên thật của bà là Lâm Phỉ Phỉ. Đồng thời, vị phu nhân này hồi trẻ cũng là một nữ nhân nhận được sự ái mộ của biết bao người đàn ông. Một người phụ nữ có gia thế tốt, lại xinh đẹp, giỏi giang, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông lại không theo đuổi? Khoan hãy nói đến lịch sử huy hoàng của bà trước đây, chúng ta cùng tập chung vào chủ đề chính.

Lời tác giả: Hờ hờ... Ta lừa tềnh một chút :)) Vẫn đề chính được thảo luận như thế nào vẫn là nên để chap sau nói tiếp nhỉ :v

“ Con không có gì để nói cả. Bây giờ đã là thời hiện đại rồi, con nghĩ vụ hôn ước này cũng là vô nghĩa. Tình cảm của con người không thể bị bó lại với từ hôn ước này được. Mỗi người đều có quyền yêu thương tự do.”- Quân Lâm Ngạo bấy giờ mới lên tiếng. Những lời nói thấu tình đạt lí của hắn khiến cho cô rất ngạc nhiên. Không ngờ một con người lãnh mạc như hắn mà cũng có thể nói ra những câu lí luận tường tận như vậy. Nhưng rất nhanh, cô liền thu lại tâm tình, nhanh chóng tiếp lời Quân Lâm Ngạo.

“ Con nghĩ là anh ấy nói rất đúng. Hơn nữa, bây giờ con đã có người yêu rồi.”

Hờ hờ… Cô tạm thời lấy Ruki ra làm lá chắn mà không hỏi ý kiến, không biết anh có giận không nữa. Thu thầm xin lỗi người nào đó.

“ Con nói gì!!????”

Trên đây là tiếng nói chung của bốn vị trưởng bối. Trịnh Thu Thủy vốn đang cúi gằm mặt xuống đất cũng ngạc nhiên đến nỗi ngẩng phắt lên. Sắc mặt của Quân Lâm Ngạo cũng hơi tối lại, đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút nhìn chòng chọc vào cô.

“ Con nói là, con có người yêu rồi. Nhưng mà, hiện giờ anh ấy không có trong nước.”- Cô khẳng định thêm lần nữa. Bọn họ có cần làm quá lên vậy không? Cô đây dù gì cũng là một mỹ nhân nghiêng thùng đổ thúng, nhầm… là nghiêng nước nghiêng thành, lại đã bước vào tuổi hai mươi- độ tuổi đẹp nhất của một người con gái. Họ cũng không cần coi thường cô vậy chứ. Còn nghĩ cô không có người thích à?

“ Từ bao giờ?”

Bốn vị phụ huynh hiện diện trong căn phòng này dù gì cũng là những nhân vật lớn, đã gặp qua rất nhiều chuyện ngoài dự đoán nên họ chỉ hơi mất bình tĩnh trong khoảng vài giây thì liền chấn định trở lại. Lần này, rốt cuộc ông Trịnh cũng lên tiếng, giọng điệu vô cùng không tốt! Ông ta còn tưởng lúc nói chuyện điện thoại cô chỉ đáp lại qua loa, việc cô yêu người khác cũng là do cô nói linh tinh nhưng giờ nghe cô nói lại trước mặt mọi người, ông ta mới biết đó là sự thật. ( Wind: Xì!!!!!!!!! Ông nghĩ ông là ai mà tỷ ấy phải nói đùa? À mà, Thu tỷ tuy không nói đùa nhưng tỷ ấy đang nói xạo đó :v)

“ Trong ngày thứ Bảy tuần trước ạ.”- Cô nói dối cao siêu đến nỗi mắt cũng không chớp lấy một cái. Theo như người ta thường nói, đây chính là nói dối không chớp mắt a!

Nhưng mà cô thấy lời này cũng khá được nha. Bỗng nhiên cô thay đổi lớn, lấy lý do này ra nói với mọi người thì có lẽ sẽ giảm được mối nghi ngờ của họ nhỉ? Thiếu nữ đang yêu, có những người sẽ dứt khoát trong mối quan hệ nam nữ mà cô ấy đã tạo ra trước đó nhỉ?

Nghĩ vậy, Thu lại ngầm tán thưởng trí thông minh của bản thân. Khụ… Dạo này cô mắc bệnh tự luyến hơi bị nặng rồi.

Trong khi Thu đang bay bổng với những câu tán dương bản than, người trong phòng lại trầm mặc. Sắc mặt của Quân Lâm Ngạo ngày càng tệ, tròng mắt hắn nhìn cô giống như đã muốn phun ra lửa để thiêu cô thành tro luôn rồi.

Này! Hắn nhìn cô đáng sợ như vậy làm cái gì chứ? Cô có đắc tội hắn sao?

Thấy thái độ của Quân Lâm Ngạo, cô bị dọa sợ đến sống lưng lạnh buốt. Hơn nữa, cô còn có cảm tưởng tóc gáy của mình đã dựng hết cả lên rồi. Thật đáng sợ! Tuy nhiên, khi nghĩ lại, cô lại tìm ra được lý do.

Chậc! Còn không phải là cái lòng tự tôn cao ngất của đàn ông sao? Trước đó cô còn luôn miệng nói yêu hắn rồi bám riết lấy hắn, không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể lên giường cùng hắn. Vậy mà vèo một cái, cô liền nói mình đã có người yêu. Nếu Quân Lâm Ngạo mà không cảm thấy tức giận, cô liền cắt đầu xuống mà biếu hắn luôn! A! Nói nghe kinh dị quá, cô vẫn là thôi đi vậy.

Suy nghĩ của cô cũng chính là ý nghĩ của Quân Lâm Ngạo hiện giờ. Hắn an ủi bản thân rằng chỉ vì cô đã đụng chạm tới lòng tự tôn của mình nên mới cảm thấy tức giận. Tuy vậy, hắn vẫn không thể nào giấu được cảm giác nhoi nhói của trái tim khi nghe Thu nói cô đã có người yêu. Hắn nghĩ, với Quân Lâm Ngạo hắn, cô đã chơi chán rồi sao?

Ha! Vậy mà hắn đã từng nghĩ, cô chỉ có thể suốt đời vây quanh hắn, đến tính mạng của cô cũng phải nằm trong tầm tay hắn ( Wind: =.=|| Nếu chị ấy mà còn tiếp tục mù quáng yêu mi như Thái Thu trước đây thì chờ đón chị ấy là cái chết đau đớn rồi. Mà anh nghĩ đúng rồi đấy. Ở kiếp trước, mạng chị ấy là do anh lấy đi đó >_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.