Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam




Mễ Ly nằm trên giường, chăm chú nhìn cái trần nhà, lẩm bẩm:

“ Về hay không về đây? ”- Mễ Ly đang phân vân giữa việc có nên về Kiều gia không. Nếu về Kiều gia thì cô phải đối đầu với Bạch Liên Hoa nữ chủ, nhưng nếu không về cô không thể chăm sóc Kiều Mặc.

Cô nên chọn cái nào đây? Aaaa, khó nghĩ quá đi.

“ Ục ục ” Mỗ bụng lại tiếp tục kêu gọi. Mễ Ly mệt mỏi vuốt bụng tồi nhìn đồng hồ bây giờ mới có 5h chiều, sao bụng lại kêu nữa rồi.

Mễ Ly xuống giường đi mở tủ đồ ra, lấy đại 1 cái váy để thay rồi cầm túi xách ra ngoài.

Cô đến siêu thị mini cách chung cư 3 km, lấy xe đẩy hàng rồi bước vào mua bữa tối. Cô vốn định gọi cơm tiệm nhưng bữa trưa đã là pizza rồi. Mễ Ly thầm quan sát siêu thị, có khá nhiều người đến mua đồ. Mễ Ly đã lên sẵn thực đơn cho buổi tối. Cô sẽ làm thịt lợn xào chua ngọt, đậu tứ xuyên và canh giá đỗ. Mễ Ly thầm gật đầu, mấy món đó không có quá nhiều chất béo.

Cô đẩy xe đến quầy thịt để lấy thịt lợn. Rồi đến quầy rau củ,......

--- ---------

Mễ Ly ra khỏi siêu thị với 1 túi thức ăn và 1 túi chứa mấy đồ linh tinh, đang chờ taxi thì 1 chiếc Porsche 911 dừng lại. Mễ Ly nghĩ “ Đi siêu xe mà cũng đến cái siêu thị bình dân này sao ? ”

Cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, 1 giọng nói tràn đầy tức giận nói:

“ Lên xe đi ”

Mễ Ly nhìn xung quanh, làm gì có ai. Sau đó lấy ngón tay chỉ vào mình, hỏi:

“ Anh đang nói với tôi sao? ”

“ Chết tiệt, Kiều Mễ Ly. Cô đang chọc giận tôi sao?” Người đàn ông đó không chịu nổi nữa, mở cửa bước xuống xe.

Khi nhìn thấy người đàn ông đó, Mễ Ly liền có suy nghĩ “ Soái ca đây sao? Đã đẹp trai, lại còn giàu. Tiêu chuẩn soái ca cho mọi chị em phụ nữ đây rồi ”. Mễ Ly lập tức dẹp cái suy nghĩ ấy, hỏi:

“ Anh là ai? Anh biết tôi sao? ”

Trong ánh mắt của người đàn ông đó có hiện lên một sự bất ngờ nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, lạnh lẽo nói:

“Kiều Mễ Ly, hôm trước không phải cô còn khóc lóc cầu xin tôi cho cô một vai diễn cho bộ phim sắp tới của đạo diễn Kim sao?”

“ Cái gì ?”- Mễ Ly nhíu mày hỏi. Sao mà cái chi tiết này nghe quen quen.

“ Cô đừng giả vờ ngây thơ nữa. Chính miệng cô nói: Khách sạn T, phòng 1856, 9h tối.” Người đàn ông đó thấy vẻ mặt ngu ngơ của Mễ Ly châm chọc nói “ Sao vậy,cô bị mất trí nhớ sao?”

Mễ Ly lẩm bẩm những lời mà người đàn ông đó nói, sau đó hốt hoảng nói:

“ Anh là Doãn Thiên Hạo?”

Đôi môi mỏng của Doãn Thiên Hạo giãn ra, tạo thành một nụ cười hiếm thấy nói:

“ Tôi cứ tưởng là cô bị mất trí nhớ chứ. Tối nay tôi rất rảnh, mà hình như cô cũng vậy”

Mễ Ly đương nhiên là hiểu ý của Doãn Thiên Hạo, nuốt một ngụm nước bọt. Đang không biết phải làm sao, thì thấy taxi. Vội cười hì hì nói:

“ Xin lỗi Doãn tổng, liên tiếp mấy tối tuần sau, à không tháng sau, à nhầm, nhiều năm sau tôi đều rất bận. Nên anh đi tìm phụ nữ khác đi nhé”

Sau đó liền hô “ Taxi” rồi nhảy lên xe.

Doãn Thiên Hạo nhíu mày, đang định đuổi theo thì tiếng chuông điện thoại vang lên.”. Hắn cầm điện thoại, mà người gọi không ai khác chính là nữ chủ đại nhân của chúng ta: Trình Tố Tố.

Trong mắt Doãn Thiên Hạo hiện lên sự chán ghét khó tả nhưng đã thay là giọng nói dịu dàng:

“ Tố Tố, em gọi anh làm gì vậy?”

“ Hạo, em muốn hỏi tối nay anh có rảnh không, tối nay chúng ta đi ăn cơm.”

“ Xin lỗi em Tố Tố, anh phải làm ca đêm rồi. Để lúc khác nhé”- Doãn Thiên Hạo thẳng thừng từ chối.

“ A! Xin lỗi, em không biết anh đang bận. Hay là em mang cơm lên cho anh?- Trong giọng của Trình Tố Tố có thể nghe thấy thất vọng cùng hi vọng.

Giọng điệu đo khiến cho người khác cảm thấy muốn yêu thương, che chở. Nhưng Hạo ca của chúng ta đâu có dễ dàng như vậy, nói:

“ Anh sẽ đi ăn với đối tác nên em không cần phải làm vậy đâu. Anh còn có việc. Tối nay anh sẽ gọi cho em”

“ Vâng, anh nhớ nhé”- Trình Tố Tố bên đầu dây bên kia vui mừng nói.

Doãn Thiên Hạo cúp điện thoại, lên xe. Thầm nghĩ đến bộ dạng chật vật của Mễ Ly lúc nãy. Không nhịn được mà cười dịu dàng.

Kiều Mễ Ly, tôi đã có hứng thú với cô rồi, xem cô còn trốn được bao lâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.