Hư Tình Giả Ý

Chương 53: Mượn chép bài




Bạch Niệm Niệm đưa hạt giống chu sa lần trước gieo còn dư lại cho Meo thật to thật to, rồi mới kết bạn với Tiểu tham ăn tham ăn, bày tỏ lòng cảm ơn với anh ta, nếu không phải anh ta chạy vào vườn bắt Bé cưng tham ăn thì những người đó đã kịp thời đào trứng thú cưng rồi ung dung mang đi rồi.

“[Trò chuyện riêng] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Cảm ơn cái gì, không cần cảm ơn đâu. Thật ra thì tôi cũng thấy có lỗi, nếu nhắc nhở mọi3người trước thì tốt rồi. Đám rùa đen này trộm gà không được còn bị mất nắm thóc, tự làm bậy, không thể sống.”

Bạch Niệm Niệm xếp Không quên tình đầu ở vị trí cuối cùng, bởi vì cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Lúc trước còn thề thốt cứ để cô lo hết, còn nói cô chăm sóc dâu tây chu sa rất tốt, mà bây giờ không còn lại gì cả, vậy hắn phải lấy gì để dự thi đây? Nhưng hắn chẳng những không nói gì, mà còn2nhân lúc cô không ở đây tự mình bồi thường thiệt hại cho Meo thật to thật to nữa.

Thế, còn thiệt hại của bản thân hắn phải do ai bồi thường đây?

Bạch Niệm Niệm mở Cửa tiệm sành ăn ra, lần đầu xài tiền trong trò chơi, mua đạo cụ truyền tống dành cho bạn tốt, sau đó khóa Không quên tình đầu lại, truyền tống qua.

Không quên tình đầu đang nấu ăn ở một quán cơm nhỏ trong xã Du Toàn, có lẽ là đang làm nhiệm vụ phụ. Thấy dáng vẻ áy náy của0Bạch Niệm Niệm, Không quên tình đầu tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa cho cô một con cá chiên, bảo cô ngồi chờ một lúc, muốn nói gì thì đợi hắn làm xong nhiệm vụ đã rồi hãy nói sau. Bạch Niệm Niệm ngồi trên một băng ghế dài trước bếp lò, hai chân khép chặt lại, hai tay bưng một con cá chiên thơm nức mũi, nhưng lại không muốn ăn, trong lòng vẫn đang nghĩ cách để an ủi Không quên tình đầu.

Nhưng mà đồ ăn Không quên tình đầu làm thơm quá, khiến0cho Bạch Niệm Niệm nuốt nước miếng liên tục. Cô cũng đâu có muốn như vậy, cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà tần suất bài tiết nước miếng của người tham ăn đâu phải là thứ mà đại não có thể khống chế được. Cô nghĩ cuối cùng thì mình đã hiểu tại sao trong nhiều trận thi đấu, giám khảo sẽ uống nước rồi. Hoàn toàn không phải vì miệng khô, mà là do họ quá thèm ăn khiến cho động tác và âm thanh nuốt nước miếng rõ ràng hơn thôi. Nhưng để3che giấu tiếng động đó cho nên cuối cùng Bạch Niệm Niệm vẫn cắn một miếng cá chiên trộn lẫn cùng với nước miếng rồi nuốt xuống.

Chẳng mất bao lâu, một con cá chiên nho nhỏ chỉ còn lại bộ xương. Thỉnh thoảng, Không quên tình đầu cũng nhìn nhìn cô gái nhỏ tham ăn “cho rằng mình đã làm sai rồi cho nên tốt nhất là phải khép nép lại”, thấy cô cắn một miếng cá lại dừng trong chốc lát, cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ xương sạch sẽ, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, không biết đã nghĩ đi nơi nào rồi.

Hắn không hiểu được, tại sao có thể có người lớn lên có tính cách này? Đa số người trong lúc chơi trò chơi sẽ bộc lộ bản chất thật, nhưng mà cô ấy khi chơi trò chơi lại mềm mại như vậy, vậy thì ngoài đời thực phải ra sao đây, sau khi tốt nghiệp lại phải làm thế nào? Đi đâu cũng sẽ bị người khác bắt nạt thôi.

“Cá chiên nhỏ, cá chiên nhỏ!” Âm thanh của bánh Raindrop cắt đứt thời gian đờ người của Bạch Niệm Niệm. Cô thấy Không quên tình đầu sắp xếp mấy món ăn kể cả cá chiên lên khay rồi đưa đi, biết là hắn đã làm xong rồi, trong lòng liền trở nên căng thẳng.

Không quên tình đầu bưng theo một ấm trà đi trở lại. Bạch Niệm Niệm thấy vậy liền vội đứng lên, giành rót nước. Không quên tình đầu sợ cô bị bỏng, cho nên giơ khay lên thật cao. Bạch Niệm Niệm nhìn độ cao đó, đoán là chỉ có nhảy lên mới có thể với tới được, lập tức ủ rũ. Cô cảm thấy bản thân không làm được chuyện gì cả, thậm chí còn không được cao nữa, tại sao có thể có một người thất bại được như vậy chứ?

Cô tự trách bản thân như vậy, trong lòng lại không chịu khuất phục mà thôi thúc cô làm ra một hành động nổi loạn. Không quên tình đầu thấy vẻ mặt của cô liền cảm thấy một giây kế tiếp cô sẽ nhảy lên với lấy ấm trà, liền vội đặt ấm trà lên bếp lò, nói với Bạch Niệm Niệm: “Đừng nhảy, nước nóng lắm, coi chừng bị bỏng đấy.”

Bạch Niệm Niệm được như ý nguyện mà rót trà cho Không quên tình đầu, khúm na khúm núm đưa cho hắn, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Không quên tình đầu nói: “Cô tới đây để xin lỗi tôi hả?”

“Ừm.” Bạch Niệm Niệm rầu rĩ gật đầu.

“Vậy thì tôi nhận, tha thứ cho cô rồi.” Không quên tình đầu nói, còn tặng cho cô một nụ cười hòa nhã.

Ngực Bạch Niệm Niệm bị nghẹn lại, giống như có một đám khí đè ép ở nơi đó vậy. Cô muốn dùng lời nói để giải tỏa nhưng lại không thể, cụ thể muốn nói cái gì, muốn nói thế nào, đầu óc cô đều thấy mơ hồ, càng cảm thấy bản thân thất bại. Cô cau mày lại, trong ánh mắt nhìn về phía Không quên tình đầu tràn ngập nghi ngờ, cùng với một chút sốt ruột mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Không quên tình đầu cũng rót cho cô một tách trà, nói, “Đừng như vậy, không phải cô vẫn luôn nói tay nghề nấu nướng của tôi rất giỏi đó sao? Chẳng lẽ không có dâu tây chu sa thì tôi sẽ không được hạng nhất à?”

“Không phải vậy!” Bạch Niệm Niệm vội lắc đầu, nói, “Cho dù là dùng nguyên liệu bình thường nhất thì chắc chắn là anh cũng sẽ làm được món ăn ngon nhất, tôi tin anh!”

Không quên tình đầu cầm tách trà, hơi nóng lượn lờ hun cho mặt mũi tuấn tú của hắn trở nên vô cùng dịu dàng: “Nếu tin tôi thì tại sao còn không vui như vậy? Nếu phải nói xin lỗi thì chắc cũng do tôi nói xin lỗi với Meo thật to thật to chứ, là do tôi lấy một túi hạt giống nhờ cô, rồi làm liên lụy toàn bộ khu vườn của cô ấy, cũng làm liên lụy tới cô cùng Bạch Ngọc Kinh trên trời nữa, không phải sao?”

“Không phải,“ Bạch Niệm Niệm lắc đầu, trong giọng nói đã không còn quyết liệt như trước nữa, “Người sai trong chuyện này rõ ràng là những người đã lợi dụng Bé cưng tham ăn, sao anh lại nhận hết lỗi về mình chứ? Tôi tự nguyện trồng dâu tây chu sa, chứ không phải bị anh ép buộc, anh vốn không cần phải nói xin lỗi tôi.”

“Cho nên tại sao cô lại tự trách bản thân và nói xin lỗi?” Không quên tình đầu đặt tách trà xuống, ánh mắt mang theo nghiêm túc nhìn cô gái thấp bé này, “Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy là nếu có chuyện gì thì phải tự tìm nguyên nhân trên người mình trước, nhưng có đôi lúc nguyên nhân không có nằm trên người mình. "Đầu tiên" phải tìm nguyên nhân trên người mình không hề khoa học, thứ tự chính xác hẳn nên là, từ môi trường, đến chung quanh, rồi mới tới bản thân.

Chẳng hạn như với chuyện lần này, khu vườn bị phá hoại, là vì thiết lập của Bé cưng tham ăn, môi trường của trò chơi này chính là như vậy; dâu tây bị phá hoại cũng được mà bị trộm mất cũng tốt, đó là bởi vì có người mang lòng dạ xấu cố ý làm như vậy; mà Bạch Ngọc Kinh trên trời bị bắt cũng là do bọn họ tranh giành nhau, cho nên đây là lỗi sai của người chơi "chung quanh". Tự chúng ta đã làm sai điều gì? Phải đi làm, đi học, không thể ở trong trò chơi suốt hai mươi bốn giờ, đây là sai sao?”

Bạch Niệm Niệm cũng hiểu những lý lẽ này, nhưng mà trong lòng cô vẫn thấy khó chịu.

“Được rồi. Nói cho cùng thì trong trò chơi mà xảy ra chuyện như vậy là chuyện rất bình thường, không phải do mình sai cho nên đừng nghĩ nhiều quá. Nhiệm vụ cấp 15 của cô vẫn chưa hoàn thành đúng không? Nếu không đi làm thì sẽ vượt quá thời gian đó,“ Không quên tình đầu đứng lên, “Đi thôi.”

Bạch Niệm Niệm đi theo sau lưng Không quên tình đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, lại nghĩ đến nhiệm vụ sắp phải đối mặt, sau đó liền liên tưởng hai chuyện lại với nhau: Cô đi xin lỗi khắp nơi, có phải là điểm xuất phát cũng giống như Mao Cửu Lang hay không, suy cho cùng thì... chỉ vì giúp cho lòng mình thấy thanh thản thôi sao?

“Không, sao mình có thể biến thành người như vậy được,“ Bạch Niệm Niệm thầm siết chặt tay thành một nắm đấm nhỏ, “Xin lỗi là nhất định phải nói, nhưng chỉ nói xin lỗi thôi thì vẫn chưa đủ. Mình nhất định phải điều tra được lai lịch của những người đó, rồi khiến bọn họ phải trả giá gấp bội vì những gì mà bọn họ đã cướp đi! Chỉ có như vậy, thì mình mới có thể được yên lòng thật sự.”

Không quên tình đầu cũng không biết Bạch Niệm Niệm hạ quyết tâm như thế nào. Nhưng đợi hai người đến Mao phủ, thì lại bị cho hay là Cửu công tử đã ra ngoài rồi. Hai người đi đến bờ sông Liên Hoa, quả nhiên thấy được Mao Cửu Lang phong lưu tiêu sái đang chờ ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.