Hư Tình Giả Ý

Chương 33: Em còn quá nhỏ




Tim Tô Vận đập thình thịch, hô hấp không đều đặn khiến cô phải mở miệng thở dốc, cô âm thầm hít sâu vài cái nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

Cô cảm thấy mình là người tự chủ rất tốt, bình tĩnh và cứng cỏi, nhưng mỗi khi gặp Tưởng Mộ Thừa thì tất cả đều tan rã, chẳng còn sót lại chút gì.

Tưởng Mộ Thừa cũng cảm nhận được sự khẩn trương của cô, anh mỉm cười, thầm nghĩ không phải cô đã sớm tưởng tượng đến cảnh này sao? Xem như từ lúc cô mưu đồ tính toán bình luận trên Weibo, sao bây giờ sắp lâm trận lại lúng túng vậy?

Nhưng anh vẫn mềm lòng, không đành khi thấy cô khiếp vía như vậy, nói lảng sang chuyện khác, “Cuối tuần em sẽ trở lại khoa tim, mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Vận ngẩn ra, sau khi hoàn hồn cô ngẩng đầu: “Giúp em trở lại khoa tim có phải rất phiền toái không?”

Ngón tay Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt cô, miệng cười như có như không: “Không hề, chỉ bị mắng vài câu thôi.”

“A, có người dám mắng anh ư?” Tô Vận cảm thấy anh như một vị thần cao cao tại thượng, khí thế ngút ngàn như vậy tựa như đứng trên đỉnh núi cao nhất, ai cũng phải ngước nhìn. Một người tựa như sinh ra đã sẵn dòng máu vương giả, vậy mà lại có người dám mắng anh.

Tưởng Mộ Thừa cười: “Là anh hai của anh. Anh hai anh chẳng nể nang ai hết, đến Gạo Kê cũng bị anh ấy mắng đến mức không dám về nhà.”

Ồ, hoá ra là anh trai của anh mắng, khó trách.

Tô Vận hỏi: “Anh hai anh làm gì mà tính tình như vậy?”

Tưởng Mộ Thừa không nói, anh lấy di động ra tìm kiếm gì đó, sau đó giơ màn hình đến trước mặt cô: “Đây là anh hai của anh.”

Tô Vận vừa nhìn đến tên đã bị sặc ho khan một lúc, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, vùi mặt vào lòng anh.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn hôn trán cô: “Bị doạ rồi à?”

Tô Vận thỏ thẻ: “Ừm, một chút.” Thật sự là bị doạ đến sợ luôn, hoá ra anh hai anh là quan lớn à.

Tưởng Mộ Thừa cười haha, “Vậy hôm nào anh đưa em đến gặp anh ấy để em xem chút, xem cái người hay nóng nảy như vậy có bị bệnh tim mạch gì không?”

“Không… Không dám.”

“Không sao đâu, em đi cùng anh và anh cả, chỉ anh cả của anh mới trị được anh hai, bọn họ luôn nhìn nhau không thuận mắt.”

Tô Vận: “…”

Cái gia đình này chính là khí thế ngút trời. Xem chừng ngày nào đó cô gặp bố mẹ chồng có khi còn phải chuẩn bị xe lăn, tốt nhất là nên đi cùng xe cấp cứu 120 nữa.

Tô Vận hoàn hồn: “… Nhà anh chỉ có mỗi anh làm kinh doanh ư?”

“Chỉ có anh và chị gái thôi. Trong mắt ba anh, anh và chị gái đều là hai đứa không nghe lời, hết thuốc chữa. Ban đầu ông cụ phản đối nhưng lâu dần thì lười nhắc đến.”

Nói bậy, Tô Vận nuốt xuống mấy lời thô tục, hết thuốc chữa mà trở thành nhân tài kiệt xuất trên thương trường. Nếu mà chữa được thì có phải sẽ thành người giàu nhất thế giới?

Tô Vận lại hỏi anh: “Nghe Lâm Việt nói anh là con thứ tư trong nhà. Bố mẹ anh sinh rất nhiều con ư?”

“Anh là con thứ tư trong nhà năm con, trên anh còn có các anh chị, dưới có một cậu em.”

Tô Vận mở to mắt, chớp chớp, “Nhà anh đông con thế?” Không phải là ngày trước kế hoạch hoá sao? Hay chính sách kế hoạch hoá ấy chừa nhà họ ra vì gen quá ưu tú.

Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm: “Anh cả, anh hai và chị của anh là con của vợ cả. Sau khi bà ấy mất, ba cưới mẹ anh rồi sinh ra anh và cậu năm.”

Tô Vận mất một lúc mới tiêu hoá được, thực ra gia đình quyền thế nào cũng có quan hệ phức tạp, nhưng, “Quan hệ giữa mọi người trong nhà rất hoà hợp phải không? Em thấy Gạo Kê và Nhiên Nhiên rất thân với anh?

Tưởng Mộ Thừa gật đầu, “Đúng là quan hệ rất tốt. Các anh và chị hơn anh và cậu năm nhưng hơn 20 tuổi nên bọn họ luôn coi bọn anh là hậu bối. Chị của anh tuy không cùng mẹ nhưng chị ấy giống như mẹ thứ hai của bọn anh vậy.

Tô Vận: “Chị anh chính là mẹ của Nhiên Nhiên?”

“Đúng vậy, anh rể anh họ Thẩm, nhưng Nhiên Nhiên theo họ mẹ của anh, họ Đào. Tên Nhiên Nhiên cũng là do mẹ anh đặt đấy. Tuy quan hệ giữa mọi người trong nhà rất tốt nhưng cũng có xung đột nhất định. Ví dụ như ba anh, ông ấy luôn coi lời mình là mệnh lệnh mà người khác phải tuân theo. Bọn anh luôn cố tình đối nghịch với ông, trong nhà thường xuyên loạn cào cào.”

Tô Vận hâm mộ: “Nghe náo nhiệt thật đấy.” Không giống nhà cô, ngày lễ ngày Tết cô chỉ có thể đi đến nghĩa trang trò chuyện với bố mẹ.

Tưởng Mộ Thừa tinh tế phát hiện chủ đề có động chạm đến quá khứ thương tâm của cô, anh tựa nhẹ cằm lên trán Tô Vận: “Năm nay Tết đến, anh và Nhiên Nhiên sẽ ở cùng với các em, có Nhiên Nhiên sẽ không thấy quạnh quẽ chút nào.”

“Vâng.”

Không khí trong xe vô cùng hoà hợp, ấm áp.

Tưởng Mộ Thừa ôm cô vào ngực: “Ngủ một lát đi, về đến nhà anh sẽ gọi.”

“Được.”

Tô Vận trong lúc mơ màng ngủ bỗng nghe được có ai gọi cô, nhưng cô không mở nổi mắt, sau đó không còn âm thanh gì nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tô Vận mở mắt lần này phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng lớn và mềm mại.

Quang cảnh xung quanh đều xa lạ, ánh sáng trong phòng không quá sáng, hơi tối. Chỉ có chiếc đèn tường gần chiếc sô pha đang toả ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng cam.

Tô Vận chớp mắt, cô nhận ra đây là phòng ngủ của Tưởng Mộ Thừa.

Cô chống tay ngồi dậy, xốc chăn lên mới phát hiện ra mình đang mặc áo sơmi của Tưởng Mộ Thừa…. Dưới lớp áo tơ tằm là đôi chân dài trắng nõn, khiến cô cảm thấy mát mẻ chính là vì phía dưới cô không mặc gì cả.

Đần thối ra một lúc cô mới xấu hổ đỏ lựng mặt, cô không mặc nội y…

Đầu óc Tô Vận vang lên tiếng đổ ầm ầm, lúc này cô muốn chết quách cho xong. Rốt cuộc cô ngủ say đến cỡ nào mà Tưởng Mộ Thừa thay đồ cho cũng không biết gì. Chỗ rượu tối nay chắc cũng không đủ làm cô mê man đến vậy chứ?

Tuy rằng quần áo đã bị thay nhưng cơ thể không có cảm giác gì bất thường, cô lại tưởng tượng nhất định khi anh thay đồ cho mình đã nhìn thấy hết từ đầu đến chân.

Lưu manh.

Cầm thú.

Chiếc áo sơmi màu xám che đến đùi, trong nhà còn nhiều người giúp việc như vậy mà đi ra ngoài thì thật vô duyên. Tô Vận tìm quanh phòng ngủ không thấy váy và nội y, cô tới phòng thay đồ tìm kiếm, phát hiện tủ quần áo chỉ có đồ lót nam, cô không thể mặc được. Cô đành tìm một chiếc quần ngủ vải lanh của anh mặc vào, xắn ống quần dài cao đến bắp chân thành quần lửng.

Trong lòng cô đã đem Tưởng Mộ Thừa mắng đến một vạn lần.

Ra khỏi phòng ngủ, men theo lối đi được chiếu sáng bởi đèn tường nhỏ, vầng sáng nhẹ nhàng mà ái muội. Thư phòng của Tưởng Mộ Thừa ở ngay cạnh phòng ngủ, cửa phòng khép hờ, âm thanh quen thuộc từ khe cửa truyền tới. Tưởng Mộ Thừa đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh.

Tô Vận nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhưng không đi vào. Hai tay cô chống hông, hằm hằm nhìn anh, ngực cô vì phẫn nộ mà kịch liệt phập phồng lên xuống, cô như thế này trong mắt Tưởng Mộ Thừa trở thành bức tranh đẹp nhất,

Tưởng Mộ Thừa rời tầm mắt nóng rực đi chỗ khác rồi lập tức nhìn cô một lần nữa từ dầu đến chân tựa như đánh giá. Anh rất hài lòng duỗi tay ý bảo cô qua đây ngồi.

Tô Vận mấp máy ’em không chui đầu vào chỗ chết’

Tưởng Mộ Thừa cười không tiếng động, nụ cười ấy vô cùng thiếu đứng đắn, nhưng không khiến người ta chán ghét. Anh nói thêm với đầu bên kia vài câu rồi vội vàng ngắt máy.

Di động anh còn chưa buông xuống Tô Vận đã lên án: “Tưởng Mộ Thừa, anh thật là quá đáng quá thể, anh làm gì với nội y của em rồi?”

Tưởng Mộ Thừa vẫn ung dung nhìn cô, cười như có như không: “Con mắt nào em thấy anh làm vậy? Hay em muốn nhắc anh rằng giờ em không có mặc nội y?”

Mặt Tô Vận nháy mắt đỏ như tôm.

Tưởng Mộ Thừa đi đến bên cạnh cô, nhìn kỹ càng, cố ý nói: “Tô Vận, em đã không mặc nội y lại còn mặc quần áo của anh.”

Tô Vận tức muốn hộc máu, đá chân anh: “Tưởng Mộ Thừa, anh quá đáng vừa thôi, rốt cục anh cho em ăn cái gì mà em ngủ như chết thế!”

Tưởng Mộ Thừa vẫn không đổi giọng: “Thấy em ngủ không yên ổn nên anh thả chút thuốc ngủ vào cốc nước cho em uống, nếu không sao em lại ngủ sâu như thế chứ.”

Đồ khốn, đã hạ dược người ta còn nói như mình có lý lắm.

Tưởng Mộ Thừa đem hai tay cô khoá ở sau lưng: “Được rồi, đừng náo nữa, anh đều nhìn thấy hết rồi.

Tô Vận ra vẻ trấn tĩnh, chất vấn: “Tưởng Mộ Thừa, anh cho em uống thứ nước đó thì thôi, vậy mà còn… mà còn…”

Tưởng Mộ Thừa cười: “Mà còn cởi nội y phải không?”

Tô Vận bị anh khoá tay không thể cử động, cô liền dùng đầu gối húc vào đùi anh, nức nở: “Tưởng Mộ Thừa, anh bắt nạt em!”

Tưởng Mộ Thừa cũng không làm khó cô nữa, anh buông cô ra rồi ôm vào lòng, “Được rồi được rồi, đừng náo loạn, anh cũng không cố ý làm vậy mà.”

Có thể do mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tốt. Tối qua cô ghé vào ngực anh ngủ, đến nơi anh gọi mà cô không tỉnh, anh đành ôm cô lên giường cho cô ngủ tiếp. Sau đó hình như cô gặp ác mộng, trong giấc ngủ liên tục nhỏ giọng nức nở, anh liền ôm cô vào ngực cô mới yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn trằn trọc không yên. Anh thấy vậy nên bảo người làm chuẩn bị nước ấm cùng với vài viên thuốc ngủ để cô ngủ ngon.

Lúc đầu cô vô cùng hợp tác uống nước, sau đó uống nhanh quá mà bị sặc khiến anh làm đổ nghiêng cốc, tất cả nước đều đổ vào người cô.

Giải thích đến đây, Tưởng Mộ Thừa hôn cô một cái, “Anh đặt em vào trong chăn thay quần áo, tuyệt đối không thấy gì hết.” Nhưng chính xác mà nói, tay anh được phúc lợi vô cùng lớn, anh cũng không phải là chính nhân quân tử, anh phải thừa nhận điều này.

Tô Vận hồ nghi nhìn chằm chằm anh: “Thật sự là như vậy?”

Tưởng Mộ Thừa: “Ở trong mắt em anh đáng khinh vậy à?”

Tô Vận liên tục lắc đầu: “Đây không phải ý em, em cứ nghĩ anh đùa giỡn.”

Tưởng Mộ Thừa lời lẽ vô cùng chính đáng: “Anh ăn no dửng mỡ chắc?”

Tô Vận nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, cô rút tay, ôm eo anh, xin lỗi: “Anh có đói bụng không? Em đi làm đồ khuya cho?”

Tưởng Mộ Thừa cười như không cười: “Anh ăn rồi.”

Tô Vận thuận miệng hỏi: “Ăn cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa nghiêm trang trả lời: “Đậu hũ nóng.”

Tô Vận chớp chớp mắt, ăn khuya mà ăn đậu hũ? Cũng đủ hiếm lạ. Cô ngây thơ hỏi: “Anh không cần ăn gì nữa ư? Ăn đậu hũ tiêu hoá dễ nhanh đói lắm.”

Tưởng Mộ Thừa cười thâm sâu: “Đói bụng sẽ lại ăn tiếp.”

Tô Vận ngốc nghếch hỏi: “Anh ăn không chán à?”

Tưởng Mộ Thừa: “Ngày nào ăn cũng không chán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.