Hư, Phi Lễ Vật Thị

Chương 22: Một hôn lễ khác




Trương đại quan nhân liếc vào trong biệt thự, bên trong là một mảng tối đen, chắc không có ai, hắn lạnh lùng nói: "Cô mau về đi, nếu để cho người khác thấy tôi đưa cô về, có thể sẽ nói bậy."

Hắc Quả Phụ gắt: "Tôi không sợ." Đôi mắt sáng quan sát người Trương Dương rồi chậc chậc lấy làm lạ nói: "Không ngờ anh thực sự là một Liễu Hạ Huệ."

Trương Dương nói: "Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ gì cả, hai ta cũng chẳng có gì."

Hắc Quả Phụ nói: "Anh sợ Tiết Thế Luân à? Tôi là nữ nhân của hắn, nếu anh động vào tôi thì sợ hắn sẽ không bỏ qua cho anh ư?"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn nói khẽ: "Nữ nhân giữ bổn phận một chút thì tốt hơn." Hắn đối với nữ nhân rất nhân từ, không nhẫn tâm nói ra những lời quá tổn thương tới cô ta.

Hắc Quả Phụ hừ một tiếng, Trương Dương mở cửa xe, làm ra thủ thế mời cô ta xuống xe.

Hắc Quả Phụ bước xuống, không hề lập tức rời khỏi lập tức rời khỏi mà xua tay về phía Trương Dương: "Cám ơn anh đã đưa tôi về, có muốn vào trong uống cốc cà phê không?"

" Cám ơn hảo ý của cô! Tôi còn có việc, đi trước nhé." Trương đại quan nhân nói xong thì lái xe chuẩn bị rời đi, nhưng bên tai mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng hát, giống như là tới từ giữa không trung, Trương Dương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trên là một vầng trăng tròn, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt sáng, đôi mắt sáng đó tựa như đang nhìn hắn, ánh mắt yêu dị trong tầm nhìn của hắn trở nên vặn vẹo, Trương đại quan nhân bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức, hắn thầm kêu không ổn, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Trương Dương khởi động ô tô đang chuẩn bị rời đi, nhưng hắn căn bản không nhìn rõ tình hình giao thông phía trước, ô tô vừa mới khởi động thì nghe thấy một tiếng thét chói tai của nữ nhân, Trương đại quan nhân trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ mình đâm phải người ta rồi?

Hắn cảm thấy xương cốt tứ chi của mình không chỗ nào là không đau, trong mông lung nghe thấy một giọng nói quan tâm: "Anh có khỏe không? Anh làm sao vậy?"

Trương đại quan nhân nghe giọng nói thì chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, chắc không phải là giọng nói của Hắc Quả Phụ, lúc này tay hắn bắt đầu run lên, tựa hồ có ngàn vạn con kiến đang bò trong cơ thể, Trương đại quan nhân ý thức được cổ độc của mình lại phát tác, từ lần trước sau khi phát tác thì hắn đã bỏ không ít công phu vào cổ độc, trong khoảng thời gian này tất cả vẫn như thường, cho nên hắn cho rằng mình đã tạm thời ngăn chặn được cổ độc, lần này tới kinh thành còn có một mục đích chính là tìm Liễu Đan Thần, hắn cho rằng cổ độc mình trúng phải có quan hệ trực tiếp tới Liễu Đan Thần.

Khiến Trương Dương sợ là, hắn muốn dùng nội lực ngăn chặn cổ độc phát tác thì căn bản là vô ích, hắn tuy rằng y thuật tinh tuyệt, nhưng đối với bí thuật dùng cổ thì chỉ hiểu sơ sơ, không biết phương pháp trị tận gốc, nếu không lúc trước sau khi phát hiện Tiêu Quốc Thành trúng cổ, đã giúp hắn triệt để trị tận gốc rồi. Loại cảm giác đau đớn này vẫn một mực lan ra, Trương đại quan nhân cảm thấy trước mắt mình không ngừng xuất hiện ảo tưởng, đối với tất cả chung quanh trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực cảm giác.

Ánh trăng như nước lẳng lặng hắt xuống người Hắc Quả Phụ, vẻ quyến rũ và hòa phong tao trên mặt cô ta đã biến mất, lạnh lùng nhìn Trương Dương ý thức đã mơ hồ, nào có nửa phần nhu tình.

Cô ta lạnh lùng nói: "Vì sao không giúp tôi đưa hắn vào?"

Trong bóng tối một giọng nói bất an vang lên: "Sư tỷ, chị rốt cuộc muốn làm gì với hắn?"

Hắc Quả Phụ nhìn một thân ảnh trong bóng tối, nụ cười mê người một lần nữa hiện lên trên khóe môi của cô ta: "Muội tử, em yên tâm, chị sao lại làm bị thương tình lang của em?"

Thân ảnh mạn diệu từ trong bóng đêm đi vào ánh trăng, rõ ràng chính là Liễu Đan Thần, ngôi sao đang lên của viện kinh kịch, đôi mi thanh tú của cô ta nhíu lại, con mắt sáng tựa như ánh trăng bị tầng mây che khuất, giống như bị phủ lên một tầng sương, khiến cho người ta không thể đoán ra trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Liễu Đan Thần nói: "Chị vừa rồi hẹn em tới đây là vì hắn ư?"

Hắc Quả Phụ cười ha ha, nói: "Muội tử, chị nào có nhiều tâm cơ như vậy?" Cô ta cong đôi môi đỏ mọng lên: "Mau giúp chị đỡ hắn vào."

Liễu Đan Thần tới trước xe cùng Hắc Quả Phụ đỡ một cánh tay của Trương Dương, đưa hắn vào trong phòng khách của biệt thự, Trương đại quan nhân lúc này không những đã mất ý thức, cũng mất cả năng lực hoạt động, cả người nhũn ra đó, thoạt nhìn như chết ròi vậy.

với thể trọng của hắn, hai nữ lưu đưa hắn từ cửa lớn tới sô pha phòng khách cũng là một khiêu chiến, nhưng đối với Liễu Đan Thần và Hắc Quả Phụ mà nói thì chuyện này tựa hồ cử trọng nhược khinh, võ công của họ cũng không kém, hai người đưa Trương Dương tới sô pha phòng khách rồi đỡ hắn nằm xuống, ngay cả thở mạnh cũng không, thể chất của hai người hiển nhiên đều vô cùng không tồi.

Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua, bỏ lại một câu: "Em giúp chị chiếu cố hắn, chị lái xe vào."

Hắc Quả Phụ đi rồi, Liễu Đan Thần xem xét Trương Dương, nhìn thấy trong ánh mắt hắn lờ mờ nổi hắc khí, cô ta vươn tay ra, cẩn thận chạm vào giữa mi Trương Dương. Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ da thịt của Trương Dương, ánh mắt của Liễu Đan Thần nổi lên gợn sóng.

Trương Dương hai mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Liễu Đan Thần từ phía sau rút ra kim châm, vẻ mặt lúc này lộ ra vẻ do dự, ngây ra trong chốc lát rồi cô ta lại nhét kim châm vào trong hộp.

Lúc này nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cơ hồ không thể nghe thấy của Hắc Quả Phụ, cô ta tới phía sau Liễu Đan Thần, nhẹ giọng thở dài: "Thằng ôn này thật sự là không tồi, chẳng trách nhiều nữ hài tử như vậy bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo."

Liễu Đan Thần đứng dậy nhìn cô ta: "Sư tỷ, chị vì sao phải muốn dẫn hắn tới đây?"

Hắc Quả Phụ nói: "Không phải chị tìm tới hắn, là hắn tìm tới chị, có trách thì chỉ trách đám đàn ông này kẻ nào cũng háo sắc, tuy rằng tư sắc của chị không bằng em, nhưng thằng ôn này vẫn mặt dày mày dạn lao vào chị, hắn mà làm gì thì chắc em hiểu."

Liễu Đan Thần nói: "Chị, chị không nên ra tay với hắn."

" Sao? Đau lòng à?" Vẻ mặt của Hắc Quả Phụ tựa cười mà như không phải cười.

Liễu Đan Thần tức giận nói: "Chị nói bậy bạ gì đó?"

Hắc Quả Phụ nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà, em tưởng thật à, em yên tâm, chị đối với loại tiểu nam sinh tâm trí vẫn chưa thành thục như hắn thì không có hứng thú đâu, huống chi hắn đã bị em gieo tình cổ, về sau đối với em sẽ càng lún càng sâu, loại người như này càng đa tình thì càng chết sớm."

Liễu Đan Thần Liễu Đan Thần: "Sư tỷ, chị chắc biết quy củ trong môn, có một số lời không thể nói lung tung được."

Hắc Quả Phụ cười nói: "Chị có nói với người ngoài đâu, giữa hai chúng ta còn có cái gì mà không thể nói? Nói thật, lúc trước chị không thể nào nghĩ ra vì sao sư phụ lại đem tất cả tuyệt học của bà ta truyền thụ cho em chứ không chọn chị, hiện tại chị hiểu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.