Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 2: Kỳ 2: Thế lực các chú trong Nam kỳ




Lúc A Điển ra khỏi cửa, hắn liền hối hận

Hắn không cố ý bỏ một mình Bối Bối lại trong nhà, hắn tựa hồ phải ở lại bên cạnh cậu

Hắn dừng xe trước cửa hàng tiện lợi, nằm dài trên vô lăng, thở dài trầm tư

Bối Bối ở nhà một mình được không? Cửa nhà đều đóng, trong nhà không nấu gì, tất cả đều an toàn, chắc chắn Bối Bối không có việc gì

Dừng hơn nửa giờ, A Điển mới lái xe rời đi, đến quán bar hắn thường xuyên lui tới. Hắn đổi vài ngàn tiền mặt, gọi một li rượu, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhìn những quân bài rơi xuống, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng chìa khóa mở cửa chói tai

Thẳng đến rạng sáng, nhìn mớ xúc xắc trống trơn trên bàn. Hắn nhìn đồng hồ đã thấy hơn 5h sáng, liền lái xe về nhà, hơn nữa còn thuận tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài thứ. Hắn về nhà quăng mọi thứ lên bàn, đầu cũng không quay lại trực tiếp ra khỏi cửa

Bối Bối trong phòng ngủ nghe tiếng động liền vội vã ngồi dậy, nhưng không thấy bóng dáng A Điển đâu

Bối Bối nghi hoặc, A Điển có phải lại biến mất như lần trước không, cậu tìm không thấy A Điển, cũng không nghe được giọng nói A Điển

Bối Bối nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy chán ghét. Hiện tại cậu chỉ muốn gặp A Điển, cậu không muốn nhìn thấy những thứ này

Bối Bối cúi đầu nhìn kĩ sàn nhà, khổ sở không biết phải làm thế nào cho phải. Cậu nghĩ bản thân có nên trốn lại trong tủ quần áo lần nữa không, khi đó A Điển có trở về cũng sẽ ở lại lâu hơn một chút

Thế là cậu lại vào phòng ngủ.

Gần 10h tối hôm sau, A Điển lòng vòng đứng trước ngõ nhà

Từ đây A Điển có thể nhìn thấy nhà đã sáng đèn rất rõ ràng, nhưng lại không nhìn thấy bóng người quen thuộc bên cửa sổ. Hắn hi vọng có thể nhìn thấy Bối bối

Tự vấn hồi lâu, A Điển cũng dần dần hiểu được suy nghĩ trong mình. Đúng, hắn từng thích Hưng Hoàng, nhưng thái độ phản ứng đêm qua, chỉ vì thẹn quá hóa giận khi bị người khác biết được bí mật. Hắn tựa hồ không thích Hưng Hoàng đến vậy, từ khi gặp Bối Bối đến nay, cảm xúc với Hưng Hoàng đã giảm rất nhiều

Mà Bối Bối, hai ngày nay, là người duy nhất A Điển muốn gặp

Hắn lo lắng Bối Bối ngủ có ngon không, ăn có được không, lại lo lắng Bối Bối ở nhà có vấn đề gì với điện nước không. Mỗi khi quay về, đứng từ cửa hàng tiện lợi nghe tiếng động từ nhà, hắn liền khẩn trương không chịu được, hắn sợ trong nhà có cháy, thì chỉ mình Bối Bối kẹt lại trong nhà. Nhưng hắn không cách nào đối mặt Bối Bối, hắn hoàn toàn không biết giải quyết quan hệ với Bối Bối thế nào

Khái niệm tình yêu với những bệnh nhân tự kỉ, gần như bằng không. Bọn họ nếu muốn có một tình yêu như người thường, rồi mới từng bước ngọt ngào mật mật tâm ái tương thông, là một thách thức với trí não

Tình cảm Bối Bối dành cho hắn cũng gần như vậy, vì hắn cho Bối Bối–cảm giác an toàn. Nên Bối Bối mới toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, thậm chí như tình yêu

A Điển cảm thấy hoang mang, cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy phiền não

Từ khi nhận ra tình cảm của mình, hắn càng không cách nào đối diện Bối Bối

Hắn, ngày càng yêu Bối Bối. Lần Bối Bối bị Xảo Xảo kéo xuống lầu kia, hắn liền rõ ràng tình cảm trao về Bối bối nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, khi đó hắn biết mình đã yêu Bối Bối

Bối Bối tin tưởng hắn, nhưng hắn lại làm chuyện hạ lưu kia với Bối Bối

Hắn ngày càng cảm thấy mình không tử tế gì, ngày càng cảm thấy bản thân quá đê tiện

11h đêm, đèn trong nhà đều tắt. Thế là A Điển lại lái xe, rời khỏi ngõ

Nếu không gặp hắn, có thể Bối Bối vẫn là người dị tính chứ không phải bị kéo vào vũng bùn đồng tính này cùng hắn, hắn cảm thấy như mình đã đẩy Bối Bối vào con đường không lối thoát. Bối Bối là bệnh nhân tự kỉ, hơn nữa còn không hiểu được những quy phạm đơn giản của thế giới bình thường, hắn hiện tại không giúp được gì, mà còn hại thêm Bối Bối

Đánh bài thâu đêm đến chiều ngày thứ ba, điện thoại A Điển đổ chuông. Hắn dùng đôi mắt thâm đen như gấu mèo nhìn màn hình, mới phát hiện người gọi đến là Hưng Hoàng

Hắn do dự nhìn điện thoại hồi lâu, không muốn bắt máy. Điện thoại đổ chuông một lần, rồi lại một lần, đối phương tựa hồ nhẫn nại hơn hắn, hơn nữa cũng không tin hắn không bắt máy. Thẳng đến lần thứ 5, mọi vị khách trong quán đều nhìn hắn, A Điển mới nhấn nút nhận cuộc gọi

– “Uy…”. Hắn lên tiếng

– “Về nhà một chút đi, Bối Bối phải đi. Cục an sinh xã hội đến đón người”. Hưng Hoàng ở đâu dây bên kia nói

– “Nhanh như vậy sao….”. A Điển có chút khó tin

– “Về nhà đi. Nhanh như vậy đấy”. Hưng Hoàng nói xong liền cúp máy. A Điển thanh toán tiền, mới phát giác ba ngày nay mình đã nướng hơn vạn tệ vào sòng bài. Hắn nhanh chóng đến quầy thanh toán, rồi lái xe về nhà

Khi cửa nhà chậm rãi mở ra, Hưng Hoàng đang đứng trên cầu thang nhìn hắn, hắn có chút chột dạ cúi mắt

– “Đại khái 5 phút nữa”. Hưng Hoàng nhìn đồng hồ, thông báo thời gian cục xã hội đến đón ngừoi

– “Tôi…. tôi đi gặp Bối Bối trước đã”. A Điển đi đến

– “Tôi….”. Hưng Hoàng đột nhiên lên tiếng

A Điển cứng người

– “Tôi chỉ muốn nói với cậu, bất luận chuyện gì xảy ra, thủy chung tôi vẫn xem cậu là anh em tốt nhất, chuyện gì cũng không thay đổi được điều này. Cậu cũng biết tôi rất yêu Dương Đào, không thể không có nàng. Mà cậu…”. Hưng Hoàng vỗ vỗ vai A Điển, ai thán. “Rồi sẽ có một ngày, cậu gặp được người tốt hơn tôi”

Mắt A Điển có chút hồng, cả người thở phào nhẹ nhõm. “Tôi cũng mong như vậy”. A Điển kiên định mỉm cười. Hưng Hoàng không nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, đã là đại ân đại điển với hắn, vì nếu thái độ Hưng Hoàng có chút bài xích nào, hắn tuyệt đối sẽ phủ định bản thân

– “Được rồi, lên nhà đi! Tôi ở dưới này đợi người của cục”. Hưng Hoàng nói. A Điển gật đầu, thê lương chậm rãi từng bước lên cầu thang. Đồng hồ phòng khách điểm 4h45, một ngọn đèn đã sáng, nhưng sô pha không ai ngồi, cả phòng an tĩnh

– “Bối Bối?”. A Điển gọi, nhưng không ai trả lời. Hắn tiếp tục vào phòng ngủ, nhìn nhìn phòng tắm, nhìn nhìn dưới sàn, vẫn không người

Đột nhiên, trong tủ quần áo phát ra tiếng động, cánh cửa tủ từ từ hé mở, sau đó Bối Bối chậm rãi ló đầu ra

– “Sao cậu lại trốn trong tủ quần áo?”. A Điển mở to hai mắt nhìn

– “Chờ anh”. Bối Bối nhìn A Điển, đôi mắt đạm nâu kia rơi lệ

Bối Bối nhìn kĩ A Điển, A Điển phát giác sắc mặt cậu đã có chút tái nhợt

Nước mắt Bối Bối làm A Điển cảm thấy tội lỗi, hắn thế nhưng lại bỏ mặc Bối Bối ở nhà một mình ba ngày liền, mà Bối Bối lại chỉ quen sống cũng hắn, hắn không ở, trong lòng Bối Bối đều hoảng loạn

– “Lại đây”. A Điển than nhẹ, đến gần tủ đồ, giang rộng hai tay trước mặt Bối Bối

Bối Bối ôm A Điển, nước mắt lại rơi. A Điển liền kéo Bối Bối ra khỏi tủ, vuốt ve đầu cậu.“Khóc cái gì, không được khóc”

Bối Bối chỉ thấp hơn hắn vài cm mà thôi, A Điển phải vươn tay thật cao mới sờ đến đầu Bối Bối, việc này nhắc nhở hắn Bối Bối cũng là nam tử đôi mươi, dù tâm tư Bối Bối đơn thuần, nhưng cậu cũng đã cùng hắn làm chuyện yêu đương

Hắn nhớ lần đầu gặp Bối Bối, cậu đã dùng ánh mắt xa lạ như thế nào nhìn hắn

Tình cảm ngắn ngủi vài ngày, là trần trụi chân thật mà khó cắt đứt như vậy. Đột nhiên A Điển có ý nghĩ muốn giữ Bối Bối bên mình, lúc này, hắn mới phát hiện mình không thể rời xa Bối Bối

Nhưng để Bối Bối ở lại đây là việc không thể. Hắn đi làm tuyệt đối không có thời gian chăm sóc Bối Bối, Bối Bối ở lại đây cũng không nhận được đãi ngộ tốt. Thiên phú hội họa của cậu phải được dùng đúng đắn, tránh tai họa tái diễn lần nữa. Cục trưởng cũng phiền não việc này, mới đặc biệt nhờ đỡ cục An sinh xã hội đến giúp đỡ Bối Bối

Dù nghĩ như vậy, nhưng A Điển không còn cách nào khác. Bối Bối phải rời đi, là kết cục tốt nhất cho mọi việc. Bối Bối ôm chặt hắn, tuyệt không giống lần đầu gặp nhau, trơn trượt hơn rắn lẩn tránh hắn bằng mọi cách. A Điển hồi tưởng, khóe miệng yếu ớt nở nụ cười

Hắn vỗ về vai Bối Bối, “Được rồi được rồi, ngoan đi mà”. Hắn dùng khẩu khí dỗ dành con nít với Bối Bối, thực sự cũng xem Bối Bối là con nít

– “A Điển!”. Hưng Hoàng vào phòng khách, đứng ở cầu thang hô to: “Dẫn Bối Bối xuống đi, người đến rồi”

– “Từ từ!”. A Điển đẩy Bối Bối ra khỏi người, rồi vươn tay kiểm tra kĩ giỏ xách Bối Bối, xem xét một hồi phát hiện không thiếu thứ gì, mới mang vào cho Bối Bối

– “Bây giờ có người đến đón cậu, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cậu, nghe lời tôi, ngoan ngoãn không được nổi giận, theo tôi xuống lầu, tôi dẫn cậu đi gặp họ”. A Điển nói với Bối Bối

Bối Bối gật đầu

– “Vậy đi thôi!”. A Điển lại than nhẹ

Nguyên lai Bối Bối dễ dàng đồng ý rời đi như vậy, hắn vốn nghĩ Bối Bối sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng có lẽ mọi việc đều do hắn suy nghĩ quá nhiều

– “Năm giờ”. Bối Bối đột nhiên thoát khỏi tay A Điển, đi đến bờ tường, mở toàn bộ đèn trong nhà

Từng ngọn đèn, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, tâm A Điển một lần lại một lần đau đớn. Tầng 3 sáng rực đèn sung mãn, đánh đuổi mọi bóng tối vào lòng A Điển

Dù Bối Bối thủy chung không hiểu việc mở đèn này có ý nghĩa gì với hắn, nhưng vì Bối Bối luôn làm vậy nên hắn bắt đầu yêu thích ngôi nhà trống vắng này hơn. Hắn muốn trở về, vì hắn biết có người đang đợi mình ở nhà, hắn dần dần cũng không còn chán ghét bóng tối. Vì hắn biết Bối Bối vì mình mà thắp đèn. Nhưng sau khi Bối Bối đi rồi, rốt cuộc sẽ không còn ai thắp từng ngọn đèn này cho hắn, hắn cảm thấy việc này thực làm người ta bi thương

– “Tôi đi rồi về, 10h15 sẽ về, phải tắt đèn”. Bối Bối nhìn đồng hồ trên cổ tay, cố gắng xem giờ

– “Không, cậu đi rồi, sẽ không về nữa”. A Điển lắc đầu

– “11h phải tắt đèn”. Bối Bối nghi hoặc nhìn A Điển, “Không tắt đèn, không ngủ được”

– “Mặc kệ đèn, mọi người đang ở dưới lầu đợi cậu, mau xuống đi”

– “Không cần”. Bối Bối giấu tay sau lưng, hắn mắt vẫn tiếp tục chăm chú bật từng công tắc đèn

– “Bối Bối! Tin tôi sẽ cốc đầu cậu nữa không!”. A Điển nhấc tay lên, Bối Bối vẫn không để ý A Điển

Giằng co vài phút, Hưng Hoàng lại gọi với lên, A Điển cuối cùng bỏ tay xuống

– “Thế này đi, chúng ta xem như bây giờ đã 11h đêm”. A Điển kéo tay Bối Bối, chỉnh đồng hồ đến 11h

– “Xem, 11h rồi, tắt đèn đi, tắt đèn rồi xuống lầu với tôi”

Bối Bối nhìn mặt đồng hồ bị A Điển chỉnh giờ, cậu chau mày, sau đó mới tâm không cam tình không nguyện tắt đèn

Hơn 5h chiều, sắc trời ngoài cửa sổ còn chút sáng, nhưng không thể chiếu sáng từng góc nhà, A Điển cảm thấy thế giới trong nháy mắt đều đen tối, nhưng hắn kiên quyết không mở đèn

Khuôn mặt Bối Bối hiển hiện vẻ cô đơn, cậu tựa hồ không hiểu mọi chuyện tại sao lại thế này, nhưng cậu không hỏi, cậu nhẫn nại

Xuống đến lầu, Hưng Hoàng đang tiếp chuyện một nữ nhân mập mạp, bọn họ vừa thấy A Điển, nữ nhân mập mạp liền mỉm cười, cười cầu tài đến sáng lạn

– “Lạc Bối phải không, tôi đến đón cậu, tôi là Lợi Tư”. Giọng nói Lợi Tư thật to, nhưng dáng vẻ lại làm người khác có cảm giác an tâm

Lợi Tư tịnh không trực tiếp nhìn Bối Bối, nàng hiểu những người mắc chứng tự kỉ với những tiếp xúc quá thân mật như vậy, sẽ làm họ mất tự nhiên

– “Xin chào…. Tiểu thư nói lại đi. Tôi nghĩ cô nên gọi cậu ấy là Bối Bối, như vậy cậu ấy mới có chút phản ứng”. A Điển cảm thấy nữ nhân viên này có chút kì quái, nàng mang theo một túi hoa quả đến, hệt như Tiểu Dương Đào ăn dấm chua kia

– “Như vậy a”. Lợi Tư cười cười, “Bối Bối, chúng ta đi được chưa, xe đang đợi ở ngoài”

Bối Bối nhìn nhìn A Điển, A Điển gật gật đầu với cậu, lúc này Bối Bối mới gật đầu với Lợi Tư

– “Đi thôi”. Lợi Tư vẫy vẫy Bối Bối, nàng đi trước, Bối Bối chần chừ bước từng bước theo sau

Nhưng mỗi bước Bối Bối lại quay đầu nhìn A Điển một lần, A Điển vẫy vẫy tay với cậu, không muốn tiễn cậu đi

– “Tiễn cậu ấy đi!”. Hưng Hoàng đẩy A Điển

– “Dù sao cũng sẽ đi, tôi đứng nhìn ở đây là được rồi”. Kì thật A Điển không dám bước lên, hắn sợ mình kìm chế không được, sẽ giữ Bối Bối lại, hơn nữa như vậy cũng như tuyên cáo với toàn thế giới mình đồng tính, vì hắn yêu Bối Bối

Vẫn dõi theo thân ảnh Bối Bối khuất ở đầu ngõ, A Điển không nỡ xoay người lên lầu. Hắn biết rõ ràng không có pháp màu xuất hiện trả lại Bối Bối cho hắn, nhưng hắn vẫn cực độ hi vọng viễn vông

– “Đúng rồi, Dương Đào nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cậu, nàng nói ngày đó đã phản ứng thái quá”. Hưng Hoàng nói

– “Thần kinh, chuyện không liên quan đến nàng”. A Điển trả lời

– “Dương Đào rất lo cho cậu”

– “Biết rồi”. A Điển đáp lời, nhưng trong lòng không còn chút lo lắng nào. Hắn biết một ngày mình sẽ buông đoạn tình cảm với Hưng Hoàng, hắn sẽ không bao giờ ôm lòng ghen tị đến mừng hôn lễ bọn họ. Hắn không muốn bản thân trở thành người ti tiện hèn mọn như vậy

– “Lên lầu đi, Bối Bối đi rồi”. Hưng Hoàng vỗ vỗ bả vai A Điển

Thái độ Hưng Hoàng vẫn bình thường như hàng ngày, tịnh không chút mất tự nhiên khi biết A Điển thích hắn

A Điển nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân mình thích Hưng Hoàng, vì Hưng Hoàng luôn rộng lượng với người khác như vậy, hắn thập phần thiện lương, tựa như làn gió ấm thổi vào tâm hồn người khác. Nên A Điển mới không ngừng làm một đóa hướng dương, không ngừng hướng về phía Hưng Hoàng, nhưng lại thẹn thùng không dám thú nhận, không dám để Hưng Hoàng biết

Nhưng là A Điển nghĩ nghĩ, Tiểu Dương Đào kia thực sự vận đỏ, cư nhiên có thể làm Hưng Hoàng yêu nàng đến chết, hắn không đặt ai vào mắt ngoài nàng

A Điển cười cười hiểu ý

– “Tề tiên sinh!”. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói vang vọng của Lợi Tư

– “Sao vậy? không phải đi rồi sao?”. A Điển thấy kì quái

– “Đứa trẻ kia, đứa trẻ kia đang chạy loạn trên đường, người của tôi đang đuổi theo, hiện tại đang ở trên đường Xa Tử Lại, rất nguy hiểm. Cậu ta chỉ nghe lời anh…..”

Lợi Tư nói chưa xong, A Điển đã vọt ra đầu ngõ

Ngoài ngõ đều là những cung đường lớn, gần 6h chiều lưu lượng xe rất đông. Bối Bối giữ chặt giỏ xách bên người, khuôn mặt không chút biểu tình liên tục bước đến. Trước cửa hàng tiện lợi xe cộ không ngừng qua lại, 5-6 chiếc xe đều dừng lại, chăm chú mở to mắt nhìn nhất cử nhất động của Bối Bối

– “Chị Lợi Tư, nhanh lên, cậu ta hình như sắp nổi điên rồi!”. Một người hô to cầu cứu

– “Bối Bối!”. A Điển rống lớn một tiếng, mặt hiện đầy gân xanh. “Cậu đang làm gì, tại sao chạy loạn trên đường làm gì!”

– “……Không có…..”. Bối Bối hô to

– “Còn nói không có, cậu học nói dối khi nào? Chạy loạn trên đường như vậy, nhiều người thế này đều thấy, cậu còn dám nói không có!”. A Điển giận thực sự, Bối Bối căn bản không hiểu thế nào là nguy hiểm, danh từ trừu tượng này quá khó hiểu với cậu

Hắn tự nhủ nếu đuổi kịp Bối Bối, Bối Bối sẽ chịu giáo huấn nặng, nhưng hiện tại hắn sợ nhất là Bối Bối bị thương. A Điển nghĩ đến liền hoảng loạn, hai má đỏ au

Người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng A Điển đều bị dọa đến chết. Bọn họ trước khi đến đón Bối Bối có tìm hiểu qua A Điển, một viên cảnh sát có tiếng đáng sợ, bây giờ còn rống to như vậy, bộ dạng như muốn đánh người làm người bên cục An Sinh xã hội đều khiếp đảm

– “Ngoan ngoãn đứng lại cho tôi!”. A Điển nhìn dòng xe như nước trước mắt, khoảng hắn có thể len qua khoảng trống giữa các xe chặn Bối Bối lại. Vạch qua đường còn rất xa, hắn không thể mạo hiểm như vậy, hắn không muốn mất Bối Bối

– “Không cần!”. Bối Bối lại bắt đầu kêu

– “Cậu con mẹ nó im miệng cho tôi!”. A Điển rống lần hai. “Cảnh….. cảnh sát chửi thề da…..”. Người bên cục An Sinh xã hội bắt đầu rì rầm

– “Cậu ấy khi gặp chuyện không kiểm soát được, thì tương đối mất tự chủ”. Hưng Hoàng ở bên cạnh giải thích

Bối Bối giữ giỏ xách, xoay người liền chạy sang đường đối diện, A Điển sợ xanh mặt, cũng không quản trước mặt có bao nhiêu xa, vội vàng chạy theo

– “Mẹ nó, cậu coi chừng xe tông, không được chạy!”. A Điển chạy một mạch lên trước, trán đầy mồ hôi, cũng không quản người trên đường nhìn mình bằng ánh mắt gì, bây giờ trong mắt hắn chỉ có bóng hình Bối Bối, hắn không thể để Bối Bối xảy ra chuyện

– “Cẩn thận a!”. A Điển hô to

Mắt thấy một chiếc xe suýt nữa chạm vào Bối Bối, A Điển nghĩ cũng không dám nghĩ, phi người về trước, dùng sức kéo Bối Bối, khi hắn nghe một tiếng ‘Rầm’, bản thân đã ngã ra đường, lại nghe một tiếng ‘rắc’ của xương gãy, sau đó trước mắt tối sầm, toàn thân đau nhức kịch liệt, hắn bất tỉnh

Tai không ngừng ong ong, xe trên đường đột nhiên dừng lại, mắt hắn khép mở vô lực, cơn đau chậm rãi ngấm vào cơ thể như ma túy. Hắn không cảm thấy đau nữa

– “Tối quá….”. Hắn thì thào: “Tối quá…..”

Một bàn tay vội vàng lần mò tìm tay hắn, hắn cảm giác mình bị kéo ra ngoài, bàn tay kia đang cố sức lay hắn. “A Điển, A Điển”. Bối Bối ôm chặt hắn

Mặt trời xuống núi vẫn phi thường chói mắt, ánh nắng dừng ở ngã tư đường, đậu trên má hắn, người thắp đèn hắn yêu xua tan hắc ám, giờ đây đang khẩn trương ôm hắn, nhưng hắn không còn khí lực đáp lại, hai cánh tay hắn mệt mỏi không cử động được

Máu không ngừng tuôn, dính vào kiện áo sơ mi in hình hoa hướng dương

Đáng chết, đó là chiếc áo hắn thích nhất

Hắn động cũng không thể động, chỉ có thể há to miệng, hớp khoảng không khí gầy còm

Bạn đang �

– “A Điển, A Điển”. Bối Bối vừa gọi vừa không ngừng lay hắn

A Điển bị Bối Bối lay đến buồn nôn

– “Xe cứu thương sắp đến rồi“. Hưng Hoàng vội vàng nói: “Bối Bối, đừng lay cậu ấy nữa”

A Điển nghe tiếng Bối Bối, sau đó còn như giọng Hưng Hoàng

– “Sau này qua đường phải qua đúng vạch”. Hắn muốn nói với Bối Bối như vậy, nhưng hắn quá mệt mỏi, câu chữ cũng đọng trong đầu không tuôn ra được

Sau khi được đưa lên xe cứu hộ, ý thức A Điển khi thanh tỉnh khi mê man, Bối Bối vẫn bồi bên hắn, nhưng hắn vẫn còn tức giận

Trước khi bác sĩ chụp bình ô xi lên mũi, hắn cố gắng vươn bàn tay đầm đìa máu ra, sờ mặt Bối Bối, hắn vùng vẫy bày tỏ vài lời: “Thấy chưa…… Là do cậu chạy loạn…. chạy loạn mới thế này…… Cậu nếu muốn tôi chết….. có thể tiếp tục chạy loạn…..”

– “Tiên sinh, đừng nói nữa”. Nữ y tá kéo tay hắn xuống, chụp bình dưỡng khí cho hắn

A Điển suyễn khí: “Biết…. đã biết chưa….”

Bối Bối không ngừng gật đầu

– “Sau này phải lên tiếng….. Nhờ người khác….. khi cần….”.

Bối Bối cố gắng gật đầu. A Điển tái nhợt bất động giữa vũng máu, làm Bối Bối nhớ đến A Hoàn. Khi cậu nhìn thấy A Hoàn như vậy, A Hoàn đã không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, vĩnh viễn rời khỏi cậu

Bây giờ khắp người A Điển cũng đầy máu, khuôn mặt tái nhợt như tượng thạch cao, Bối Bối thập phần hoảng loạn! Cậu không ngừng vò đầu mình, lệ từng giọt từng giọt rơi xuống

Cậu không cần, cậu không muốn A Điển cũng mất đi như A Hoàn, A Điển để cậu thành người thắp sao trời, hơn nữa còn để cậu thắp đèn. Là A Điển để cậu làm việc này, nên cậu vẫn phải tiếp tục, phải tiếp tục, vĩnh không ngừng nghỉ

– “Không cần nhắm mắt…..Không cần nhắm mắt….”. Bối Bối vò đến khắp đầu đều đau, cậu sợ A Điển sẽ ngủ, rồi chết như A Hoàn

– “Đứa ngốc…. Tôi sẽ không có việc gì….”. A Điển lộ ra nụ cười mệt mỏi. “Bất quá cậu thế nhưng…. cư nhiên ngồi xe…. hắc hắc….”

– “Tiên sinh! Làm ơn đừng nói chuyện”. Y tá lắc đầu

– “Được rồi…… Được rồi…..”. A Điển cười. Nguyên lai hành vi cố chấp kéo dài không phải không thể thay đổi, chỉ cần có thêm chút hậu quả thích đáng đe dọa, khả năng thành công vẫn rất lớn

Xe cứu thương đến bệnh viện, A Điển lập tức được đưa đi cấp cứu, Hưng Hoàng đáp xe theo sau nhìn thấy Bối Bối trước phòng cấp cứu thì thở phào nhẹ nhõm

Người bên cục An Sinh đến ngay sau đó, Lợi Tư ngồi bên cạnh Bối Bối, nhẹ giọng bắt chuyện cùng Bối Bối, khuyên nhủ cậu không nền vò tóc nữa

Đợi đến khi trời tối đen, A Điển vẫn chưa ra khỏi phòng mổ

Hưng Hoàng nhìn đoàn người bên cục đã mệt mỏi, lên tiếng: “Không bằng các cậu đưa cậu ấy về trước đi! Khi nào A Điển tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho mọi người”

Lợi Tư nhỏ giọng hỏi Bối Bối: “Chúng ta về trước được không, lần này không ngồi xe, cùng nhau đi bộ”

Bối Bối nhớ A Điển dặn phải nghe lời Lợi Tư, thế là cậu nhìn vào phòng phẫu thuật, sau đó chậm rãi gật đầu

– “Vậy phiền tiên sinh cảnh sát, chúng tôi đi trước”. Một đám người không ngừng gật đầu chào hỏi, sau đó Bối Bối theo bọn họ, chậm rãi đi về

Sau đó Hưng Hoàng gọi cho Dương Đào: “Uy, là anh, A Điển lại xảy ra chuyện, em đến bệnh viện đi….”

– “Cái gì, lại gặp chuyện không may?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.