Hư Nguyệt Hoa Mãn

Chương 11




Trong Thánh Huy học viện, ngoại trừ các quần thể kiến trúc san sát cùng các võ hồn tháp như rừng ra, điểm đặc sắc lớn nhất chính là luyện doanh ở đây. Những học viên tuyển chọn quân chức khác nhau sẽ được tới những luyện doanh khác nhau để huấn luyện nghiêm ngặt.

Luyện doanh của võ sĩ thám báo chính là ở góc tây bắc của học viện. Trong đó có một khu rừng rậm rạp thật lớn nối tiếp với khu phía bắc của sơn mạch chiến thần. Xa xa có thể nhìn thấy tường đá cùng pháo đài phòng ngự trên sơn lĩnh, diện tích to lớn làm cho người ta phải sợ hãi than.

Huấn luyện viên Ni Khắc đứng ở trên bãi đá cao cao, một mắt nhìn xuống năm mươi học viên thám báo mới ở dưới. Phía sau hắn còn có hai gã thân hình vạm vỡ, trong tay mang theo xô nước đầy cùng roi da làm cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi.

-Thấy tòa võ hồn tháp kia không?

Ni Khắc chỉ vào một tòa võ hồn tháp ở phía đông bắc nói rằng:

-Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi ngày hôm nay chính là trong vòng một giờ có thể tới địa phương kia tập hợp. Người không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chịu hai mươi roi, ngày hôm nay còn không có cơm ăn!

Tòa võ hồn tháp kia ở trên một ngọn đồi nhỏ, ở giữa cách một đoạn rừng cây rậm rạp um tùm. Nhìn cự ly cũng không quá xa, nhưng người có kinh nghiệm có thể nhìn ra ngay, cảm giác cùng thực tế có chênh lệch vô cùng lớn. Nhất là trong rừng rậm thế này, tuyệt đối không thể ngắn như vậy được.

Nhưng mà những học viên thám báo đều có tam giai cùng tứ giai thực lực, dù cho cự ly có dài hơn một chút, trong vòng một giờ tới được đó tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu như là võ sĩ tuyển chọn đấu tốc lưu, sợ rằng tối đa chỉ mất có mười hai mươi phút là cùng.

Không ít học viên trên mặt lộ ra vẻ dễ dàng, nếu như nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy thì coi như không rồi. Nếu không bọn họ còn có tư cách gì tiến vào trong học viện đứng đầu đại lục này.

Vẻ mặt của đám học viên đều rơi vào trong mắt của Ni Khắc, khuôn mặt đầy sẹo của hắn hơi nhảy lên một chút, khóe miệng còn có chút chê cười.

-Không nói ta chỉ có hành hạ các ngươi, con đường này cũng không đi dễ dàng đâu. Người tới trước mười sẽ được thưởng cho hai học phần!

Huấn luyện viên độc nhãn quát nói:

-Được rồi, đám nhóc, hiện giờ bắt đầu tính giờ, các ngươi chỉ có một tiếng đồng hồ!

Thánh Huy học viện thực hành chính là học phần chế, học viên chỉ có thể thu được đủ số học phần mới có thể tốt nghiệp được. Trong đó người ưu tú thường được tiến vào trong quân đội đế quốc trở thành một quan quân ưu tú. Cho nên tiếng nói của Ni Khắc vừa dứt, lập tức hơn mười học viên phóng người lao về phía rừng rậm.

Những học viên khác cũng không phải người ngu, hai học phần đối với bọn họ là một mê hoặc rất lớn. Lập tức không ai tỏ ra yếu kém mà đuổi theo. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

So sánh lại thì tốc độ của mấy học viên tới từ thánh võ học viện thì chậm hơn một chút. Đây cũng không phải là học phần vô dụng với thánh võ học viên, bởi vì thành tích của họ trong thánh huy học viện cũng can hệ tới vị trí trong quân đội của bọn họ. Nhưng mà ba người đều có tự tin với thực lực của mình.

Trong đám học viên thám báo mới này, thực lực của Hàn Phi không thể nghi ngờ là số một số hai. Thế nhưng hắn cũng không coi nhiệm vụ này dễ dàng như lúc nhìn bao đầu, có roi cùng trái cây, giản đơn mới là chuyện lạ à.

Cho nên hắn cũng không nóng lòng vọt tới phía trước mà chiến đấu như học viên Thánh Huy. Hàn Phi không chút hoang manh chậm rãi tiến nhập vào khu rừng dưới chân núi này.

Đường đi võ hồn tháp là rừng rậm không bằng phẳng chút nào. Những cây đại thụ che trời, chung quanh toàn là dây leo, tùy lúc có thể thấy được nham thạch cấu thành lá chắn thiên nhiên, làm cho đám học viên thấy được trở ngại không nhỏ chút nào.

Tốc độ của đám học viên lập tức rơi chậm xuống, trong hoàn cảnh như vậy mà đấu đá nhau cũng không phải là tuyển chọn chính xác. Rừng rậm sum xuê làm cho mọi người ngăn ra. Mỗi người đều tìm lối đi thích hợp nhất. Lấy thời gian ngắn nhất mà chạy tới mục tiêu.

Một loại cảm giác nhìn trộm bị thần thức nhạy cảm của Hàn Phi phát hiện ra. Rừng rậm này cũng không đơn giản như thoạt nhìn qua, trong đó có ẩn giấu nguy cơ.

Loại nguy hiểm này không phải là linh thú, trong địa bàn của Thánh Huy học viện mà có linh thú hoang dã tồn tại thì đúng là chê cười rồi. Kết hợp với nhắc nhở vừa nãy của huấn luyện viên, Hàn Phi đã hiểu ra được nhiều điều.

Ta nói rồi! trong lòng hắn hiểu rõ, thần thức ngoại phóng ra ngoài, hành động cẩn thận hơn nhiều.

Phía trước hắn một trăm mét, một thánh huy học viên vừa nhảy qua một khối đá lớn chặn đường, vững vàng rơi xuống mặt đất xốp trong rừng rậm.

Chân vừa chạm đất, cả người hắn như tên rời cung bay nhanh về phía trước, thân thủ có vẻ cực kỳ nhanh nhẹn.

Thế nhưng ngay lúc hắn bay lên không trung, trên đám cỏ khô chồng chất trên mặt đất bỗng nhiên hé ra một cái võng lớn bện chắc vô cùng. Nó xuất hiện như thiểm điện bao vây hắn hoàn toàn ở bên trong. Bốn góc vừa xuất hiện lập tức kéo lại gần nhau, gói hắn như gói bánh trưng ở trên không trung!

Tên học viên này có nằm mơ cũng không ngờ nơi này lại có bẫy rập, bất ngờ nên trúng chiêu. Hắn giật mình lập tức giãy dụa cố gắng phá đứt dây võng.

Thế nhưng tấm võng này không biết dùng tài liệu gì để chế thành, dùng lực lượng tam giai võ sư của hắn không ngờ không thể thoát ra được. mà càng giãy dụa thì tấm võng thu lại càng chặt hơn.

Dưới tình thế cấp bách hắn trở tay sau lưng … thình lình một cây côn lớn bằng gỗ thô từ bên cạnh lao tới, đánh vào ót của hắn qua một lớp lưới võng. Nhất thời hắn tối sầm mắt lại không biết gì nữa rồi.

-Xong! ~ đây là trước khi hôn mê trong đầu hắn kịp suy nghĩ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đồng thời với học viên này bị đánh xỉu thì bên trái không quá hai mươi mét, trong một rừng tùng thấp bé, một học viên khác vừa nghe thấy thanh âm lạ ở bên cạnh truyền tới. Hắn không khỏi chậm chân lại, nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới.

Vừa mới quay đầu lại, bên người hắn trong một bụi cây tùng thấp xanh mươn mướt, một đôi bàn tay to màu xanh lục lập tức xuất hiện, ôm lấy mắt cá chân của hắn!

-A! ~ học viên võ sĩ vừa mới phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả người đã bị kéo lê xuống mặt đất rơi vào trong rừng tùng lâm, thoáng chút đã không còn tiếng động.

Tình hình như vậy diễn ra ở khắp nơi trong rừng rậm, hơn mười học viên tiến vào đầu tiền đã bất hạnh làm vật hi sinh. Bẫy rập, đánh lén, …ùn ùn kéo tới khiến cho khó lòng phòng bị.

Hàn Phi đương nhiên nghe thấy động tĩnh ở chung quanh truyền tới. Hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra, không thể nghi ngờ là do vị độc nhãn huấn luyện viên kia đã bày ra mai phục tỉ mỉ trong rừng rậm. Dùng phương pháp trực tiếp nhất để cấp cho đám học viên một bài học sinh động không gì sánh được.

Tuy rằng mình có lòng tin tuyệt đối, thế nhưng hắn cũng không dám có chút phớt lờ, dùng thần thức dò xét. Hàn Phi cảm nhận được chung quanh mình ít nhất có hai người đang ẩn núp.

Thủ đoạn ẩn nấp của bọn họ cực kỳ cao minh, mượn rừng tùng ẩn thân khiến cho Hàn Phi cũng không nhìn ra được. Hơn nữa khí tức hoàn toàn biến mất, nếu không phải thần thức của hắn mạnh mẽ thì chỉ sợ cũng không cảm thấy được tồn tại của bọn họ mà thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi tiếp tục bước tới trước, phảng phất như không biết phía trước có bẫy rập đang chờ đợi.

Két!!!

Một tiếng rít lanh lảnh chợt vang lên bên tai hắn, Hàn Phi bỗng nhiên co rút người lại, một mũi nhọn màu đen hầu như bay sát qua mũi của hắn!

Hầu như đúng lúc này, hắn cảm thấy mắt cá chân có chút căng thẳng. Bỗng nhiên “hưu hưu” mấy tiếng, một cái thân cây dài nhọn từ trong lòng đất bật lên. Mắt cá chân của hắn đã chạm đúng vào sợi dây chăng trên mặt đất khiến cho bẫy rập hoạt động, thân cây lập tức dựng thẳng lên vuông góc với sợi dây!

Phản ứng của Hàn Phi thần tốc vô cùng, tâm niệm khẽ động, khí quán nhập vào hai chân. Hai chân của hắn ghim vào trong lòng đất thật sâu, lực lượng của dây thừng tuy mạnh nhưng cũng không thể lay động được hắn.

Kiếm quang sáng như tuyết chợt lóe lên, sợi dây thừng lập tức bị đứt làm hai đoạn. Hắn nhắm ngay vào một chỗ rừng cây ở cách đó chừng mười mét, nặng nề chém trường kiếm xuống quát:

-Đi ra ngay cho ta!

Hỏa long liệt diễm từ trong thân kiếm cuộn trào mãnh liệt tuôn ra. Trong nháy mắt đã bạo tạc vào trong rừng cây, hỏa quang bay lượn đầy trời. Trong bóng cỏ cây một thân ảnh màu đen nhảy dựng lên, dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh. Một bóng người vừa nhảy lên đã hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Hàn Phi cũng thấy cực kỳ rõ ràng. Đối phương vóc người tương đối gầy yếu, mặc một bộ trang phục màu ám lục, thân thể chung quanh hình như có đấu giáp bảo vệ.

Tên ẩn nấp này trên mặt còn bôi thuốc màu đồng dạng với quần áo, nếu chui trong rừng rậm rất khó mà bị phát hiện ra. Nhưng là lúc này hai tròng mắt đen kịt tinh quang bùng lên, lúc trốn chạy còn liếc mắt nhìn Hàn Phi, bộ dạng kinh ngạc cùng không cam lòng.

Tối thiểu là đại địa võ sĩ đỉnh cấp! Hàn Phi một chiêu Long Thăng Cửu Thiên tuy rằng chỉ dùng năm phần lực lượng, thế nhưng uy lực của địa cấp đấu kỹ vô cùng cường hãn. Đối phương cũng không thể chịu một cách dễ dàng được.

Thánh Huy học viện quả nhiên ngọa hổ tàng long, thâm bất khả trắc. Nhưng mà mọi người bồi luyện cường hãn như vậy, đối phương quá lão luyện. Hẳn là ở trên chiến trường xuống tới như Ni Khắc rồi.

Hàn Phi cũng không có đuổi theo, bởi vì không cần phải làm như vậy. Hắn cảm thấy một người khác đang ẩn núp gần đây cũng lẳng lặng rời đi, hiển nhiên buông tha đánh lén hắn rồi.

Một đường đi tới thông thuận vô cùng, đã không còn bị đánh lén lần nào nữa. Khi Hàn Phi tới được võ hồn tháp, phát hiện ra Ni Khắc cùng hai thủ hạ đã ở phía trước chờ đợi rồi.

Hắn là người tới thứ nhất!

-Không tồi!

Trên khuôn mặt cứng ngắc của Ni Khắc hiện lên nụ cười tán thưởng khó mà có được:

-Hàn Phi, ngươi không làm cho ta thất vọng, thưởng cho ngươi hai học phần.

-Cảm tạ huấn luyện viên!

Hàn Phi bình tĩnh đứng qua một bên!

Sau đó lục tục có học viên chạy tới võ hồn tháp, nhưng mà người người thần sắc đều có chút chật vật. Hiển nhiên đã ăn quả đắng không ít ở trong rừng này. Cuối cùng trong thời gian một giờ chỉ có mười bẩy người tới được võ hồn tháp, phân nửa cũng không đủ!

Những học viên còn lại đều phải hơn một giờ mới tới được. Người người đều ủ rũ không dám nhìn Ni Khắc. Bây giờ bọn họ biết được cảnh cáo lúc đầu của Ni Khắc cũng không phải là hù dọa.

-Mỗi người hai mươi roi!

Ni Khắc lạnh lùng ra lệnh.

Hai đại hán đứng ở đằng sau hắn, nhe răng cười mang đám học viên thất bại trong nhiệm vụ đi. Vẻ mặt của hai người bọn họ giống như ác lang nhìn thấy được sơn dương vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.