Hủ Linh Chú

Chương 14: Chương 14




Cố Thiên Thành nói ra những lời này bằng giọng vô cùng bình tĩnh như đang quyết định ngày hôm nay sẽ ăn hamburger vậy. Màn đêm an tĩnh, tịch mịch bầu bạn cùng hắn. Vì vậy Vưu Minh Hứa bỗng hiểu ra, những quyết định tán tận lương tâm mất hết tính người đều bắt nguồn từ sự trầm mặc trong suốt một thời gian dài mà thôi.

Sự im lặng tồn tại chỉ chừng mấy giây mà như cách cả ngàn đời.

Vưu Minh Hứa cúi đầu cười, tiếp tục câu chuyện dù cho lòng bàn tay đang rịn ra một tầng mồ hôi lạnh: “Chẳng trách… Lúc đầu tôi không hề nghi ngờ anh, anh không mấy tình nguyện để tôi và Minh Thao đi nhờ xe. Hóa ra là do anh cố ý dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Rõ ràng tôi rất phù hợp với tiêu chuẩn con mồi của anh. Nếu như anh đồng ý ngay lập tức có khi sẽ khiến chúng tôi sinh nghi.”

Cố Thiên Thành nhìn cô, đôi mắt còn thâm thúy sâu xa hơn cả khi trước nữa, trong đó như phảng phất thiên ngôn vạn ngữ, có nét hưng phấn, đau đớn, cảnh giác cùng đắm say. Cuối cùng là phẳng lặng như rặng núi phía sau lưng kia.

Vưu Minh Hứa cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, song cô không để tâm, cũng chẳng hoang mang sợ hãi. Hai người nhìn nhau, cô nhích người tựa lưng vào thân cây đằng sau cho thoải mái. Tên ngốc kia cũng vô thức dịch chuyển đến cạnh chân cô, sắc mặt anh trắng bệch do mất máu. Anh cũng giống cô, chân tay đều bị trói chặt. Vưu Minh Hứa biết vết thương của anh không ảnh hưởng đến tính mạng, không đến nỗi khiến anh mất đi năng lực hành động. Nhưng thần trí anh bây giờ chỉ như của một đứa trẻ con, nỗi sợ hãi có lẽ còn vượt trên cả nỗi đau thể xác, cho nên mới mất hết ý chí chiến đấu như hiện tại. Lúc này, chẳng biết tên ngốc này nghĩ gì mà lại gối đầu lên chân cô, cả cơ thể cao hơn 1m80 cuộn tròn hệt như đứa trẻ sơ sinh dựa dẫm bên cô. Cô hiện tại chẳng có hơi đâu mà để ý, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Toàn bộ sự chú ý của Cố Thiên Thành đều đặt trên người Vưu Minh Hứa, không để kẻ vô dụng đang nằm trên đất kia vào mắt. Chứng kiến cô với thần sắc bình thản, đôi mắt phượng trong sáng như mang vẻ xa cách trời sinh, khóe môi khẽ mím, suốt chặng hành trình dù có đối mặt với điều gì cũng như mặt hồ tĩnh lặng, Cố Thiên Thành bỗng ý thức được thực chất người con gái này kiên cường và bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.

“Vì sao em phát hiện ra điều bất thường?” Cố Thiên Thành cười nhạt hỏi, “Vì hai chiếc vali kia? Chỉ có thể trách tôi suy nghĩ không chu toàn, không lường trước được tên sống dở chết dở đó có thể chạy thoát rồi để em nhìn thấy cái cốp xe trống rỗng. Khi trước tôi đã nói cốp xe chật đồ không để được xe đạp nên đành lấy cớ trong đó để chật vali.”

Vưu Minh Hứa nói: “Cũng không hẳn. Tuy đàn ông đi du lịch mang nhiều hành lý rất hiếm nhưng không phải là không có. Khi đó tôi chỉ thấy hơi lạ nên mới bắt đầu để tâm đến anh thôi. Sau đó…” Cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Từng chuyện kì lạ cứ lần lượt kéo đến, anh biểu hiện quá mức để tâm vào sự an toàn của những người khác, không nhất quán với những hành động trước đó. Khiến tôi cảm giác như anh đang ‘diễn’ vậy.”

Cố Thiên Thành hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn rất hứng thú.

“Có điều……” Vưu Minh Hứa chuyển chủ đề, “Rối loạn nhân cách ranh giới* của anh không nghiêm trọng như Minh Thao, cho nên điểm này cũng không được tính là phát hiện lớn mà chỉ khiến anh càng thêm đáng nghi hơn thôi. Điều khiến tôi cảm thấy anh không thoát khỏi liên quan đến sự mất tích của Tống Lan và Trâu Phù Dung là do một câu nói của anh.”

“Câu gì?” Cố Thiên Thành hỏi ngay tắp lự.

“ ‘Hai cô gái đó’.” Vưu Minh Hứa nói.

Cố Thiên Thành ngẩn người không hiểu. Vưu Minh Hứa cười nói: “Sau khi Tống Lan và Trâu Phù Dung mất tích, chúng ta đã nhắc đến tên bọn họ mấy lần liền. Nhưng lần nào anh cũng chỉ nói, ‘hai cô gái đó’, ‘hai cô gái đó’, nhiều nhất thì cũng chỉ là ‘bọn họ’. Một lần cũng không nói ra tên của hai người đó. Chỉ có người nói dối mới như vậy. Họ sẽ luôn tránh nhắc đến tên của người bị hại, thay vào đó là quen dùng đại từ thay thế cho việc gọi tên. Thế nào, anh đọc nhiều sách tâm lý tội phạm như thế, chẳng lẽ không học được điều này?”

Sắc mặt Cố Thiên Thành trở nên hung ác, hắn ngừng một lát rồi bật cười: “Hóa ra đúng là như vậy, không nói ra tên của bọn họ sẽ làm tôi thoải mái hơn. Tôi nhớ rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”

Khóe môi Vưu Minh Hứa nhếch lên một nụ cười châm biếm, Cố Thiên Thành nhìn rõ mồn một nhưng không giận mà cười: “Em cười cái gì?”

Vưu Minh Hứa làm như không nghe thấy. Cố Thiên Thành ném điếu thuốc, lấy chân giẫm nát, hắn cười đứng dậy.

Trái tim Vưu Minh Hứa cũng bắt đầu căng thẳng theo từng nhịp bước chân lặng lẽ của hắn ta. Cô rất không thích cảm giác bị chèn ép bởi khí tức của một tên cầm thú như hiện tại. Cô thấy mọi thứ mới thật nực cười làm sao.

Cố Thiên Thành ngồi xuống trước mặt cô, tay chống trên đầu gối, trên cơ thể vẫn phảng phất hương nước hoa nhàn nhạt ấy. Tuy rằng mùi nước hoa đều là do hắn cướp được từ tên cảnh sát ngốc nghếch đang nằm trên đất kia. Thần sắc hắn ta rất ôn hòa nhã nhặn giống hệt như dáng vẻ lúc mới quen biết cô.

Vưu Minh Hứa làm như không phát hiện ra cái nhìn đăm đắm của hắn ta trên người cô mà chỉ chú ý xuống đất. Việc khiến cô khá là ‘cạn lời’ chính là, tên ngốc kia… ngủ rồi! Hay là ngất nhỉ? Chỉ biết rằng hai mắt anh nhắm chặt, giữ nguyên tư thế cuộn tròn, đầu gối trên chân cô cùng tiếng hô hấp nhịp nhàng, lại còn ngáy nữa……

“Có phải nữ cảnh sát nào cũng khó nhằn như em không?” Cố Thiên Thành thì thầm bên tai cô.

Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng sộc thẳng lên trong lồng ngực. Cô cười: “Oh, anh định xử lý thế nào?”

“Rất đơn giản.” Cố Thiên Thành vuốt ve mặt cô, cô lập tức tránh khỏi bàn tay ấy, hắn cũng không để bụng, trong mắt rộ lên ý cười cực kỳ hưng phấn, “Em bây giờ nằm trong tay tôi, đồng đội của em cũng chẳng đến đây ngay được. Chẳng phải là tôi muốn làm gì cũng được hay sao?”

Vưu Minh Hứa lạnh nhạt, đôi mắt phượng rũ xuống, mang nét khinh miệt. Cô nói: “Nói chút chuyện thực tế đi. Anh thả những người khác, bao gồm cả tên ngốc này. Tôi đi theo anh. Anh cũng nói rồi đó, tôi đã trong tay anh rồi, con đường sau này của chúng ta còn dài, ai sống ai chết còn chưa biết được. Tôi biết anh không hề báo cảnh sát cho nên đã thông báo cho đồng đội rồi. Thời gian của anh không còn nhiều nữa, hà tất phải lãng phí cho những con người này. Nhanh chóng đưa tôi đi mới là lựa chọn đúng đắn.”

Cố Thiên Thành dùng con mắt mịt mù một màu đen đặc chăm chú nhìn cô, nhìn đến nỗi khiến cho một người phóng khoáng như Vưu Minh Hứa cũng bắt đầu xuất hiện nỗi lo lắng đáng giận.

“Em là thật lòng…” Hắn hỏi, “Mượn cơ hội bị bắt cóc để theo tôi? Hay là muốn dỗ dành tôi, để sau khi cứu được những người khác rồi sẽ lại nghĩ cách bắt tôi?”

Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, hàng mi đen khẽ rung động, khóe môi tràn ra tia cười trào phúng: “Anh đoán xem.”

* Rối loạn nhân cách ranh giới (BPD), hay còn biết dến với các tên gọi như: rối loạn nhân cách tâm trạng không ổn định, thể loại không biết phân biệt ranh giới hoặc hay bốc đồng. Đặc điểm chung của người mắc BPD báo gồm: nhiều hành vi không có kiểm soát và thể hiện sự bất thường từ cách họ đối xử với bản thân cho tới những mối quan hệ xã hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.