[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 91




Thời tiết tháng bảy tính khí điêu ngoa, nói trở mặt liền trở mặt, mặt trời vừa mới lộ ra đã nhanh rúc vào mây đen, thế rồi lại ở đó toả nhiệt, trêu ghẹo người ta đến nóng nảy khó chịu.

Ở biệt viện Ngô gia chẳng có mấy người, chỉ có bọn ve thích náo nhiệt, còn ngại không khí oi bức chưa đủ phiền, bám dính vào cây biểu diễn, ngày một tăng tần suất.

Nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, Ngô Cửu khom người đặt mâm cơm trên tay xuống, chỉ keo kiệt mà có một đĩa điểm tâm và một bát cháo hoa. Đây là do Ngô phu nhân cố ý dặn dò xuống dưới, người bệnh bên trong không chịu nổi thức ăn mặn, cơm nước cho thiếu gia không được phép dính dầu mỡ.

Cửa phòng cọt kẹt một tiếng mà mở ra, lộ ra một luồng sáng lạnh lẽo u ám, trên đất hiện ra bóng của một người cao gầy, giơ xương.

"Tiểu thiếu gia, cơm của ngày hôm nay."

Lời còn chưa dứt, người bên trong đã run rẩy ho khan, người nọ ho đến kinh thiên động địa, lại chẳng còn chút sức lực nào, tựa như chỉ cúi xuống sẽ chết. Ngô Cửu biết, giờ thế nào cũng không ngăn thiếu gia ngừng ho được, vậy nên hắn chỉ đứng đó nheo mắt cười mỉm tiêu chuẩn nhìn tiểu thiếu gia bụm mặt ho khan, kiên trì chờ y bình phục lại.

Nếu không vì phu nhân muốn hắn phải thường xuyên báo lại bệnh tình của thiếu gia, thì bằng việc ghét bỏ cái không khí bệnh tật ở bên trong, một phút hắn cũng không chịu đựng thêm được.

Ngô Nghị ho khan hồi lâu, mới ngẩng đầu lên từ đôi bàn tay trắng bệch, nhẹ giọng nói một câu: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi."

Ngô Cửu thấp thỏm liếc mắt đánh giá y một cái,tâm lý liền chấn động, hắn có chút giật mình.

____ mấy ngày trước, người này còn coi như có hình người, đến ngày hôm nay, quả thật người quỷ bất phân, ngũ quan vốn thanh tú đoan chính giờ gầy gò đến biến dạng, đôi mắt trong suốt sáng sủa bị bệnh tật quấn thân mà trống rỗng vô hồn, chỉ lưu lại một ánh mắt lạnh nhạt, lộ ra tâm ý đã nguội lạnh của bệnh nhân.

Một người đang yên đang lành, hai, ba tháng đã bị bệnh đến độ chỉ còn da bọc xương, Ngô Cửu không khỏi nín thở, chỉ sợ mình thở mạnh một cái là hất luôn người kia xuống đất.

Thế thì tạo nghiệp rồi.

Ngô Cửu thầm nói vài câu, dưới ánh mắt mệt mỏi không kiên nhẫn của Ngô Nghị mà rời khỏi biệt viện.

Ngô Cửu vừa đi, Ngô Nghị mới chậm rãi ngồi xổm xuống, bưng mâm cơm đã sớm nguội lạnh kia, cẩn thận đặt lên bàn gỗ trong phòng.

Cơm nước tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng lại không sợ trong đó có chứa thứ gì mờ ám. Ngô phu nhân vẫn một mực diễn vai ôn nhu hiền thục, nhất quyết không chịu mang tiếng ngược đãi con riêng, toà biệt viện thưa thớt dấu chân này cũng do bà ta chủ động xin Ngô lão gia cho Ngô Nghị sống một mình. Bằng không, Ngô lão gia chưa chắc đã nhớ đến ông ta còn một đứa con trai gặp bệnh chưa chết.

Cũng khó trách ông càng già càng hồ đồ, bằng sắc mặt khó coi của Ngô Cửu, Ngô Nghị cũng biết thân thể mình hiện tại có bao nhiêu ốm yếu. Mọi người trong Ngô gia đều trừng mắt cắn hạt dưa, đưa ra vài món tiền nhỏ đánh cược xem bao giờ thì y chết.

Ngô Nghị không chỉ không chết đúng hạn, mà còn khóc lóc van nài xin cơm xin gạo ở Ngô gia, thỉnh thoảng sức sống bốc lên lại quấy rầy Ngô phủ. Dần dà, ngay cả mấy đứa nhỏ người hầu trong Ngô gia cũng biết đến ở biệt viện này có một dã quỷ âm hồn bất tán, thường xuyên bị nhóm lão bà doạ không nghe lời thì sẽ ném bọn nó vào trong.

Ngô Nghị xuất thần mà nhìn cháo loãng trước mặt, nước dùng vừa vặn phản chiếu được một gương mặt xiên xiên vẹo vẹo, hai má nhô cao kỳ quái, chiếc cằm nhọn đến độ có thể chọc mù mắt người, da dẻ mỏng như một tờ giấy, chỉ miễn cưỡng bao bọc lên một thân xương cốt.

Rất khó có thể tưởng tượng một người sao có thể gầy đến như vậy.

Người này đã bị bệnh bao lâu? Bệnh lại nặng như thế nào? Tay trái y đặt lên cổ tay phải, cơ hồ không dò được mạch đập của khối thân thể này, mà y ngồi đây một hồi đã cảm thấy 200 cục xương toàn thân trên dưới đều run rẩy mệt mỏi.

Trước ngực truyền đến một trận khí nóng, như một đám lửa nhanh chóng lan khắp toàn thân, Ngô Nghị có chút mềm yếu mà chống đỡ trên bàn, ánh mắt lại tỉnh táo dị thường.

Có lẽ khối thân thể này không phải mắc bệnh giai đoạn cuối mà là đã chết.

Loại bệnh tình này, chết hay sống cũng không có gì khác biệt, e rằng nguyên chủ vì không chịu được thống khổ nên mới buông tay nhân gian.

Rốt cuộc là điều gì khiến cậu ta bệnh thành như vậy?

Ngô Nghị cảm thấy nơi ngón tay mình đặt lên đột nhiên hơi nhúc nhích một chút, như một viên đá nhỏ dập dềnh chìm nổi chốc lát trong sóng nước, hữu khí vô lực đỉnh mạch máu xanh nhạt.

Là loại mạch tượng này.( * Thực ra loại mạch này có tên nhưng tôi không rõ tiếng Việt thì như thế nào... Đây là loại mạch của người mắc ung thư, tác giả nói Ngô Nghị cũng dựa vào các triệu chứng nữa mới kết luận bệnh tình vì chỉ xem qua mạch cũng không thể nói lên điều gì.)

Ngô Nghị thở dài thật lâu.

Ở hiện đại, y đã từng không ít lần đối mặt với than thở của bệnh nhân khi nghe được kết quả, nhưng y thật không ngờ, vậy mà bản thân cũng có tao ngộ trải nghiệm loại bệnh tật đáng sợ này.

Ung thư máu.

Thầm nói đến ba chữ kia trong đáy lòng, Ngô Nghị thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. Coi như là ở xã hội hiện đại khoa học phát triển, chữa được loại bệnh hiểm nghèo này cũng như tỉ lệ trúng xổ số, mà ở một nơi liếc mắt đã thấy là niên đại phong kiến lạc hậu này, hiện giờ y cũng nên dọn dẹp để chuẩn bị chết thêm một lần nữa.

Không phải là tôi không cứu cậu, là cậu không có thuốc nào cứu được, người anh em.

Ngô Nghị vừa mới kiến thiết xong tâm lý, chuẩn bị nói một câu hẹn gặp lại với cái nơi xa lạ này, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận đập cửa thành khẩn.

Tiếp theo là âm thanh bi bô của một đứa nhỏ.

" Ma Công lão gia, con lại mang đồ đến cúng cho ngài đây!" Đứa nhỏ tựa hồ đặt gì đó ở cửa, tiếp đó vang lên một tiếng "Cộp" nặng nề, Ngô Nghị nghe mà căng thẳng cả người, vật nhỏ ngoài cửa vậy mà cũng không kêu ca, tiếp tục dập đầu thêm mấy cái.

" Ma Công lão gia, ngài nói xem, nương con khi nào mới có thể khoẻ lại?" Đứa nhỏ nhút nhát nói chuyện cùng "Ma Công" bên trong, vừa hít mũi, vừa có chút mềm mềm nức nở, "Ngài ăn nhiều kẹo hồ lô của con như vậy, sao nương con vẫn chưa khoẻ lại..."

Ngô Nghị không khỏi cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười.

Đứa nhỏ ngoài cửa rõ ràng đã theo xuyên tạc của mấy bà ngoài phố, lầm tưởng nơi này có an linh thần tiên gì, thậm chí còn đều đặn mang cống phẩm tới.

Kẹo hồ lô trong miệng nó, đều bị Ngô Nghị mỗi ngày phải ăn cơm thừa canh cặn âm thầm ngốn hết rồi.

"Cha con nói, nương muốn xem bệnh phải bỏ ra rất nhiều tiền, sau này chúng con cũng không thể mua kẹo hồ lô mỗi ngày nữa. Ngài mà không giúp nương con, sau này con không mang kẹo được đến cho ngài nữa."~

Đứa nhỏ càng khóc càng oan ức, ngay cả cửa phòng mở ra cũng không để ý.

Mãi cho đến tận lúc một bóng người phủ lên đỉnh đầu, nó mới hậu tri hậu giác mà ngẩng đầu lên, ngước nhìn Ma Công lão gia đột nhiên di chuyển.

Nhìn xong, "Oa" một tiếng khóc lên.

Ngô Nghị vốn còn muốn chọc nó, ai ngờ bản thân lại doạ vật nhỏ khóc luôn, vội vã nửa dỗ nửa doạ nói: "Con mà khóc tiếp, ta không cứu nương con nữa."

Tiếng khóc tan nát cõi lòng phút chốc im bặt, đứa nhỏ kinh ngạc nhìn y, vì mới khóc mà nấc thêm một cái.

Nước mắt trong suốt lấp lánh trong tròng mắt, không dám chảy xuống. Ngô Nghị nhìn vậy mà nhẹ dạ, ngữ khí cũng mềm nhũn: " Con khóc cái gì chứ?"

Mũi đứa nhỏ giật giật, đỏ như cây cải đỏ, lại không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ngập tràn tủi thân oan ức nhìn y, phảng phất như đang hỏi ngược lại, chẳng lẽ con còn phải nói sao?

Ngô Nghị theo bản năng mà sờ sờ má mình, được rồi, hình dạng này quả thực rất đáng sợ, giả thần giả quỷ cũng không cần phải hoá trang.

"Tên con là gì?" Ngô Nghị thay đổi đề tài.

Đứa nhỏ do dự chốc lát, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Con là Lý Cảnh."

Tiểu bằng hữu Lý Cảnh này hoàn toàn bị bộ dạng nửa người nửa quỷ của Ngô Nghị doạ cho phải thành thật.

Ngô Nghị vươn tay vuốt vuốt đầu thằng bé, tóc mềm mại, cảm giác như đang xoa xoa một con mèo nhỏ. Lý Cảnh rõ ràng bị doạ đến bối rối, tùy ý để y vuốt loạn.

"Con muốn ta cứu nương con?"

Thằng bé mạnh mẽ gật đầu, trong mắt lại tràn ra lệ quang: "Ma Công lão gia, ngài cứu nương con, vậy sau này ngày nào con cũng mang kẹo hồ lô đến cho ngài, có được không?"

Ngô Nghị rũ mắt nhìn đứa nhỏ vẫn đang quỳ trên mặt đất, đứng thẳng cũng mới chỉ đến bắp đùi y, nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ năm, sáu tuổi, cứ như vậy rướn cổ nhìn nhìn, như thể trước mặt nó là thần tiên vậy.

Ngô Nghị không thể làm gì khác mà thở dài.

"Được, con dẫn ta đến chỗ nương con đi."

Ngoài sân.

Ánh tà dương nhuộm đỏ cảnh sắc.

Lão nô Lý Phúc của Lý gia đang chờ tiểu chủ nhân của mình, gấp đến độ cứ mãi ngó nghiêng như chuột đẩy đất, thỉnh thoảng lại nhìn về phía biệt viện Ngô gia mang đầy tin đồn kỳ quái.

Quay về chỉ sợ lão gia tức giận, phải biết lão đưa tiểu chủ nhân đến loại địa phương chẳng lành này, đòn roi là điều không thể thiếu rồi, Lý Phúc càng nghĩ lòng càng như lửa đốt, dẫm mạnh chân xuống đất một cái, không khỏi "Ôi" một tiếng hít khí.

Khác hẳn với lão, sau lưng có một con ngựa lông tóc bóng loáng, lỗ mũi hướng trời phun ra một cỗ nhiệt khí, thần sắc khinh thường liếc mắt nhìn xung quanh.

Chính ngay lúc một người một ngựa còn đang dùng dằng, lại nghe cửa sau biệt viện vang lên một tiếng kẽo kẹt, Lý Phúc có tin mừng mà giương lông mày, thấp giọng hô mộ câu: "Tiểu thiếu gia! Bên này!"

Lại nhìn thấy cảnh tượng khiến nụ cười lão vừa khoác lên nháy mắt cứng ngắt.

Phía sau tiểu thiếu gia nhà lão, bay bay một thân ảnh gầy gò trắng toát.

Lý Cảnh thiên hoan địa hỉ nhào tới lồng ngực Lý Phúc, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt cứng ngắc của lão nô nhà mình.

"Ôi, eo của lão... Tiểu thiếu gia, Vị này, vị này là?"

"Ngài là Ma Công lão gia đó!" Lý Cảnh như không muốn rời xa mà tựa vào ngực lão, dùng ngón tay ú ú chỉ về phía Ngô Nghị, "Là do ta bỏ thật nhiều kẹo hồ lô mới mời ngài ấy ra được đấy."

Ngô Nghị cũng vạn vạn không nghĩ tới thằng bé đi nhầm vào cấm địa vậy mà lại là một tiểu thiếu gia nhà giàu, đang suy nghĩ không biết nên giải thích thế nào, Lý Phúc đã biến sắc, ôm Lý Cảnh, rầm một tiếng quỳ xuống.

"Ma Công lão gia, công tử nhà ta trẻ người non dạ, nếu như có gì mạo phạm, kính xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân..." Lý Phúc dập đầu như mưa, Ngô Nghị nghe tiếng mà đau cả đầu, không thể làm gì hơn mà tạo thế cản một cái, ý bảo lão đứng dậy.

"Làm sao ông biết ta là... Ma Công lão gia?"

Lý Phúc cẩn thận nở nụ cười: "Tiểu nhân trước đây khi ngụ tại Trường An, có nghe Đại pháp sư giảng qua về tướng mạo thần linh, đều giống như ngài đây, vầng trán cao, bốn góc đều nhô lên, đây gọi là tướng Ngũ nhạc, là tượng trưng cho việc nắm giữ một phương. Bởi vậy tiểu nhân mới ngông cuồng phỏng đoán thân phận ngài, mong Ma Công lão gia đại nhân đại lượng."

Ngô Nghị nghe vậy khoé miệng giật một cái, y như vậy thì tướng Ngũ nhạc ở đâu ra? Rõ ràng là một thân bệnh tật sắp chết.

Thời phong kiến, mê tín rất hại người a.

Lý Cảnh trong lòng chỉ lo lắng cho mẫu thân, lẳng lặng kéo kéo ống tay áo Ngô Nghị, dùng ánh mắt ướt nhẹp cầu y theo mình về nhà.

Lý Phúc thấy thế, vội vã thỉnh Ngô Nghị lên ngựa, lại ôm Lý Cảnh đến ngồi phía sau y, bản thân lão đi đằng trước dắt ngựa, dắt một con ngựa và hai người chầm chậm thong thả đi về hướng Lý phủ.

- --

Hal: Lẳng lặng đào thêm một cái hố có vẻ sâu. Nếu như khó quá bịa không nổi có thể sẽ bỏ OTL.

Sẽ không update ( thường xuyên) cho đến khi lo xong chuyện của Đường tổng và thầy Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.