[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 56




Sau khi điểm ra ba công thần lớn nhất, tiếp theo chính là các chư hầu có biểu hiện xuất sắc trong chiến | dịch vi Gia Môn.

Tuy đám liên minh Cần Vương chẳng ra sao nhưng trong hàng thấp kém cũng có người cao.

Biểu hiện của Hoàng Tung và An Thôi đều rất nổi bật.

Dưới sự mưu tính của Trình Tĩnh và Phong Giác, Hoàng Tung ứng đối rất linh hoạt, nhất là trong lúc ai nấy đều chây là chậm trễ thì Hoàng Tung lại càng nổi bật hơn. Một người khác chính là An Thới, trong khi Hoàng Tung dựa vào đầu cơ trục lợi thì An Thổi đều dựa vào quấn công và nỗ lực thật sự.

Khương Bồng Cơ phân cho hắn một thành nhân khẩu, trong chiến dịch vi Gia Môn đã hao tổn một phần ba, hắn là phe bị tổn thất lớn nhất trong các thế lực chư hầu. Nhưng trong hoàn cảnh như thế An Thôi không hề bị khinh thị mà lại được rất nhiều thế lực coi trọng.

Vì sao?

Vì mấy vị huynh đệ An Thôi mang ra từ Hồng Liên Giáo quá dũng mãnh, ai nấy đều anh dũng thiện chiến, trên chiến trường hung mãnh vô cùng, đánh hàng đến mức tưởng như không muốn sống nữa. Nhờ vào mấy vị huynh đệ này, An Thôi cũng có thể coi là ngôi sao mới trong liên minh.

Đương nhiên, kiểu ngôi sao mới này không có ý nghĩa gì với triều đình.

Tuy là một thế lực có biểu hiện nổi trội trong liên minh nhưng quan hệ và sức ảnh hưởng ở triều đình của An Thôi quá yếu kém, công lao bị âm thầm cắt xén gần một nửa, còn Hoàng Tung? Hắn có gia gia là Hoàng thường thị bảo kể có thể giữ lại được toàn bộ công lao.

Cho dù rất tức giận nhưng An Thôi dù sao cũng là quý tộc của Nam Thịnh, hắn hiểu rất rõ góc tối chốn quan trường.

Thế người ta mạnh hơn, cơn tức này không muốn nuốt cũng phải nuốt xuống.

Thế nên phần thưởng của An Thôi kém rất xa Hoàng Tung, coi như là ban thưởng an ủi mà thôi.

Trước khi Cần Vương, Hoàng Tung đã thăng chức tới Quận thủ quân Mậu Đức Hạo Châu, giờ không tiện lợi thăng chức tiếp nến triều đình ban xuống một chức quan lớn không có thực quyền để ngợi khen, ngoài ra còn cho thêm rất nhiều nô lệ và lương thực, Hoàng Tung cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cũng không so bì gì.

Các chư hầu thế lực khác đều có thưởng, xem như chuyện Cần Vương này không về tay không.

Rất nhiều người được ban thưởng, nhưng phần thưởng của Khương Đồng Cơ nhận được chú ý rất lớn.

Châu mục Hoàn Châu!

“Phong một phát lên Châu mục Hoàn Châu luôn, chậc chậc, chuyện xưa nay chưa từng có” Có một quan viên mặc triều phục vuốt ve hốt bản, nhìn như tập trung chuyên chú thực ra đang thì thầm với quan viên bên cạnh: “Nghe nói Liễu Hi này trước đó chỉ là một huyện lệnh trông coi vài tấc đất nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc. Bây giờ lại gặp may được phong thưởng còn nhiều hơn tất cả thế lực khác, một phát lên Châu mục Hoàn Châu luôn”

“Đúng là rất hiếm xảy ra, người trẻ tuổi bây giờ thật ghê gớm”

“Ha ha. Nói người trẻ tuổi ghê gớm không bằng nói phụ thân của người trẻ tuổi này thật ghê gớm”

Thế lực khác được phong thưởng, mọi người tuy có hâm mộ nhưng vẫn có thể tiếp nhận.

Đến phiên Khương Bồng Cơ, rất nhiều người đều cảm thấy có chút hoang đường, trong lúc nhất thời khắp nơi đều ghen ghét đố kỵ.

Từ một huyện lệnh nhỏ thâm sơn cùng cốc nhảy lên vị trí Châu mục Hoàn Châu, dù Liễu Hi có cha là Liễu Xa thì ban thưởng này cũng quá lớn rồi.

Đương nhiên, phần lớn những người bất mãn kia đều là ếch ngồi đáy giếng, có cái nhìn nông cạn, không biết thế cục trong triều.

Khoảng cách từ huyện lệnh lên châu mục rất lớn sao?

Đúng là rất lớn.

Nhưng nếu nói Khương Đồng Cơ được thưởng lớn nhất thì tất cả chư hầu Cần Vương đều muốn lấy hốt bản đập người.

Xét mặt ngoài Khương Hồng Cơ đúng là được thưởng lớn, nhưng nếu tính lợi ích thực chất thì hầu như đội sổ trong liên minh.

Châu mục Hoàn Châu?

Trước khi Cần Vương, cô đã nhất thống Hoàn Châu, quận Phụng Ấp, quận Thừa Đức và quận Thượng Dương, dù là triều đình dám điều Châu mục tới tiếp nhận cũng phải hỏi xem lão đại người ta có chịu chắp tay nhường Hoàn Châu lại hay không. Liễu Hi không phải Châu mục, cô còn hơn cả Châu mục.

Bây giờ phong chức Châu mục cho Liễu Hi chẳng qua là hợp thức hóa, để vị trí Châu mục Hoàn Châu triệt để danh chính ngôn thuận thôi.

Ở thời thái bình, chức vị Châu mục Hoàn Châu do triều đình định đoạt.

Còn trong thế cục này, vị trí Châu mục Hoàn Châu triều đình không có chút thực quyền nào.

Dù như thế vẫn có người chướng mắt Khương Bồng Cơ, ánh mắt tức giận, ghen ghét, thù hận và ác ý như muốn tuôn trào ra.

Khương Bổng Cơ thản nhiên đối mặt, lúc này chẳng qua cũng chỉ là chuyện không đáng kể thôi.

Cô chịu được bao nhiêu đố kỵ ghen ghét thì sau này có thể đạt được bấy nhiêu vinh quang.

Lúc nghe thường thị tuyên đọc thánh chỉ, Khương Hồng Cơ tưởng như chăm chú thực ra lại đang âm thầm ghim lại chủ nhân của những ánh mắt đố kỵ kia.

Tới khi thánh chỉ dài dòng rườm rà kia được đọc xong, cô đưa hai tay tiếp nhận thánh chỉ, đang muốn tạ ơn thì một người đã chịu không nổi bước ra.

“Chậm đã. Thần có việc bấm tấu”

Liễu Xa, Hoàng Tung và An Thôi đều nhíu mày, các thế lực chư hầu cũng kinh ngạc nhìn về phía giọng nói - Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương.

Khương Bồng Cơ cười lạnh nhạt: “Vu Mã Quận thủ có chuyện quan trọng cũng nên chờ vãn bối bái tạ long ấn chứ? Vô lễ như thế chẳng lẽ là cố ý?”

Vu Mã Thương cầm trong tay hốt bản bước ra khỏi hàng, chắp tay lạy u đế đang ngồi trên ghế rồng.

Sau đó hắn mới quay lại Khương Bồng Cơ nói: “Đúng thế, bản quan cố ý đó”

Khương Bồng Cơ vô cùng bình thản, không hề có chút bất ngờ khi bị Vu Mã Thương xen ngang.

Những quan viên khác kinh ngạc nhìn Vu Mã Thương, vị Quân thủ quận Hỗ này quên mang não ở nhà hay sao mà đột nhiên như bị động kinh vậy?

“Thánh thượng, thần thực sự không muốn người bị chúng tiểu nhân che mắt, người này dù có đại công nhưng cũng có tội khi quân, công không bù nổi tội, sao có thể trở thành Châu mục một châu?” Vu Mã Thương thành khẩn quỳ trên mặt đất, tựa như một thần tử trung thành tuyệt đối, một chút cũng nhìn không ra tối qua ông ta còn đang thầm chửi mắng Hoàng đế: “Để nghiêm minh thi pháp, chấn chỉnh triều cương, khẩn cầu Thánh thượng nghiêm trị tội thần lấy đó răn đe!”

Đám khán giả xem livestream đang vui vẻ chờ cảnh Khương Đồng Cơ thăng quan tiến chức, bỗng nhiên một tên hề nhảy ra xen ngang khiến cả kênh livestream như nổ tung.

[Ta Từng Nghe Nói]: Định mệnh, thằng này nhảy từ đầu ra vậy?

[Nấm Hương Rất Mềm Mịn]: Tức xì khói, thằng hề này từ đầu nhảy ra trái khoáy vậy, có tin bà đây một tát méo mặt không hả.

[Up Chương Cực Chăm Chỉ]: Nói một cách công chính, xét việc giới tính của Streamer chưa công khai thì đúng là có tội khi quân.

[Xưa Nay Không Nợ Ai]: Khi quân con khỉ, bọn hề này dám động tới một cọng lông của Streamer xem, tôi livestream ăn bàn phím luôn!

Khương Bồng Cơ cười nhạt một tiếng, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ông ta.

Hoàng Tùng tức giận bước ra: “Trung Lang tướng trung thành tuyệt đối với triều đình, phi tốc ngàn dặm để cứu giá, lòng trung thành thương thiên chứng giám, nhật nguyệt làm chứng. Sao tới chỗ Quận thủ lại trở thành tội thần phạm tội khi quân? Trung Lang tướng chính là lương thần xã tắc, rường cột nước nhà. Vu Mã quận thủ không có bằng chứng chớ vu oan người tốt!”

An Thôi cũng muốn ra nói giúp vài câu, nhưng khi nhìn thoáng qua Liễu Xa liền dằn lại.

Cha ruột người ta còn chưa lo, một người ngoài như hắn lo cái gì.

Vu Mã Thương cười lạnh: “Chứng cứ? Đương nhiên là có! Chỉ cần người này cởi sạch quần áo trần truồng đứng đây là được.”

Đám người đều không hiểu mô tế chuyện gì, Liễu Xa và Khương Đồng Cơ vẫn bất động như núi.

Hoàng Tung cau mày: “Đây là trọng địa triều đình sao có thể cởi trần thân thể quần áo không chỉnh tế chính là tội | lớn. Chẳng lẽ hôm qua Quận thủ uống nhiều quá giờ còn say sao? Nói năng lung tung, còn tưởng đang nằm mơ à...” >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.