Còn gì cay hơn bị lo?
Đại khái là Thái tử phi có ý với phương Bồng Cơ, dù là trắng trợn hay ngầm đưa tình đều đủ cả, thậm chí cô ta còn xức cả hương kích dục lên người, Khương Đồng Cơ thì vẫn thản nhiên nhìn Thái tử phi bị thuốc hành hạ hơn hai tiếng trời, trước lúc rời khỏi còn đánh cô ta hôn mê!
Lúc tỉnh lại Thái tử phi vô cùng tức giận và xấu hổ, cơ thể tuyệt đẹp mềm nhũn mất hết sức lực.
“Đỡ bản cung về, rồi gọi Tiểu Phúc Tử qua đây”
Hậu viện cô quạnh, lại thêm một ông chồng háo sắc ngang ngược thích mới mẻ, một Thái tử phi đã sinh con như cô ta tất nhiên là cảm thấy cô đơn.
Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng cam chịu, bên người cô ta có một thái giám sau khi trưởng thành mới tinh thần, gã rất giỏi trong việc hầu hạ phụ nữ. Thái tử phi rất thích tên thái giám này, nếu Thái tử không đến chỗ cô ta thì mười ngày hết chín cô ta và tên này đều quấn lấy nhau.
Không lâu sau, Tiểu Phúc Tử đã tới.
Người này có thân hình vạm vỡ, trên mặt còn có râu, nếu chỉ xét bề ngoài thì có khi gã này còn men hơn khối tên đàn ông bình thường.
Vừa nhìn thấy Tiểu Phúc Tử, Thái tử phi đã tràn đầy dục vọng, ánh mắt như chảy thành nước, tay duỗi ra mời gọi.
Một lúc sau trong phòng đã vọng ra tiếng rên và thở gấp khiến người ngại ngùng, bầu không khí đầy mập mờ.
Liễu Xa thấy con gái người đầy mùi rượu quay về liền bật cười.
“Sao không ở lại phủ Thái tử thế?”
“Ở lại làm gì, cái bà Thái tử phi hơn ba chục tuổi đó cứ như sói đói, nhìn thôi cũng muốn đầy bụng. Khương Hồng Cơ ngạc nhiên nói: “Phụ thân không phải mệt đi ngủ rồi sao? Sao giờ còn chưa ngủ vậy?”
Liễu Xa bị câu trả lời của Khương Đồng Cơ làm nghẹn họng.
Ông sao có thể nói ông rất thích nhìn con gái bị làm khó chứ?
“Nói đi nói lại, thực ra vi phụ rất thoáng” Liễu Xa dứt khoát tránh đi hai vấn đề cuối cùng, đánh trống lảng qua chủ đề khác: “Nếu con thích con gái, chỉ cần không ảnh hưởng chuyện nối dõi tông đường thì muốn chơi sao cũng được, nhưng đừng quá đà nhé. Vi phụ nghe nói vị Thái tử phi đó khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng lẽ Lan Đình không hề có chút rung động nào sao?”
Phong Chân đứng kế bên cảm giác như mở ra một thế giới mới, thế giới quan hầu như sụp đổ tan tành.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp trả lời, kênh livestream lại rộn ràng như Tết.
[Huyễn Vũ]: Hú hú, ba Liễu Xa ơi nhìn bé nè, bé chính là con dâu của ba nè.
[Cái Tên Cực Cá Tính]: Mấy thằng tình địch trong đây thật chướng mắt, rút kiếm quyết đấu đi!
[Bác Lính Quèn]: Cha của Streamer không phải “thoáng” mà là “quá thoáng, tư tưởng giác ngộ này người phàm không thể theo kịp.
Khương Bồng Cơ đỡ trán, đám khán giả này làm loạn thì cũng thôi đi, sao ngay cả Liễu Xa cũng tham gia vào vậy trời?
“Không có, chán phèo. Nếu cha mong có cháu thì chẳng phải trong phủ còn có thứ đệ sao? Nhẩm tính nó có lẽ cũng đã hơn mười ba, thế là cũng lớn rồi, thứ đệ cũng nên chọn vợ đi thôi, mất công bị người ngoài nói Liễu phủ bạc đãi nó”
Nghe Khương Đồng Cơ nhắc tới đứa con trai trong phủ, Liễu Xa như có tính toán khác nói: “Không vội, giờ vẫn chưa phải lúc”
Khương Bồng Cơ nói: “Cha có tính toán là được rồi, dù sao thì hôn sự của thứ đệ không thể qua loa, năm đó ngay cả thứ muội cũng lấy mười dặm hồng trang gả vào hoàng gia, đến nay vẫn là chủ đề bàn tán của dân chúng, nếu khắt khe chuyện hôn sự của thứ để e người ngoài sẽ dị nghị”
Giữa chính thứ trưởng ấu có khoảng cách cực kỳ lớn, khó có thể vượt qua.
Dòng thứ ở Liễu phủ có đãi ngộ cực kỳ tốt, nếu là nhà người khác, chỉ cần chủ mẫu trong nhà hà khắc một chút thôi thì có lẽ địa vị của con thứ cũng chỉ cao hơn nô bộc bình thường trong nhà một chút, ví dụ rất nhiều con gái thế gia dòng chính khi xuất giá đều mang theo con gái dòng thứ xem như của nương tử hồi môn.
Từ đây có thể thấy được, khác biệt chính thứ là vô cùng lớn.
Liễu Xa bất đắc dĩ nói: “Người ngoài nói gì kệ người ta, chỉ cần Lan Đình không sao là được rồi.”
Đám khán giả ngu mặt, thì ra Streamer còn có một em trai dòng thứ à?
Thật ra chuyện này đám khán giả kỳ cựu đều biết, chỉ là vị thứ đệ này hầu như không thấy xuất hiện, nhiều người đã quên béng cậu ta.
Thấy bóng lưng Liễu Xa rời đi, Phong Chân thắc mắc: “Kỳ lạ, sao lão thái gia lại hờ hững với đứa con thứ này như the.”
Nói thế nào cũng là con trai nối dõi tông đường, chỉ là thân phận con thứ hơi thấp một chút thôi.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Huynh cảm thấy có hờ hững à?”
Phong Chân gật đầu.
Khi nhắc tới đứa con thứ này, Liễu Xa không có một tí cảm xúc nào, giống như đây không phải là con của ông mà chỉ là một vật trang trí vô dụng thôi vậy.
Nhưng thái độ này của Liễu Xa lại để Phong Chân yên lòng.
Theo Phong Chân, dù Liễu Xa có thiên vị thế nào thì vẫn xem trọng việc nối dõi tông đường.
Con gái dòng chính dù có tốt nhưng nói đi nói lại vẫn là nữ, không thể gánh trách nhiệm kéo dài hương hỏa như nam.
Nay tận mắt chứng kiến cuộc nói chuyện của hai cha con, Phong Chân cảm thấy như được ăn định tâm đan.
“Không được lơ là, đây cũng chỉ là thái độ của cha ta mà thôi, còn phải xem thứ đệ nghĩ thế nào, mọi chuyện còn chưa chắc đâu.”
Giống như Liễu Huyền đến chết cũng không biết thân thế thật sự của cô ta, vị thứ đệ này cũng thế.
Phong Chân âm thầm lắc đầu bật cười.
Nếu thứ đệ của chủ công có ý cạnh tranh thì coi như đã gần với điện Diêm Vương lắm rồi.
Nhìn đám thuộc hạ của chủ công xem, nhìn có ai dễ bị ăn hiếp không?
Nếu muốn triệt một người thì phải bảo đảm người đó đến chết cũng không biết mình chết thế nào.
“Tóm lại, không thể dưỡng hổ gây họa”
Nếu muốn chặt đứt lời đồn anh em xích mích thì phải bóp chết dã tâm của người này từ trong trứng nước.
Một là giết cho rảnh nợ, hai là biến nó thành phế vật, nói chung không thể để dã tâm nhú mầm.
Khương Bổng Cơ nhỏ giọng nói: “Ta hiểu, nhưng giờ còn chưa phải lúc, dù sao vẫn là người trong nhà.”
Dứt lời cô thầm thở dài.
Cô cảm thấy người bên cạnh cô đều không bình thường, lão cha Liễu Xa quá thoáng, mấy tên thuộc hạ thì xúi cổ ra tay với thứ đệ.
Kịch bản bình thường chẳng phải là người cha nghiêm khắc, thuộc hạ xem trọng nhân phẩm của chủ công sao, kiểu xúi giục anh em chủ công tương tàn thế này là thế nào, dù hai anh em có xích mích thì ít nhất cũng phải khuyên nhủ chứ, về tới chỗ cô thì tuyệt lắm, ai nấy đều sợ thiên hạ thái bình.
Hoàng thành Kham Châu đã trải qua một trận chiến kịch liệt, bên ngoài có quân đội Xương Thọ Vương như sói đói rình mồi.
Trong thế cục rối ren này, dù là tang lễ Tiên hoàng hay lễ đăng cơ của Tân đế đều được giản lược.
Lăng tẩm của Tiến hoàng đã bắt đầu xây dựng từ ngày lão ta đăng cơ, mỗi năm tổn hao một số lượng tài nguyên khổng lồ để xây dựng, nhưng còn chưa hoàn thành Đông Khánh đã xảy ra động đất, Hoàng Lăng sụp đổ hơn nữa, nhưng dù không sụp đổ thì Hoàng đế băng hà ở Kham Châu vẫn phải đưa linh cữu tới Thượng Dương Hoàn Châu để an táng.
Chúng thần thương nghị, dự định xây dựng lăng mộ khác ở gần Hoàng Thành Kham Châu, trước khi hoàn thành thì tạm đặt linh cữu ở miếu thờ Hoàng gia.
Thời điểm nhạy cảm thì phải có cách xử lý đặc biệt.
Ngày thứ bảy sau khi Tiên hoàng băng hà, chúng thần khóc than đưa linh cữu vào miếu thờ cung phụng. >