[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 53




Khương Bồng Cơ nở một nụ cười đầy vẻ mỉa mai.

Còn chưa vào đến nơi mà bên tai đã nghe thấy tiếng cười nói và tiếng nhạc rồi.

Khương Bồng Cơ nói: “Chồng và cha chồng vừa mất không lâu mà có vẻ thoải mái quá nhỉ?

Lúc trước, Tuệ Quân có nói Thái tử phi là một người đàn bà đáng thương, có nỗi khổ riêng khó nói, Khương Bồng Cơ bị ảnh hưởng nên cũng nghĩ cô ta là một người mẹ kiên cường, quyến rũ người đàn ông khác khi còn đang để tang chồng là vì đế vị của con trai và tính mạng của hai mẹ con họ thôi, nhưng với tình trạng hiện tại, hẳn là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Khương Bồng Cơ dẫn Phong Chân đến nơi thì nhìn thấy Thái tử phi ngồi ở ghế trên.

Cô ta không mặc đồ tang, cũng không có vẻ gì là đau thương khi chồng vừa mất, trên bàn rượu thịt linh đình, các ca cơ bên dưới mặc quần áo mỏng tang như ẩn như hiện.

Thấy Khương Hồng Cơ đến, Thái tử phi vội vàng ra đón.

Trong phòng đốt than nên ấm áp như mùa xuân, Thái tử phi trang điểm khá nhạt nên càng toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành.

Khương Bổng Cơ ngửi thấy mùi hương như mùi thẻ tre lúc trước trên người cô ta, nhưng mùi nồng và có hiệu quả kích dục nhiều hơn.

“Nghe danh Trung lang tướng trẻ tuổi anh tài từ lâu, giờ gặp mới thấy đúng y như lời đồn, thật sự khiến ta không tài nào kiềm chế được”

Phong Chân còn đang ôm tâm lý xem kịch hay, nghe thấy lời của Thái tử phi thì suýt sặc nước bọt. Vừa chạm mặt đã chọc ghẹo sỗ sàng thế này, Thái tử phi cũng thoáng quá đi chứ, mà đây không thể gọi là ám chỉ nữa mà là công khai trắng trợn luôn rồi.

Khương Bổng Cơ đang định ngồi bàn dưới thì bị Thái tử phi dắt tay, kéo đến ngồi cạnh cô ta.

Thái tử phi cười duyên, đôi mắt ướt át nhìn Khương Hồng Cơ, giọng nói thì ngọt ngào như đường mật: “Trung lang tướng định cứ xa lạ với ta thế sao?”

Khương Bồng Cơ không nói gì mà chỉ cười, thật ra thì hiện tại, cô và người xem livestream đều có cùng suy nghĩ...

Xa lạ gì cơ? Cả hai chưa bao giờ quên thần, ok?

“Thái tử phi là Quốc mẫu tương lai, thần không dám vượt quá giới hạn”

Khương Bồng Cơ cung kính đáp, cũng rút tay lại.

Không biết Thái tử phi đắp bao nhiêu phấn lên tay mà lòng bàn tay cứ dinh dính, khiến cô cứ có cảm giác vừa bị con rắn trườn qua.

“Đây là tiệc tại gia, còn quan với thần khách sáo làm gì, Trung lang tướng đừng câu nệ thế” Thấy Khương Hồng Cơ gọi cô ta là “Quốc mẫu tương lai” khuôn mặt của Thái tử phi như sáng thêm mấy phần, càng ân cần và vồn vã với phương Bồng Cơ hơn.

[Kiếp Phù Du]: Bực ghế chứ, tôi còn chưa được sờ tay Streamer đầu, bà cô này tiện thể khiếp!

[Sophie]: Nào nào, thả chủ công tạo ra, để tạo lên!

[Ôi Nữ Thần]: Mẹ kiếp! Đừng nói là thời phong kiến nhé, dù là thời hiện đại cũng không có chuyện chồng với bố chồng vừa chết, còn chưa hạ huyệt mà đã chè chén linh đình xong đi bao trai thế này đâu. Ở mẹ, lại còn định vấy bẩn Streamer nhà này nữa, tưởng bà vợ cả này chết rồi hả?

[Nhân Sâm Đắng Ngắt]: Ở đâu mẹ! Con bên trên ngáo à, tạo mới là vợ Streamer nhé, hộ khẩu ghi rõ ràng thế luôn!

Khương Bồng Cơ bị Thái tử phi sàm sỡ, đa số người xem đều thích thú, chỉ có fans là hừng hực tinh thần chiến đấu thôi.

“Ôi kia, sao tay Trung lang tưởng lạnh vậy chứ, để ta sưởi ấm cho người nhé?”

Hai người vừa ngồi xuống, Thái tử phi đã ngồi sát tới bên cạnh Khương Bồng Cơ, ôm lấy bàn tay của cô định cho vào ngực cô ta.

Phong Chân đực cả mặt ra nhìn, trên đời còn kiểu gạ tình như thế nữa hả?

Khương Bồng Cơ sầm cả mặt rút tay về, Thái tử phi cũng không hờn giận, còn truyền lệnh xuống cho vũ cơ, rồi sai nha hoàn rót rượu.

Các vũ cơ xiêm y mỏng manh vừa được lệnh thì bắt đầu nhảy múa tiếp, còn cử hai người qua chăm sóc Phong Chân.

Khương Bổng Cơ âm thầm ghim Phong Chân một món nợ.

Cô dẫn anh ta tới là để giải vây cho mình, không phải để anh ta ôm ấp gái gú!

Phong Chân đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, chột dạ liếc Khương Hồng Cơ một cái rồi ôm vũ cơ uống rượu tiếp.

Thái tử phi rất coi trọng Khương Đồng Cơ, muốn kéo Khương Đồng Cơ về dưới váy cô ta lắm, nhưng trước khi thực hiện âm mưu thì cần thăm dò xem thái độ của quân liên minh với tiền triều thế nào đã, xem xem họ nghiêng về Hoàng trưởng tôn hay Vu Mã Thương của quận Hỗ, điều này có liên quan mật thiết đến tương lai của cô ta.

Như phỏng đoán lúc trước, Thái tử phi định nhờ chuyện này để kéo hai cha con họ Liễu về chiến tuyến của mình.

Còn vì sao cô ta chọn phương Bồng Cơ mà không chọn Liễu Xa, đó là do sở thích cá nhân của Thái tử phi thôi.

Liễu Xa còn già hơn Thái tử phi, con trai ông ta thì tươi non mơn mởn thế này, ngu gì không chọn.

Khương Hồng Cơ không vờ vịt giấu giếm gì, nhưng cũng không cho Thái tử phi một đáp án rõ ràng, cứ để cô ta đoán già đoán non.

“Ôi trời ơi, cưng đúng là biết hành hạ người ta mà, không thấy ta vội muốn chết đây rồi sao?

Thái tử phi nói một câu nhưng có hai nghĩa, vừa nói vừa cọ lên người Khương Đồng Cơ, giọng nói nũng nịu nhưng trong lòng thì đầy lo lắng.

Cô ta dùng bí hương trong cung, liều lượng cao có thể thúc đẩy chuyện tình dục giữa nam nữ, cũng khiến cuộc vui thêm phần kích thích.

Nhưng chỉ cần có nghị lực thì sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Người khác chỉ ngửi thối, Thái tử phi lại bồi toàn thân, hiệu quả không mạnh, được cái là kéo dài lâu.

Do dục vọng trong cơ thể thôi thúc nên mọi hành động của Thái tử phi đều gấp gáp hơn bình thường, giờ cô ta đã không nhịn được mà định dụ dỗ Khương Đồng Cơ rồi.

Khương Bồng Cơ vẫn vững như núi Thái Sơn, bình tĩnh uống rượu xem ca múa, cứ như hòa thượng đang ngồi thiền, Thái tử phi thấy vậy nên ngứa ngáy lắm.

“Thần đầu dám”

Khương Hồng Cơ cười khẽ, vừa nhìn Thái tử phi vừa đáp với giọng bình tĩnh.

Thái tử phi khẽ giọng khiêu khích bên tai cô: “Cưng còn không dám ư? Ta đã thể hiện rõ ràng đến thế rồi cơ mà.”

Khương Bổng Cơ đáp: “Thần chỉ là Huyện lệnh một huyện nho nhỏ, cái chức Trung lang tướng này chỉ là hư danh thôi.”

Thái tử phi che miệng cười duyên: “Cưng của ta ơi, ai mà nghe thấy câu này của cưng chắc sẽ xấu hổ và tức chết mất đi thôi. Chưa đầy hai mươi mà đã chiếm lĩnh Hoàn Châu, nếu vậy mà vẫn tính là một quan viên nho nhỏ thì những người khác là gì đây?”

“Chiếm lĩnh cả Hoàn Châu ư? Có miếng không có tiếng ấy mà”

Thái tử phi đáp: “Ôi dào, còn hơn có tiếng không có miếng, với bản lĩnh của cung thì sớm muộn cũng sẽ vừa có tiếng vừa có miếng thôi.”

Nhờ câu nói này, nụ cười của Khương Đồng Cơ trở nên chân thành hơn nhiều.

“Lời của Thái tử phi đã chạm đến đáy lòng của thần. Nếu thật sự có ngày như thế, thẩn nhất định sẽ cảm ơn Thái tử phi”

Thái tử phi nghe vậy cũng hiểu Khương Đồng Cơ đang tìm đồng minh, lập tức dựa vào đó để lấn tới.

Uống rượu hơn một canh giờ, mặt Thái tử phi đỏ tưng bừng, cơ thể mềm oặt dựa vào vai Khương Đồng Cơ.

Khương Bồng Cơ khéo léo dùng chiêu thức khiến cô ta mê man, rồi thừa cơ hội đó kéo Phong Chân đã thỏa lòng mong ước chạy ban tới.

“Không giúp được gì hết, dẫn huynh theo làm gì chứ!”

Cô quạt quạt, muốn rũ hết mùi rượu và mùi trên người Thái tử phi.

Phong Chân rất không nể mặt mà cười, dù không cười lăn cười lóc nhưng cũng khiến Khương Hồng Cơ bực mình.

“Đó là diễm phúc của chủ công, ta đâu dám quấy rầy

Phong Chân làm vẻ “Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi” khiến Khương Bồng Cơ ngứa tay ngứa chân lắm, chỉ muốn dần cho anh ta một trận, nhưng lại sợ nhỡ đánh quá tay thì mất một chủ lực trong đội ngũ tăng ca.

“Lần này đúng là lỗ nặng” Khương Đồng Cơ xoa xoa cánh tay: “Khi về phải tắm kỹ mới được, cứ có ảo giác ngửi thấy cái mùi kia.”

Phong Chấn khẽ lắc đầu.

Chỉ tiếc chủ công là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông, trong tình huống như vừa rồi mà vẫn nhịn được thì chắc chắn là Liễu Hạ Huệ. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.