[Hp] Muốn Chết Không Muốn Sống

Chương 51




Châu Á có bốn loại tà thuật nổi tiếng nhất, một là phẫu thuật chuyển giới của Thái Lan, hai là kỹ thuật trang điểm của Nhật Bản, ba là phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc, bốn là kỹ thuật photoshop ảnh của Trung Quốc.

Bốn loại tà thuật này mà phát huy tác dụng cùng một lúc thì đừng nói là kẻ địch, ngay đến mẹ ruột cũng còn chẳng nhận ra.

Dung mạo của Tuệ Quân quá bắt mắt, dễ dàng gây rắc rối không đáng có, quả thật nên che giấu bớt.

“Lang quân, triều phục đã làm xong và đưa đến rồi, ngài có muốn mặc thử không, xem có vừa không? Nếu như không vừa chúng ta có thể sửa lại”

Tuệ Quân bưng một chồng quần áo và phụ kiện đi kèm bước vào, dáng vẻ dịu dàng kính cẩn, không thấy được chút lẳng lơ nào của trước kia.

“Được, ta mặc thử xem thế nào?

Dù sao Khương Đồng Cơ cũng là một huyện lệnh, nhưng bởi vì tình huống lúc nhậm chức đặc biết cho nên đến tận bây giờ vẫn không có triệu phục.

Nhưng cô muốn xuất hiện trong nghi lễ hạ táng của Hoàng đế và lễ đăng cơ của Tân đế thì không thể không mặc triều phục được.

Cho nên chỉ có thể sai người may gấp một bộ.

Nhìn chồng triều phục được gấp chỉnh tế, Khương Bồng Cơ cười cười, cầm lấy đi vào gian phòng phía sau hậu đường mặc thử.

Sự khác biệt đẳng cấp ở thời đại này rất rõ ràng, có thể nhìn ra sự khác biệt từ những chi tiết nhỏ, quần áo, phụ kiện cũng trở thành tiêu chuẩn để phân chia đẳng cấp.

Nhìn đống đồ linh tinh vụn vặt, cổ tắt luôn livestream đi, thay từng món một rồi đeo những phụ kiện kia lên.

Ăn mặc chỉnh tề rồi cô mới đi ra ngoài, bật livestream lên.

Nhìn thấy thiếu niên oai hùng bước ra từ hậu đường, Liễu Xa và Tuệ Quân đều sững sờ.

Thật đúng với câu nói: Quân tử thế võ song - Mạch thượng nhân như ngọc.

Khán giả xem livestream đã sớm quen tính coi trọng riêng tư cá nhân của Khương Bồng Cơ cho nên tất cả thấy cô off cũng không out ra khỏi phòng mà đợi cô mở lại livestream.

Quả nhiên, mười phút sau kênh livestream lại tiếp tục phát sóng, lại đến lúc bọn họ sử dụng tốc độ tay cùng với sự may mắn.

[Nông Phu Sơn Tuyền Cứ Lạ Lạ]: Áu nu – để mị xem nào, vị thiếu niên nho nhã nghiêm trang trước mặt là ai đây?

[Cô Chia Cơm Ở Căng Tin]: Là cô ấy! Là cô ấy! Chính là Streamer của chúng ta, Khương Hồng Cơ!

[Giang Hồ Tam Liên Sát]: Bác lầu trên có độc à, tự dưng em cũng bị lây, muốn hát ầm cầu đó lên.

[Bài Ca Của Lễ Mi-Sa Đen]: Mị luôn tưởng tượng đến cảnh Streamer nhà mình mặc triều phục, mong chờ bao lâu như vậy cuối cùng cũng được nhìn thấy, cảm động rớt nước mắt.

[Vui Lên Đi]: Ha ha, nhưng mà tui càng mong được nhìn thấy cảnh Streamer mặc Cổn phục, đội mũ Miện lưu* cơ.

* Trang phục của hoàng đế.

Khương Hồng Cơ đứng đắn được ba giây, ngay sau đó cô vung vẩy cái hốt bản trong tay với vẻ ghét bỏ, mày cau tít lại.

“Quan viên lên triều còn cầm cái này để chuẩn bị không cãi được thì cầm cái này đánh nhau à?”

Cô vừa mới dứt lời, khu bình luận lập tức hiện lên một loạt dấu chấm, Liễu Xa ngồi bên cạnh suýt nữa thì sặc.

“Lan Đình, đừng nói đùa. Cái này đùa giỡn nói riêng với nhau thì không sao, ở bên ngoài không thể nói thế được”

Liễu Xa lại ho hai tiếng, quả nhiên lối suy nghĩ của con gái mình khác với người bình thường.

Hốt bản dùng để ghi chép giống như sổ ghi chép, vào tay con gái mình lại thành vũ khí để đánh lộn.

Nếu như quan viên mà làm như lời con bé nói thật, không cãi được liền cầm hốt bản đánh lộn thì triều hội có mở nổi nữa không?

Tuệ Quân đưa tay áo lên che miệng, khó giấu nổi ý cười nơi đáy mắt.

“Đợi thêm mấy ngày nữa, bộ triều phục này của lang quân lại phải thay đổi”

Địa vị khác, triều phục cũng phải khác, chất vải, hoa văn và phụ kiện đi kèm cũng thay đổi rất nhiều, đến lúc đó đương nhiên phải may một bộ khác.

“Em đúng là có lòng tin với ta”

Tuệ Quân cúi đầu, đôi môi xinh xắn nhoẻn cười, kỹ thuật trang điểm có lợi hại đến mấy cũng không thể che giấu được phong thái riêng biệt của đôi mắt.

“Lang quân đã nói là làm, nó không tin ngài thì còn tin ai?”

Khương Hồng Cơ buồn cười quăng cái hốt bản lên bàn, nói với giọng xin tha: “Câu này của em ta không nhận nổi đầu”

Liễu Xa im lặng ngồi xem, im lặng ăn dưa, im lặng tự kiểm điểm...

Rốt cuộc con ông là con gái hay con trai vậy?

“Dường như hơi chật thì phải, để nổ lấy về sửa lại”

Tuệ Quần cười vui vẻ, bên ngoài liền vang tiếng bẩm báo của gã sai vặt: “Chủ công, phủ Thái tử gửi thiệp mời đến, mời chủ công sang phủ nói chuyện”

Khương Bổng Cơ ngây người: “Thiếp mời của phủ Thái tử?”

Tuệ Quân đang quỳ một chân xuống chỉnh trang lại phụ kiện giúp cổ, nghe vậy cũng ngẩn ra.

“Chắc là do Thái tử phi đưa sang”

Bây giờ vẫn là Thái tử phi, đợi đến khi Tiên để được chôn cất xong, Ấu để đăng cơ, Thái tử phi sẽ trở thành Hoàng thái hậu.

Khương Bổng Cơ cau mày, quăng thiếp mời lên bàn nói: “Thái tử phi gửi thiếp mời cho ta làm gì? Không đi...”

Vẻ mặt Tuệ Quân thoáng hiện lên sự gian xảo, đưa tay cầm tấm thiệp đó lên ngửi thử.

“Lang quân nên đi một chuyến thì tốt hơn?”

Khương Bồng Cơ cau mày nhìn cô: “Tại sao?”

“Ngài ngửi thử xem, có phải tấm thiệp này được tẩm một mùi hương rất nhạt” Tuệ Quân đưa thiết cho Khương Bồng Cơ, cười duyên nói: “Cái vị Thái tử phi này không chịu nổi sự cô đơn của cuộc sống ở goá, định mời ngài làm khách vào màn của cô ta đó. Nếu như lang quân bỏ qua thì sau này không có cơ hội đầu”

Ngón tay của Khương Đồng Cơ cứng đờ, cả cô lẫn một trăm năm mươi nghìn con cá muối đều đờ ra toàn tập.

“Ha?”

Tuệ Quân cười nói: “Loại hương này là kỳ hương được sử dụng bí mật trong cung, thành phần chủ yếu là một loại hương liệu có tên Mỹ nhân ngủ, phối trộn cùng hai mươi tư loại hương liệu quý khác tạo thành. Có công dụng trợ hứng cho cuộc vui, mùi hương ngọt mà không nồng, nhưng lại có thể khơi lên tình dục của người ta...”

Liễu Xa ngồi bên cạnh họ sù sụ, ôm cả chén cả bầu rượu của mình đứng dậy.

“Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, phụ thân hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây

Khương Bồng Cơ: “...”

Liễu Xa đi ra đến cửa chợt dừng lại nói: “Nếu như tối ra ngoài dự tiệc thì mai nhớ quay về trước khi trời sáng đấy”

Khương Bổng Cơ: “...”

Phụ thân, người có còn nhớ giới tính của con gái người không đấy?

Tuệ Quân đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Thái tử phi đưa tấm thiệp đã xông hương này đến rõ ràng là muốn cùng lang quân trải qua một đêm xuân đó”

Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Phu quân cô ta vừa chết, phụ hoàng cô ta còn chưa qua bốn mươi chín ngày, cô ta đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để lung lạc khách vào màn của cô ta rồi à?

Tuệ Quần ho khẽ một tiếng: “Nó cũng đã từng gặp vị Thái tử phi này rồi, bây giờ cô ta nghĩ ra kế này chắc cũng là vì con trai của mình”

Thái tử phi là dạng phụ nữ thuộc về gia đình, xuất thân cũng không cao quý lắm, kiến thức hạn hẹp. Cô ta không biết các chư hầu đã hạ quyết tâm ủng hộ Ấu đế, chỉ nhìn thấy Vu Mã Thương chạy trước chạy sau liền cảm thấy lo lắng vô cùng, chỉ sợ cái ngôi vị Hoàng đế của con cô ta sẽ mất, địa vị Hoàng thái hậu của cô ta cũng đi tong.

Vì thân phận nhạy cảm nên nếu mẹ con họ không thể trở thành Hoàng đế và Hoàng thái hậu, kết cục của bọn họ sẽ chỉ còn cái chết.

Trong lúc hoảng loạn cũng chỉ còn cái kế dở tệ này.

Đương nhiên, ngoại trừ sự bất đắc dĩ, thì vị Thái tử phi này cũng thường xuyên làm thế.

“Theo như những gì nó biết, vị Thái tử phi này không quy củ như cái vẻ ngoài. Thái tử háo sắc làm tình, hậu viện vô số mỹ nhân, Thái tử phi cô đơn chốn khuê phòng liền có quan hệ phu thê giả với thái giám bên cạnh mình. Bây giờ Thái tử đã chết, tôn thất hoàng gia cũng gặp phải kiếp nạn này, cô ta càng không phải kiêng kị gì? Tuệ Quân cười nói: “Bây giờ muốn mời lang quân làm khách vào màn của cô ta, trên phương diện tình cảm cũng có thể tha thứ”

Chỉ cần lôi kéo được phương Bổng Cơ cũng tương đương với việc lôi kéo được thế lực của cha con nhà họ Liễu về phe mình.

Trong mắt người ngoài Liễu Hi vẫn còn là một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi.

Thái tử phi muốn gặm ngọn cỏ non này, cô ta còn được hồi ấy chứ.

“Lang quân muốn từ chối hay là đồng ý đi chuyến này?”

Khương Bồng Cơ nhìn tấm thiệp, chợt quay ra nói với người bên ngoài: “Tìm người gọi Phong Tòng sự đến đây”

Bây giờ Phong Chân cũng đang có chức quan Tòng sự hờ. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.