How To Marry A Marquis

Chương 13




Liễu Tuấn hỏi: "Khoảng chừng còn bao lâu nữa?"

Vương Đạo Điền nhìn đồng hồ, nói: "Dựa theo thời gian đã hẹn trước, khoảng chừng còn hơn 10p nữa, hôm nay về thủ đô họp hả?"

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ừ, cũng có chút việc tư."

Vương Đạo Điền liền mỉm cười gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, nhân viên ở văn phòng thủ tướng đều có tính tự giác này.

"Liễu bí thư, anh ngồi đây trước, để tôi vào trong pha trà."

"Không cần khách sáo."

Đang nói chuyện thấy một người được thư ký dẫn vào, bước chân vững vàng đi đến. Cũng thật trùng hợp, lại là người quen, Lăng Quân Khánh rất là mừng rỡ khi nhìn thấy Liễu Tuấn, bước nhanh đến nắm tay với Liễu Tuấn.

"Xin chào Liễu bí thư, trùng hợp thế?"

Lăng Quân Khánh cười ha ha, hiện giờ hắn đã là chính vị trưởng phòng, rất được Liễu Tấn Tài coi trọng, là khách quen tại văn phòng thủ tướng.

Liễu Tuấn vội vàng nắm tay cùng Lăng Quân Khánh, mỉm cười hàn huyên. Đương nhiên ở chỗ này y không gọi "Lăng thúc thúc", mà xưng hô quan hàm "Lăng trưởng phòng", có vẻ đặc biệt chính thức.

Xem ra cán bộ kế tiếp Liễu Tấn Tài triệu kiến chính là Lăng Quân Khánh, chạy tới sớm vài phút chính là lễ tiết cần có.

Vương Đạo Điền mới vừa pha cho Lăng Quân Khánh một ly trà thì cửa văn phòng thủ tướng đã mở, sau đó Khâu Tình Xuyên đi ra, nhìn thấy Liễu Tuấn thì hơi trố mắt. Vương Đạo Điền liền nhìn Liễu Tuấn trưng cầu ý kiến: hiện tại là anh chen ngang, đi vào nói chuyện với ba anh hay là chờ ở ngoài?

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Tôi không có chuyện quan trọng gì, vẫn là đừng làm xáo trộn thời gian đã định ra từ trước."

Vương Đạo Điền mỉm cười gật đầu, dẫn Lăng Quân Khánh vào văn phòng.

Khâu Tình Xuyên đi tới, nắm tay cùng Liễu Tuấn, hỏi: "Có việc à?"

"Ừ, bên Quân ủy đàm phán với Nga xảy ra chút vấn đề, ý của Hà chủ tịch là muốn tôi đi Nga một chuyến, để xem có thể tạo ra tác dụng gì không."

Liễu Tuấn nói qua với Khâu Tình Xuyên, lấy giao tình giữa y và Khâu Tình Xuyên cùng với thân phận của Khâu Tình Xuyên, chuyện như vậy cũng không cần phải giấu diếm làm gì.

Khâu Tình Xuyên nhướng mày.

Chỗ bất phàm của Liễu Tuấn Khâu Tình Xuyên biết rõ, nhưng nghe cái ý này thì hắn không ngờ ngay cả Nga cũng có thể ảnh hưởng được, hơn nữa quyết định có thể ảnh hưởng đến mặt rất cao, rất trọng đại, điều này vẫn khiến Khâu Tình Xuyên kinh ngạc.

Dù sao tổng thống đương nhiệm của Nga là Putin, là người nổi danh cường thế.

Trước đây cũng chưa nghe qua Liễu Tuấn nhắc tới phương diện này. Đương nhiên, khi Putin còn đang ở St. Petersburg đảm nhiệm đệ nhất phó thị trưởng đã từng viếng thăm thành phố Ngọc Lan, trao đổi ý kiến qua Liễu Tuấn, nhưng chỉ có một chút "giao tình" như thế khẳng định không đủ tạo ra tác dụng gì. Gặp gỡ giữa hai nước nhất là nước lớn chủ yếu vẫn là nhìn thực lực và đại cục quốc tế.

Trừ phi Liễu Tuấn có "biện pháp hay" khác.

Tuy nhiên có thể ảnh hưởng đến trình độ này, năng lực của Liễu Tuấn vị miễn có phần thái quá.

Cũng may Khâu Tình Xuyên cũng là người sành sỏi, cũng không tiếp tục đặt câu hỏi. Ở đây cũng cũng không phải là nơi hai người nói chuyện.

Liễu Tuấn cười nói: "Nếu Khâu thị trưởng không vội thì cùng nhau đi dạo, đợi cùng nhau ăn cơm, cơm nước xong rồi mới trở về thế nào?"

Khâu Tình Xuyên gật đầu.

Trong cấm cung phong cảnh rất tốt, cũng không cấm vệ sâm nghiêm như trong lời đồn, xung quanh con hồ có tên là "Hải" liễu xanh mơn mởn, thỉnh thoảng sẽ có người tản bộ bên bờ hồ, thậm chí còn thấy trẻ em chơi đùa. Mỗi lần Liễu Dương trở về, thích nhất làm một việc chính là bảo người lớn dẫn nó chèo thuyền trên hồ Hải.

Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đi ra từ văn phòng của Liễu Tấn Tài, chậm rãi đi dạo dọc theo con đường đá ven hồ.

"Bàn chuyện gì vậy?"

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.

"Chấn chỉnh tài chính. . ." Khâu Tình Xuyên thoáng dừng lại, mới nói tiếp: "Còn có vấn đề phòng điền sản nên phát triển nhanh hơn hay không."

Liễu Tuấn hơi giương mày lên.

Hai nội dung này có thể đều là việc mẫn cảm nhất hiện nay. Hai năm trước Khâu Tình Xuyên tại tỉnh D ra sức chỉnh đốn trật tự tài chính, sử xuất thủ đoạn sấm sét trừng trị một số người phụ trách cơ quan tài chính phi pháp, cũng trừng trị vài lão tổng quốc hữu cơ quan tài chính làm việc trái luật, trật tự tài chính của tỉnh D mới có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không ý nghĩa có thể nhất lao vĩnh dật.

Nghề nghiệp tài chính thực sự rất dễ có tiền, Dân gian có câu tục ngữ "làm ăn mất đầu có người làm, làm ăn thâm hụt tiền không ai làm". Vì vậy ngành nghề này lãi rất lớn, mặc dù "kiếm Damocles" treo cao trên đầu nhưng vẫn có người không chịu nổi mê hoặc của tiền.

Tỉnh D, nhất là cơ quan tài chính ngầm của thành phố Giang Khẩu lại có thế ngẩng đầu.

Giang Khẩu xưa này là chong chóng đo chiều gió của những thành phố trong nước, nếu như trật tự tài chính của Giang Khẩu không thể đạt được khống chế tốt, bầu không khí xấu rất nhanh sẽ lan tràn. Liễu Tấn Tài quan tâm vấn đề này cũng là đương nhiên.

"Vấn đề của Giang Khẩu kỳ thực không lớn."

Khâu Tình Xuyên lại thấp giọng nói, giọng điệu rất là chắc chắc.

Hắn vốn chính là nhân vật lĩnh quân trong việc chỉnh đốn trật tự tài chính tại tỉnh D, hiện tại tự mình tọa trấn Giang Khẩu, hơn nữa lấy danh vọng của hắn tại lĩnh vực tài chính, chỉnh đốn tài chính của thành phố Giang Khẩu quả thực cũng không có yêu cầu quá lo lắng.

"Mấu chốt hiện tại không phải là Giang Khẩu mà là phía đông và đông nam."

Khâu Tình Xuyên nói rất khó hiểu.

Đối với ám chỉ trong lời nói của Khâu Tình Xuyên Liễu Tuấn rất rõ ràng, mấy tỉnh có kinh tế phát đạt nhất tại phía đông và đông nam, ngân hàng có nợ chết đang tăng trưởng với tốc độ kinh người, đã sắp có nguy hiểm đến gốc rễ. Phỏng chừng lần này Liễu Tấn Tài triệu kiến Khâu Tình Xuyên, lo lắng cũng không phải là tình hình tài chính của Giang Khẩu mà tình hình tại phía đông mới chân chính gay go nhất.

Có lẽ, Liễu Tấn Tài muốn sớm dùng đến thanh "lợi kiếm" Khâu Tình Xuyên.

Tuy nhiên Liễu Tuấn vẫn cho rằng hiện tại thời cơ chưa tới. Tuy là Khâu Tình Xuyên "sắc nhọn vô cùng", nhưng đối thủ vô cùng cường đại, hiện tại thanh kiếm này xuất vỏ e sợ cũng khó làm nên công trạng.

Nhưng nỗi lo này tạm thời chỉ có thể chôn ở đáy lòng của Liễu Tuấn, không thể tùy tiện nói ra.

Khâu Tình Xuyên nói: "Trước đó không lâu Lê bí thư đã đề xuất, muốn phát triển mạnh sản nghiệp nhà đất, xem nó như sản nghiệp trụ cột mấy năm sau này của Giang Khẩu để phát triển. Vấn đề này cô ta đã lén liên hệ với tôi, tôi cũng không quá tán thành."

Liễu Tuấn chau mày, lúc sau nói: "Có lẽ đây cũng không phải là ý kiến của bản thân Lê bí thư!"

Giọng điệu của Liễu Tuấn rất bình thản, mang theo một tia châm chọc. Lê bí thư là cán bộ công tác Đảng rất có thâm niên, luận đến thủ đoạn quyền mưu trên quan trường quả nhiên rất cao. Người tiền nhiệm của Khâu Tình Xuyên, khi còn đảm nhiệm thị trưởng đã chịu khá nhiều uất ức. Thay vào người có năng lực rất mạnh như Khâu Tình Xuyên cũng cảm thấy gian khổ bội phần, cũng có thể thấy năng lực của Lê bí thư, tuy nhiên luận đến trình độ và năng lực kiến thiết kinh tế, thành thật mà nói, Liễu bí thư cũng không thập phần kính phục đối với Lê bí thư.

Thị trưởng bí thư Thành ủy phóng nhãn toàn quốc, người có thể làm cho Liễu bí thư thập phần kính phục tại phương diện kiến thiết kinh tế thật đúng là rất khó tìm ra.

Khâu Tình Xuyên gật đầu, cũng mang theo một tia châm chọc nói: "Chẳng qua cũng là người phất cờ hò reo mà thôi. Lấy lợi ích của toàn thể dân thành phố xem như thẻ đánh bạc, tới tranh thủ của một số người phất nhanh, đây chính là việc họ muốn làm!"

Khâu Tình Xuyên nói như vậy cũng đã rất khách khí.

Trên thực tế, động thái này của Lê bí thư giống như Khâu Tình Xuyên nói, tuy nhiên cho dù coi như là lính hầu của một tập đoàn thế lực lớn nào đó, vì lợi ích của họ mà phất cờ hò reo. Chỉ cần Giang Khẩu thông qua quyết nghị này, những thành phố khác thậm chí là tỉnh sẽ ào ào theo vào, đều coi phát triển sản nghiệp nhà đất làm sản nghiệp trụ cột, làm kế hoạch kiến thiết kinh tế chủ yếu của bản địa mấy năm sau để kinh doanh. Bởi vậy càng tiến thêm một bước, làm cho Chính phủ Trung ương tỏ thái độ, muốn thực thi kế hoạch này trong phạm vi toàn quốc.

Tại một thế giới song song khác Liễu Tuấn đã từng trải qua chính là loại tình hình này.

"Đây đã không phải là một vấn đề kinh tế, đây là một vấn đề xã hội. Có một số người thích đánh lừa dư luận, tận lực đem hành nghiệp phòng điền sản định tính làm lĩnh vực kinh tế. Cách làm như vậy không tính toán đến hậu quả, cuối cùng sẽ tạo thành một bộ phận tầng lớp người dân có tiền lương thấp không mua nổi nhà, tổ tôn ba đời cũng mua không nổi một căn nhà, đây chính là kết quả mà chúng ta muốn sao? Là mục tiêu cuối cùng chúng ta dốc hết sức để phát triển kinh tế đó sao? Nếu quả thật là như vậy thì chúng ta phát triển kinh tế, phát triển thành phố có ý nghĩa gì nữa? Nhân dân của chúng ta đến cùng sẽ nhận được chỗ tốt gì từ đó?"

Liễu Tuấn nhăn mày, nói giọng hơi mãnh liệt.

Khâu Tình Xuyên lặng lẽ, Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan giơ cao lá cờ ổn định lại giá nhà, trong lòng hắn kỳ thực là tán thành. Khâu Tình Xuyên cũng giống như Liễu Tuấn, là những quan viên có lý tưởng và hoài bão. Mặc dù giai đoạn hiện tại đành phải phụ thuộc vào một phe phái, mượn lực lượng của phe phái để tiến lên, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hắn không có nguyên tắc.

Sở dĩ thành phố Giang Khẩu không theo vào, nguyên nhân chủ yếu nằm ở uy vọng và thực lực của hắn tại Giang Khẩu còn xa mới đánh đồng với Liễu Tuấn tại Ngọc Lan. Tùy tiện bình ổn giá nhà sợ rằng ngay cả chính hắn cũng không thể đặt chân tại Giang Khẩu.

Nhưng mà Lê bí thư đề xuất muốn đem sản nghiệp nhà đất làm sản nghiệp trụ cột để phát triển thì đã vượt quá tầm với của hắn.

Hai người yên lặng bước đi, thật lâu không nói.

Một lúc lâu, Liễu Tuấn thở thật dài một hơi, nói: "Trên hội Thường ủy thế nào?"

Khâu Tình Xuyên lắc đầu: "Đã đưa lên hội nghị xử lý thường vụ bí thư, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa có kết quả. . . phỏng chừng, cô ta sẽ lên hội Thường ủy."

Bố cục các ban của thành phố Giang Khẩu Liễu Tuấn cũng hiểu cơ bản, nhân mã của Lê bí thư chiếm ưu thế rất lớn. Trên hội nghị xử lý thường vụ Bí thư không có kết quả, phỏng chừng là bởi vì thái độ của Khâu Tình Xuyên khá kiên quyết. Dù sao thị trưởng là người chủ quản kiến thiết kinh tế, nếu mọi người nhất định phải đem sản nghiệp nhà đất ngăn cách vào trong lĩnh vực kinh tế, như vậy ý kiến của thị trưởng rất quan trọng. Hơn nữa thông thường thì hội nghị xử lý thường vụ Bí thư chỉ là thảo luận, không thể hình thành nghị quyết. Nếu như trên hội Thường ủy, sau khi biểu quyết đó chính là chính thức tổ chức nghị quyết, Khâu Tình Xuyên có đưa ra ý kiến phản đối cũng đều vô dụng, chỉ có thể bảo lưu ý kiến cá nhân, phục tùng quyết định của tổ chức.

Liễu Tuấn nhíu mày: "Ngăn cản không được?"

Khâu Tình Xuyên thản nhiên cười: "Một mình tôi không thể được, nhưng không chắc người khác cũng cản không được. . . vừa rồi tôi đã phản ánh qua vấn đề này với thủ tướng."

Liễu Tuấn gật đầu.

Bất kể như thế nào, nghị quyết này phải nghĩ biện pháp để ngăn cản. Liễu Tấn Tài đã chuẩn bị mài kiếm, khẳng định sẽ đưa ra sân khấu những hành động kế tiếp, trực tiếp ủng hộ Khâu Tình Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.