Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 51: Hắc lão nhị toi mạng




Lão phu nhân, Trần thị, Vân Dật và Bách Lý Nghị đều đã sợ đến ngớ người! Dù cuộc sống của bọn họ rất xa hoa, dù Bách Lý Nghị cũng là hoàng tử cao quý của một nước, nhưng bọn họ cũng chưa từng bị chấn động mạnh mẽ đến như vậy bao giờ! Chỗ này… e cũng phải bằng nửa quốc khố ấy chứ? Chưa nói thứ khác, chỉ riêng viên kim cương kia, một miếng nhỏ cũng là giá trên trời rồi, chưa nói đến chuyện một viên nặng cả cân!

Nhóm dân chúng đã kinh ngạc đến choáng váng, có lẽ nhà giàu có nhất thiên hạ cũng không có nhiều bạc như vậy! Có ai nói cho bọn họ biết vì sao Tam hoàng tử điện hạ bị nhốt ở Đông Lăng mà lại giàu có như vậy không?!

Sính lễ trên trời!!! Trong lòng mọi người đều chỉ còn lại bốn chữ này — sinh lễ trên trời! Số sính lễ này đem mua đến nửa giang sơn cũng đủ nữa!!!

Vì vậy, tất cả mọi người không thể không tò mò, rốt cuộc dung mạo của vị biểu tiểu thư kia thế nào mới có thể khiến Tam hoàng tử không tiếc dùng sính lễ lớn như vậy để cầu hôn?!

Bước chân lão phu nhân bất giác lảo đảo một chút, may mà có Lý mama đỡ bà. Bà không phải người tham tiền tài, nhưng nhìn thấy nhiều bạc như vậy bà vẫn không thể không nghĩ… Nhiều sính lễ như vậy nếu về Vân gia bọn họ, sau này đừng nói là ngồi vững trên ngôi vị đứng đầu của thập đại thế gia, mà ngay cả vị đang ngồi trên Long ỷ kia cũng phải cho bọn họ chút thể diện. Nói không động tâm thì chắc chắn không thể. Mà khiến bà càng kinh hãi hơn chính là mắt mình quá mờ rồi nên mới cho rằng người thanh niên trước mặt đây không xứng với cháu ngoại bảo bối của mình.

Sắc mặt Bách Lý Nghị cực kỳ khó coi, dù hôm nay hắn ta có bán hết tất cả của cải trong phủ Thất hoàng tử đổi lấy bạc cũng không được số bạc lớn như thế này. Hắn ta thật sự không nghĩ ra được hoàng huynh của mình làm thế nào mà có năng lực như vậy!

Lúc này hắn ta đã không còn chút mặt mũi nào mà vào dự tiệc nữa, liền nói với Vân vương phi: “Vân vương phi, trong phủ bản cung còn có việc, cáo từ trước!”

“Nếu vậy lão thân sẽ không giữ ngài. Thất hoàng tử điện hạ, mời!” Lão phu nhân cũng không tỏ vẻ hòa nhã với hắn ta, không phải vì bạc, mà vì khí độ. Thấy tình địch mang nhiều bạc đến như vậy, hắn ta cũng không thể cười không để bụng, mà thậm chí còn hẹp hòi tới mức tức giận bỏ về. Người như vậy không thể làm gì to tát được!

Bách Lý Nghị để tùy tùng giao lại lễ vật rồi ngồi xe ngựa của mình về phủ, nhưng không nhìn thấy sau khi hắn ta đi rồi, trong đôi mắt thờ ơ của Bách Lý Kinh Hồng hiện lên vẻ đắc ý rõ rệt. Đúng thế, là đắc ý! Cũng chính sự đắc ý này khiến mấy đại thủ hạ bên cạnh vô cùng xấu hổ, hiện giờ điện hạ đã ấu trĩ tới mức nào rồi thế này!

Lại nhìn sính lễ nhiều thế này, Vân vương phi nhất thời cảm thấy không biết nói gì, chỉ vì sính lễ thật sự quá nhiều, nếu nhận về có thể nảy sinh những hậu quả gì, bà chỉ là một phụ nữ tạm thời cũng không biết rõ, mà chuyện này cũng không phải chuyện hậu viện có thể quyết định được, xem ra phải chờ con trai về rồi bàn bạc sau vậy.

“Điện hạ, việc hôn nhân này lão thân phải hỏi ý của Cẩm nhi mới có thể trả lời được!” Bà khéo léo nói.

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói thêm gì, thản nhiên gật đầu: “Nếu đã vậy thì cứ để mấy thứ này ở đây đi. Bản cung về trước!”

“Mời điện hạ!” Vân Dật cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mà tiễn hắn về, còn tiếp tục ở đây nữa thì không biết phủ Tề quốc công bọn họ sẽ bị bao nhiêu ánh mắt ghen tị chọc thủng!

Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu, quay về xe ngựa của mình. Chiếc xe ngựa trắng tinh sạch sẽ rời khỏi cửa phủ Tề quốc công, để lại những ánh mắt kinh ngạc, khát khao.



“Cái gì?” Tô Cẩm Bình há hốc mồm không tin được nhìn Linh nhi, “Hắn điên rồi sao?”

Khóe miệng Linh nhi co rút, thật ra, cô cũng có suy nghĩ không biết có phải điện hạ điên rồi không, cầu hôn thôi mà, có cần phải làm long trọng hoành tráng như thế không? Thế này còn khủng bố hơn cả tiền sưu thuế, tiến cống hàng năm của địa phương. Hơn nữa, theo tin tức tin cậy báo về thì hành động này của điện hạ chủ yếu là vì muốn phô bày tài lực hùng hậu của mình trước mặt tình địch, để tình địch lui binh! Vì thế, Thượng Quan Cẩm vốn đã nổi tiếng, giờ lại thành nhân vật sóng gió trong Nam Nhạc.

“Cô nương, nghe nói hiện giờ Tề quốc công cùng với lão phu nhân, phu nhân và mấy vị cữu cữu, cữu mẫu của ngài đang bàn bạc về việc này, ngài có muốn qua đó không?” Thật ra trong lòng cô vẫn mong cô nương và điện hạ mau thành thân, vì dù sao nhân mạch của cô, bằng hữu, mọi người thân quen nhất đều ở phủ Tam hoàng tử và Dạ Mạc sơn trang.

Tô Cẩm Bình nghe vậy, cơn giận trong lòng bừng lên, nổi trận lôi đình đứng bật dậy, nhanh chóng lao về phía chính sảnh, đùa cái gì thế, tên ngốc kia đưa nhiều tiền như vậy đến là muốn nàng đau lòng đến chết sao? Đây là sính lễ, tức là để dành cho nhà mẹ đẻ, nói cách khác, nếu cuối cùng nàng gả sang, thì số bạc này nàng sẽ không cầm được một xu nào hết, của hồi môn tuyệt đối không thể bù đắp được! Nàng chỉ mới đến phủ Tề quốc công có vài ngày mà, mới có vài ngày thôi, vì sao vô duyên vô cớ tốn kém nhiều tiền như vậy chứ?!

Vào chính sảnh, mọi người đang bừng bừng khí thế bàn tán, xem tình hình này là muốn đồng ý rồi. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Tề quốc công rất vui vẻ nói: “Cẩm nhi, ta nghe mẫu thân nói cháu vốn cũng thích Tam hoàng tử, giờ ngài ấy lại có thành ý thế nào. Không phải cậu ham số tiền này, mà ngài ấy có thể xuất ra nhiều của cải như vậy chứng tỏ cháu cũng rất có trọng lượng trong tim ngài ấy. Vì thế nên cậu nghĩ hôn sự này có thể thành được, cháu thấy sao?”

Vân Tử Y đứng bên cạnh vò nát khăn tay của mình, nhìn các rương đồ trong phòng, nàng ta không kìm được mà coi chiếc khăn trong tay mình là Tô Cẩm Bình, khiến nàng ta chỉ muốn lao sang mà bóp chết nàng luôn! Ngọn lửa ghen tị thiêu cháy cả lòng nàng ta.

Nhưng những người khác của Vân gia đều mang vẻ mặt vui sướng, nói gì thì nói, số sính lễ hôm nay sẽ khiến phủ Tề quốc công bọn họ như hổ thêm cánh, có khi sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của mỗi người phải tăng gấp đôi ấy chứ. Nên toàn bộ phủ Tề quốc công đều vô cùng cao hứng.

Nhưng Tô Cẩm Bình lại lạnh mặt nói: “Trả lại đi!” Ba chữ như sấm sét khiến mọi người ngỡ ngàng.

Người ngạc nhiên nhất chính là lão phu nhân, phản ứng tối qua của con bé rõ ràng là thích Tam hoàng tử, sao hôm nay lại nói trả lại? Vân Tử Y cũng giật mình, nhưng càng thấy căm hận hơn, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Tam hoàng tử đối đãi như thế nàng còn không chịu nhận?

Tề quốc công nhíu mày không hiểu: “Cẩm nhi, ý của cháu là không muốn gả cho Tam hoàng tử sao? Nếu không muốn cháu cứ nói thẳng, cậu sẽ cho người trả về ngay!”

“Không phải là không muốn!” Nàng có thể nói là vì tiếc số tiền của này sao? Tên Bách Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm kia, rõ ràng đã nói tiền của hắn đều là của nàng rồi, nàng còn chưa đồng ý, ai cho hắn dùng tiền của nàng chứ?! Còn muốn sống nữa không hả?!

“Không phải không muốn, vậy thì vì sao?” Trần thị cũng bước tới nói, thân là đương gia chủ mẫu, lo liệu ăn mặc đi lại của nhiều người trong phủ như vậy nên bà cũng càng để tâm đến phần sính lễ có thể so với nửa quốc khố này hơn.

Tô Cẩm Bình nhìn mọi người một vòng, sau đó nhìn Tề quốc công nói: “Cữu cữu, cữu cữu có từng nghĩ đến chuyện cây to đón gió chưa? Ngày hôm nay mấy thứ này được đưa tới phủ Tề quốc công, có bao nhiêu người nhìn thấy? Có số tiền này, thực lực của phủ Tề quốc công có thể vượt xa các thế gia khác, nhưng cữu cữu có thể thăm dò được, vị ngồi trên long ỷ kia sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn chúng ta không?”

Câu nói này khiến sắc mặt Tề quốc công lập tức sa sầm xuống, vừa rồi bọn họ chỉ coi chuyện này là hôn sự của con gái để bàn bạc, cũng nghĩ đến những mặt tốt mà lại không hề nghĩ đến phương diện này! Quả thật nếu nhận về ắt sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ. Chỉ e chờ đợi Vân gia bọn họ không phải là sự vẻ vang người người thán phục, mà là giống như cả nhà Nhạc Trọng tướng quân, gặp phải mối họa diệt môn! Ông thở dài một hơi mới nói với Tô Cẩm Bình: “Đúng là cháu suy nghĩ rất thấu đáo, mấy năm nay cữu cữu chinh chiến ở sa trường, ném hết cả mấy chuyện tranh đoạt trên triều đình ra sau đầu. Sính lễ này chỉ có thể trả về thôi, nhưng nếu trả tức là không đồng ý hôn sự này, vậy cháu và Tam hoàng tử điện hạ…”

“Vẫn còn nhiều thời gian ạ, dù sao cháu cũng không thể gây phiền phức cho Vân gia được!” Nàng nói từng tiếng mạnh mẽ như cực kỳ suy nghĩ cho Vân gia, khiến lão phu nhân cảm động tới rơi nước mắt: “Cháu ngoan, đúng là cháu ngoan, vì Vân gia mà làm khổ cháu rồi!”

Khóe miệng Linh nhi co rút, cô có thể chắc chắn mười phần rằng vị trước mặt mình tuyệt đối không phải vì Vân gia, chẳng qua là vì đống tiền này thôi, vậy mà người nhà Vân gia còn cảm động đến như vậy!



Vì thế, số sính lễ hôm nay, ngay trong ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận và khó hiểu của các thế gia khác, lại bị trả lại hết! Sau khi số đồ đó bị trả về, sắc mặt người nào đó đương nhiên cũng rất khó coi. Có điều, theo cách hiểu của hắn thì vấn đề không phải ở tiền bạc, mà lại là vì nàng không muốn gả cho hắn nên mới cho người trả sính lễ lại!

“Rầm!” một tiếng, hắn vung tay áo bào, bàn ghế trong phòng chớp mắt biến thành mảnh vụn! Nhóm ám vệ bên cạnh sợ đến mức chỉ muốn ôm lấy nhau mà run rẩy, sau đó, người đàn ông mặc xiêm y trắng kia đứng dậy, quay về phòng mình.

Nhóm ám vệ nuốt nước miếng một chút, cũng không dám bước tới an ủi khuyên giải gì, cuối cùng ngây người một lúc rồi đều tự tản đi làm việc của mình.

Hôm nay, Bách Lý Kinh Hồng đóng cửa trong phòng suốt cả ngày không ra, thức ăn thức uống đưa vào cũng không động chạm một miếng nào khiến các đại ám vệ đều hơi lo lắng.

Cho đến tối, Bách Lý Kinh Hồng mới từ trong phòng bước ra, muốn tìm nàng để hỏi xem rốt cuộc vì sao mà không muốn gả cho hắn, chợt nghe thấy Phong và Diệt nói chuyện.

“Phong, điện hạ…”

“Không sao đâu, tính cách Hoàng tử phi vốn kỳ quái, đâu phải huynh không biết, mấy ngày nữa là ổn thôi!” Phong không mấy bận tâm đáp, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng vì người kia không chịu ăn cơm.

Diệt thở dài nhìn lên trời đêm, vô cùng buồn chán hỏi: “Phong, huynh nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cô nương nhà người ta thích? Tiểu tử nhà huynh cũng rất có duyên với phụ nữ, hay là dạy ta vài chiêu đi?” Hắn ta ra vẻ thuận miệng hỏi vậy, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, rất mong chờ đáp án.

Phong quay sang nhìn hắn ta một cái, ho khan một tiếng rồi nói rất thật lòng: “Thật ra, có một cách rất đơn giản, chính là nấu gạo thành cơm!!! Đến lúc đó ấy mà, cô nương nhà người ta dù có không cam lòng đến đâu, thì cũng phải bằng lòng thôi!” Có điều, Hoàng tử phi nhà bọn họ là ngoại lệ, mấy lời này hắn ta còn chưa nói ra.

Nấu gạo thành cơm à? Tim người nào đó đập thịch một cái, ngước đôi mắt xám nhìn lên trời đêm, đôi môi mỏng dần nở nụ cười quỷ dị, sau lưng như mọc ra một chiếc đuôi thật to, phe phẩy trong gió…

Ngay sau đó, cơn gió nổi lên, bóng người hắn đã biến mất ở phủ Hoàng tử.



Tô Cẩm Bình đang định đi nghỉ, bỗng nghe thấy ‘kẹt’ một tiếng, cửa bị đẩy ra. Sau đó, bóng người thanh cao ngạo nghễ lập tức xuất hiện ở cửa. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn hắn: “Có phải tới hỏi ta vì sao từ hôn không?”

“Không phải!” Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, sau đó từ từ đến trước mặt nàng. Vốn muốn hỏi, nhưng hiện giờ hắn đã đổi ý rồi, đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn nàng không chớp mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Ặc… Tô Cẩm Bình bị bộ dạng của hắn làm rung động, mắt đảo xung quanh rồi mới hỏi lại: “Vậy chàng tới làm gì?”

Hắn bước đến trước mặt nàng, trong mắt xuất hiện vẻ tủi thân: “Đau, không ngủ được.” Ở góc độ nàng không nhìn thấy, đôi mắt lãnh đạm kia lại hiện lên tia giảo hoạt, hắn có thể nói là hắn đến để… dùng sắc đẹp quyến rũ nàng sao?

Tô Cẩm Bình vội vàng đưa tay lên bịt lấy mũi mình, tránh để máu trong mũi chảy ra, ông trời ơi, đáng yêu quá! Có phải người này lại bị tráo đổi rồi không? “Vậy chàng muốn thế nào?”

Hắn rút một chiếc bình sứ trong tay áo ra đưa cho nàng, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Bôi thuốc giúp ta.” Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu đi, mặt đỏ hồng.

“Được! Cởi…” còn chưa kịp nói hết chữ cởi quần ra thì hắn đã cởi rồi. Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút, hôm nay hàng này làm sao thế? Lần trước bảo hắn cởi quần không phải hắn còn nhăn nhó lắm sao? Sao hôm nay lại tích cực như vậy?

Nhưng ánh mắt nàng lập tức thu lại, vì nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy khiến mặt nàng cũng đỏ lên.

Không chờ nàng nói tiếp, hắn rất tự giác nằm sấp lên giường nàng, quay đầu sang, khuôn mặt thờ ơ như thường, nhưng trong đáy mắt còn thoáng nhìn thấy bóng nước. Bộ dạng này khiến tim Tô Cẩm Bình nhói lên một cái vội bôi thuốc cho hắn, khi chạm vào mông hắn, tay nàng cũng nhẹ nhàng run lên một cái. Bôi thuốc vào mông đàn ông đúng là không quen chút nào, nàng cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng, chậm rãi bôi thuốc trong tay lên. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ chợt nổi gió, thổi bay vạt áo hắn lên, che vào mông.

Hắn có vẻ rất phiền toái, hơi nhổm người dậy kéo vạt áo mình ra, cởi luôn áo khoác ngoài. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà hắn kéo mạnh cả áo trong khiến vạt áo hơi mở ra một chút, có thể nhìn thấy rõ làn da màu mật ong bên trong.

“Bách Lý Kinh Hồng, vì sao ta cứ cảm thấy hôm nay chàng hơi là lạ nhỉ?” Dù là vạt áo bị thổi vào mông thì hắn cũng đâu cần bộc lộ dáng vẻ như vậy chứ? Vẻ mặt cáu kính rõ rệt, quen hắn bao lâu nay còn chưa thấy hắn như thế bao giờ.

Người hắn hơi cứng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Đau.” Hắn lại nằm xuống, không nhìn nàng nữa, chờ đối phương tiếp tục bôi thuốc cho mình.

À, thôi được, thì ra là vậy! Bôi thuốc xong, đóng nắp bình sử lại: “Được rồi!” Thật ra cũng đâu có nghiêm trọng lắm đâu, còn nhẹ hơn lần trước mình bị Hoàng Phủ Hoài Hàn đánh nhiều mà.

“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng đáp rồi ngồi dậy, cũng đúng lúc đó, không biết sao trung y trên người hắn lại trượt từ trên vai xuống, nửa vai lộ ra, mái tóc đen như mực xõa xuống đầu vai, đầu hơi nghiêng đi, đường nét tinh tế tao nhã phối hợp với dáng vẻ này tạo nên một hình ảnh vô cùng tươi đẹp.

“Lách tách!” Nước miếng cô nàng nào đó rơi xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.