Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 157: Huyết chiến (2)




Đợi sau khi tên pê đê giới thiệu hết tình hình các băng nhóm trong trường Bạch Mã thì tiết ngoại ngữ cũng sắp kết thúc. Trong giờ nghỉ, Chó Tang mắc tè phải đi trút bầu tâm sự nhưng lại không biết nhà vệ sinh ở đâu, tất nhiên hắn lại nắm cổ tên pê đê tội nghiệp bắt nó dẫn đường, Triêu Hồng Vĩ lắc đầu ngao ngán, tính cách của tên Chó Tang này vẫn không hề thay đổi.

Bạch Mã, ngôi trường này quá nhiều phức tạp, xem ra trước kia mình đã nghĩ quá đơn giản về nó rồi, cách phân bố và quan hệ giữa các băng nhóm ở đây chẳng khác nào bang phái xã hội đen thứ thiệt, hơn nữa có những điểm còn phức tạp hơn, nhưng khi đã vào đây rồi, vậy tương lai của Bạch Mã coi như đã nằm trong tầm kiếm soát của Tiêu Hồng Vĩ, vấn đề còn lại chỉ là mặt thời gian thôi.

Ðang lúc trầm ngâm suy nghĩ, tên mặt dài vừa rồi xấc xược với Tiêu Hồng Vĩ bước tới gần, khuôn mặt của gã mọc đây mụn nhọt cứ như tấm bản đồ thu nhỏ, nhìn là muốn phát ói.

“Ê thằng kia, mày từ đâu đến? Có người bảo kê không?” Giọng nói láo lếu của tên mặt dài liền gây chú ý cho các nam sinh xung quanh, trò hay sắp diễn ra rồi, những thước phim như thế luôn chiếu đi chiếu lại khi có lính mới vào học. Một số nũ sinh cũng đổ dồn ánh mắt về phía ấy vì anh chàng đẹp trai Lâm Hạo, trong một lúc hàng ghế cuối lớp trở thành nơi tập trung mọi ánh măt của tất cả học viên có mặt trong lớp.

“Thế nào? Mày muốn bảo kê tao à?” Tiêu Hồng Vĩ ngẩng đầu lên đáp trả tên mặt dài.

“Hừ! Muốn tao bảo kê mày cũng được, nhưng phải xem mày có đóng nổi phí bảo kê không cái đã!” Tên mặt dài nhai nhóp nhép kẹo cao su, vẻ mặt láo xược hết cỡ.

“Tao nghĩ mày không đủ tư cách ấy đâu!” Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu, không thèm đếm xỉa đến tên mặt dài nữa. Câu nói của hắn tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại như kim đâm vào tai tên ấy.

Tên mặt dài nhủ thầm, mỗi năm tao đều nắn gân không biết bao nhiều thằng lính mới như mày, thế mà hôm nay mày dám không nể mặt khi tao chủ động đề nghị bảo kê, tức giận gào lên: “Nếu ngay cả một thằng lùn như mày mà tao cũng không đủ tư cách bảo kê thì Tóc Dài này không còn chỗ đứng trong trường Bạch Mã nữa rồi!” Dứt lời, gã liền vung tay tóm vào cổ áo Tiêu Hồng Vĩ.

Tiêu Hồng Vĩ ghét nhất là bị người khác châm chọc chiều cao của mình, tên mặt dài tự xưng là anh Tóc Dài này rõ ràng đã chạm trúng chỗ đau của hắn. Tiêu Hồng Vĩ lóe lên tia nhìn sắc lạnh, vừa định gia tay khóa tay đối phương, nào ngờ tên mặt dài đột nhiên như bị xe tải tông trúng, văng tuốt ra xa.

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Lâm Hạo, cú đá sấm sét vừa rồi do Lâm Hạo tung ra. Tuy Lâm Hạo vẫn gục mặt lên bản nằm ngủ, nhưng những lời nhục mạ Tiêu Hồng Vĩ của tên mặt dài đầu lọt cả vào tai hắn. Dám si nhục huynh đệ của hắn, vậy thì tên mặt dài đáng phải lãnh lấy bài học thương đau.

Thu lại ngọn cước vừa đá ra, Lâm Hạo quét mắt một lượt hết những ánh mắt mở to kinh ngạc, lạnh lùng rít lên: “Ai đám động vào bạn tao, giết!” Mọi người đều rùng mình một cái, cảm giác câu cảnh báo ấy được hằn sâu vào tim, khiến người khác không dám quên.

Đám nữ sinh vừa chúng kiến cú đá mạnh mẽ và bộ mặt lạnh băng của Lâm Hạo đã sớm quên mất hắn nói gì, cô nào cô nấy đầu thẹn thùng mơ mộng về chàng hiệp sĩ đẹp trai Lâm Hạo.

Khi mọi người còn đang ngơ ngơ ngác ngác, ngoài cửa lại một tiếng thét dữ tợn vang lên.

“Còn tao nữa nè!” Chó Tang vừa đi trút bầu tâm sự xong quay vào lớp, nhìn hết từ đầu đến cuối chuyện gì đã xảy ra, chỉ vì đặt nặng niềm tin vào lão đại Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo nên không ra tay, lúc này thấy Lâm Hạo đá một cú cướp hết ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái, hắn đương nhiên phải hành động để oai phong một chút, thế nên mới đột ngột hét lên.

Cảm giác Lâm Hạo tạo ra cho mọi người là lạnh băng và tinh tế, còn Chó Tạng bị gây ra mùi thuốc súng nồng nặc, cái thân hình cao lớn vai u thịt bắp của hắn khiến người khác không dám xem thường.

Chó Tang từ từ bước đến bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, cung kính hỏi: “Lão đại, anh không sa chứ?”

Tiêu Hồng Vĩ chỉ lắc đầu không lên tiếng, thằng Chó Tang này lại sắp bày đặt diễn trò oai phong đây mà, Tiêu Hồng Vĩ quá hiểu về hắn.

Quà nhiên đúng như Tiêu Hồng Vĩ nghĩ, Chó Tang đột nhiên đấm mạnh một cái vào mặt bàn, chiếc bàn lập tức phát ra tiếng nứt gãy, một dấu tay to bè lõm xuống đập vào mắt mọi người.

Quả đấm lợi hại quá! Tật cả học viên trong lớp đều nhìn lòi cả mắt ra, ngay cả Tiêu Hông Vĩ cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

“Sau này ai dám động vào lão đại của tao thì phải xin phép tao trước biết chưa!” Chó Tang ngạo nghễ quét mắt khắp một lượt cả lớp, không một ai đám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đang lúc Chó Tang hả hê về kiệt tác tự lăng xé hình ảnh của mình, hiệu trưởng đã xuất hiện không biết từ lúc nào. Chó Tang có phầm lo lắng lẩm lét liếc nhìn hiệu trưởng, mong rằng ông ta sẽ xử nhẹ lần thứ 2 đánh nhau chỉ trong ngày đầu tiên đi học của mình.

“Vị học viên này không cần căng thằng như thế! Giữa học viên với nhau xảy ra mâu thuẫn là chuyện hình thường ấy mà, thanh niên trai tráng tràn đầy sức sống như các em nếu vì một số mâu thuẫn nhỏ nhặt ra tay đánh nhau cũng là điều dễ thông cảm, tôi cũng từng bước qua giai đoạn trẻ tuổi ngông cuồng đó, không sao đâu, chỉ đánh nhau chút đỉnh thôi!”

Những lời của hiện trưởng sém chút làm Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang té ngửa, giáo viên gì thể này? Không những không trách phạt học sinh đánh nhau, còn dạy bảo học sinh đánh nhau là chuyện hình thường, ông thầy này thiệt tình xứng danh vô lại còn hơn cả mình. À không, phải nói1à rất dễ thương, Chó Tang hiện giờ chỉ nghĩ ra duy nhất từ ngữ ấy để diễn tả hiệu trưởng.

“Chào Sử hiệu trưởng!” Đám học viên đồng thanh la to, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang cũng lễ phép chào lão hiệu trường “dễ thương”, giờ họ mới biết ông hiệu trưởng trường Bạch Mã họ Sử.

“Ờ, chào các em. Ba bạn này là học viên mới của trường chúng ta, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau đấy nhé! À phải, vị học viên này, tuy tuổi trẻ các em có đánh nhau cũng là việc bình thường có thể tha thứ, nhưng em phá hoại tài sản nhà trường là hành động không đúng đâu! Thế nên tôi đành thay mặt nhà trường phạt em bồi thường chút chi phí cơ sở vật chất.” Sử hiện trưởng quay sang Chó Tang làm bộ nghiêm khắc.

Chó Tang nghe nói chỉ phải bồi thường liền bật cười khoải chí, tiền bây giờ đối với hắn chả đáng quan tâm, Lão Quỷ sắp xếp cho 3 người quay lại trường học đã sớm chuẩn bị đủ tiến để họ tiêu xài thoải mái, bằng không chiếc xe Ferari mui trần bộ tưởng gấp bằng giấy chắc?

“Cái này thì em hiểu ạ! Xin thầy yên tâm, những cơ sở vật chất lỡ tay phá hoại chắc chắn sẽ bồi thường thỏa đáng, Sử hiệu trưởng không cần lo lắng đâu!” Chó Tang ra về hào phóng.

“Tốt! Vậy thì tốt! Các em tiếp tục đi nhé! Tôi qua đây là để đưa giáo trình cho các em rồi đi ngay.” Sử hiệu trưởng hớn hở ra mặt, chiếc phong bì dày cộm mà Tiêu Hồng Vĩ nhét vào tay ông lúc ghi danh nhập học đã phát huy tác dụng.

3 người Tiêu Hồng Vĩ sau khi gây ồn ào một hồi giờ đã yên tĩnh trở lại, tên mặt dài bị Lâm Hạo đá bay được đưa vào phòng y tế của trường vẫn chưa trở vào lớp. Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, 3 người đầu theo tên pê đê cùng tới căn tin.

“Lão đại, anh biết nó tên gì không?” Chó Tang ghì lấy tên pê đê, khoái chí hỏi Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo.

“À phải, đến giờ tao vẫn chưa biết nó tên gi?”

“Em mà nói ra nhất định 2 người sẽ cười vỡ bụng!”

“Ủa? Chẳng lẽ còn có cái tên tức cười hơn mày sao?” Lâm Hạo ở kế bên châm chích.

Chó Tang như bị tạt gáo nước lạnh, ánh mắt cảnh cáo liếc sang Lâm Hạo. Lâm Hạo vẫn dửng dưng không thèm điếm xỉa thái độ dọa nạt của hắn, nếu nói đến tên họ thì cái tên Lý Ðại Cẩu là tức cười nhất rồi.

Chó Tang không còn cách nào khác, chỉ biết gầm gừ cảnh cáo: “Lâm Hạo chết tiệt, anh dám nói lung tung thì không xong với tôi đâu đấy!”

“Thôi, 2 người đừng cãi nhau nữa! Mau nói tao nghe nó tên gì đi!” Tiêu Hồng Vĩ mất hết kiên nhẫn hối thúc.

“Nó tên là Trần Phi Phi.” Chó Tang nói xong ôm bụng cười sặc sụa.

“Trần Phi Phi?” Hình như là cái tên dành cho con gái mà, Tiêu Hồng Vĩ không hề cười như điên dại theo tưởng tượng của Chó Tang. “Nhưng đặt tên này cho một nam sinh cũng chả có gì to tát!”

Trần Phi Phi cảm kích nhìn Tiêu Hồng Vĩ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai tôn trọng cái tên của hắn, mỗi khi người nào đó nghe tên hắn đều cười phá lên trên chọc, nhưng tên lùn này thì không, tên của một người đại diện sự tôn nghiêm tối thiểu của người đó, Tiêu Hồng Vĩ không chọc phá đồng nghĩa với việc đã tôn trọng hắn.

“Có gì tức cười đâu nào? So với cái tên Lý Đại Cẩu của máy tốt hơn nhiều!" Lâm Hạo đột nhiên lên tiếng.

Chó Tang chợt gầm lên như thú dữ lao về phía Lâm Hạo, vừa rượt đuổi hắn vừa kêu gào: “Cái thằng khốn này, đã bảo đừng nói ra rồi mà, tôi phải giết anh!”

Trần Phi Phi cũng ôm bụng cười sặc sụa, bộ dạng chả khác gì Chó Tang hồi này, thì ra cái tên Lý Ðại Cẩu lại có tác dụng chọc cười đến thế.

“Hừ! Ngay cả mày cũng cười tao hả? Tao xé xác máy!” Chó Tang đuối không kịp Lâm Hạo, quay đầu lại phát hiện Trần Phi Phi cũng đang cười mình, thế là trút toàn bộ cơn giận vào Trần Phi Phi tội nghiệp. Trân Phi Phi thấy Chó Tang lao vào mình liền núp sau lưng Tiêu Hồng Vĩ, Chó Tang đang hầm hầm lao tới bị Tiêu Hồng Vĩ quát nạt một trận liền tắt tiếng, người mà hắn sợ nhất cũng chỉ có vị lão đại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.