Hot Boy Đi Ở Nhờ

Chương 27




Liễu Tuấn vẫn là háo ăn háo uống, một mạch ăn bốn bát cơm.

Hứa Hoành Cửu thì đã sớm ăn xong, nhưng trong bát vẫn còn thừa lại cả nửa chén cơm, nhưng thỉnh thoảng cũng gắp một đũa rau dưa xem như là tương bồi, nếu cứ trơ mắt ở một bên nhìn Liễu Tuấn ăn cơm, hiển nhiên là rất thất lễ.

Liễu Tuấn buông bát đũa không bao lâu, ông chủ trà trang tự mình dẫn theo hai nhân viên qua, rất nhanh nhẹn thu dọn bàn rồi bày ra trà cụ, thấp giọng hỏi: "Hai vị lãnh đạo thích uống trà gì?"

Hứa Hoành Cửu cười nói: "Ý của tỉnh trưởng là gì? Tỉnh trưởng là chuyên gia trong lĩnh vực này mà."

Mặc dù Hứa Hoành Cửu từ lâu phân phó qua, sẽ mời tỉnh trưởng đến đây uống trà, nhưng ông chủ nghe xong câu này vẫn nhịn không được mà khẩn trương. Một tỉnh trưởng bình thường cùng một tỉnh trưởng là cao thủ trà đạo, áp lực tạo thành đối với hắn vẫn không hề như nhau.

Liễu Tuấn cười khoát tay: "Bí thư Hoành Cửu không cần tâng bốc tôi như vậy, ông chủ mới là chuyên gia trà đạo kìa?"

"Tỉnh trưởng quá khen, không dám không dám "

Ông chủ lại khom người không ngớt, luôn miệng nói.

Liễu Tuấn đưa mắt nhìn chung quanh, nói: "Loại lá chà của ông ở đây cũng rất nhiều, tôi thấy cứ để chúng tôi tự chọn một loại rồi pha đi, không cần làm phiền mọi người."

Ông chủ lập tức khom lưng, nói: "Vâng, mời tỉnh trưởng và Hứa bí thư chậm rãi dùng, nếu có chỉ thị gì thì cứ phân phó."

Hứa Hoành Cửu liền phất tay.

Ông chủ vội dẫn theo nhân viên dè dặt lui ra ngoài rồi khép lại cửa. Mới vừa nhấc đầu lên đã chạm với ánh mắt lạnh lùng của Hồ Hạo Nhiên, lại nhịn không được rùng mình một cái, mỉm cười hướng về Hồ Hạo Nhiên cúi đầu khom lưng.

Sau khi ông chủ lui ra ngoài, Liễu Tuấn từ trên giá lấy ra một bọc nhỏ rồi bày ra tư thế pha trà.

Hứa Hoành Cửu rất biết kiên nhẫn, vẫn mỉm cười lẳng lặng quan sát Liễu Tuấn pha trà.

Ông chủ trà trang chuẩn bị cũng là nước suối, không phải là nước máy, nước trà pha ra rất là đậm đà.

"Mời bí thư Hoành Cửu."

Liễu Tuấn đặt một chung trà nóng vàng tươi trước mặt Hứa Hoành Cửu, mỉm cười nói.

"Làm phiền tỉnh trưởng, ngày hôm nay có lộc uống rồi."

Hứa Hoành Cửu cũng mỉm cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, khen ngợi không ngớt: "Nước trà pha thế này mùi quả nhiên càng thêm tinh khiết. . ."

Kỳ thực trong này cũng có điểm khác biệt, quả thực Hứa Hoành Cửu cũng phân không rõ lắm, chỉ là trà do tỉnh trưởng tự tay pha, dù cho có khó xuống thì cũng phải khen ngợi vài câu.

Liễu Tuấn cười nói: "Chỉ là một việc giải trí mà thôi. Bí thư Hoành cửu nếu thích, sau này sẽ còn có cơ hội cùng nhau phẩm trà mà."

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, cơ hội rất nhiều. . ."

Hứa Hoành Cửu cười ha ha, lại uống thêm ngụm, dáng tươi cười trên mặt dần dần thu lại, tiếp đó khẽ chau mày và nói: "Tỉnh trưởng, gần đây Kỷ ủy tỉnh nhận được một số thư phản ánh vấn đề về đồng chí Vương Cam của TP.An Phong, cho nên ngày hôm nay mời tỉnh trưởng qua đây, cũng là làm báo cáo luôn."

Bất kể trong lòng Hứa Hoành Cửu nghĩ như thế nào, trên quy củ thể diện vẫn phải giữ nghiêm, dùng từ dùng câu đều rất đúng chỗ.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Ừ, tin tố cáo này tôi cũng nhận được rồi, tổng cộng có 5 bức thư."

Hứa Hoành Cửu gật đầu: "Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì vấn đề phản ánh trong thư tố giác khả năng có tính chân thực nhất định. Tỉnh trưởng cho rằng thế nào?"

Vốn án trái với kỷ luật liên quan đến thị trưởng thành phố cấp địa khu, Hứa Hoành Cửu không cần thiết phải đơn độc thông báo cho tỉnh trưởng. Tính độc lập của Kỷ ủy tỉnh tương đối mà nói là khá mạnh mẽ. Chiếu theo trình tự chính quy, hắn cần phải báo cáo cho Lưu Phi Bằng, hoặc là trực tiếp đề xuất thảo luận trên Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư, nhưng người bị tố cáo là Vương Cam có thân phận quả thực quá "mẫn cảm".

Vương Cam là chi chính trước đây của Lưu Phi Bằng, nhưng đột nhiên "phản bội" và "tìm nơi nương tựa" là Liễu Tuấn, điều này đã từng tại quan trường tỉnh A dấy lên một tràng sóng gió lớn, uy vọng của Lưu Phi Bằng bởi vậy đã giảm đến điểm tới hạn. Nếu như trong số cán bộ tại tỉnh A, có một người so với Liễu Tuấn càng khiến Lưu Phi Bằng "ghét" hơn, người này không ngoài Vương Cam. Phỏng chừng từ cái ngày Hồng Thiên Kính bị ngã ngựa, Lưu Phi Bằng vẫn một mực tìm kiếm cơ hội, triệt để trừng trị Vương Cam. Vương Cam ngồi thêm một ngày ở cái ghế thị trưởng An Phong, trong lòng Lưu Phi Bằng sẽ uất ức thêm một ngày.

Vương Cam, hầu như đã thành "tấm bia sỉ nhục" của Lưu Phi Bằng.

Vương Cam không bị bắt, dù cho đẩy đi được Liễu Tuấn, uy vọng của Lưu Phi Bằng cũng thủy chung không thể đạt được đỉnh phong.

Tương ứng với Lưu Phi Bằng "tất sát", chính là Liễu Tuấn "tất bảo".

Chí ít bản thân Hứa Hoành Cửu là cho rằng như thế.

Bất kể án này cuối cùng xử trí như thế nào, Hứa Hoành Cửu cho rằng động tác mình nên làm thì phải làm cho đúng. Bất kể sau đại hội Đảng toàn tỉnh Liễu Tuấn là đi hay là ở lại, Hứa Hoành Cửu cũng không muốn mình đã từng đắc tội với Liễu Tuấn.

Hoàn toàn không cần thiết.

Đối với cuộc tranh đấu giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, Hứa Hoành Cửu hoàn toàn không có dự định dính vào quá sâu.

Sắc mặt Liễu Tuấn cũng trở nên ngưng trọng, y nâng chung trà lên uống một ngụm, trầm ngâm nói: "Bí thư Hoành Cửu, phương diện kiểm tra kỷ luật anh là người trong nghề, tôi hoàn toàn tin vào sự phân tích của anh. Chuyện này, ý kiến của cá nhân tôi là hoàn toàn tôn trọng quyết định của Kỷ ủy tỉnh."

Thái độ này của Liễu Tuấn cũng đã nằm trong dự liệu của Hứa Hoành Cửu. Căn cứ vào yêu cầu của Liễu Tuấn xưa nay đối với việc kiến thiết đội ngũ cán bộ là y không để ý nguyên tắc, khả năng kiên quyết "bảo vệ" Vương Cam là rất ít. Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa Liễu Tuấn sẽ phủi tay mặc kệ. Nếu như Vương Cam bị bắt, dựa theo phân tích thông thường, vậy thì ý nghĩa Lưu Phi Bằng đạt được thắng lợi, Liễu Tuấn đã không bảo vệ được chi chính của mình.

Nhất là Vương Cam, mạo hiểm lớn như vậy để cuối cùng tránh không được lao ngục tai ương, những cán bộ sau này muốn dựa vào Liễu Tuấn sẽ phải ở trong lòng cân nhắc thêm. Lưu bí thư người ta không bảo vệ được Hồng Thiên Kính, hiện tại Liễu tỉnh trưởng cũng không giữ được Vương Cam đó thôi?

Điều này tại quan trường quốc nội cũng là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, cán bộ sai phạm nhận được trừng phạt, các quan viên trước tiên nghĩ đến cũng không phải là cán bộ này có thực sự bị chết ngoẻo hay không, mà là cán bộ này có bị đại lão "bỏ rơi" hay không thôi.

Vì theo họ nghĩ, xảy ra vấn đề không sao cả, chỉ cần lãnh đạo còn nhớ tới mình thì sẽ không có đại sự. Ví dụ như vậy, ở bên cạnh mọi người thực sự đã rất nhiều, vô số kể. Quan viên sai phạm liên tục lên chức, thậm chí là đặc biệt đề bạt, đó chẳng phải điều lạ gì.

So quyền cùng pháp, kết quả đã quá rõ.

Mặc kệ trên truyền thông tuyên truyền như thế nào, hiện thực chính là tàn khốc như vậy.

Liễu Tuấn tỏ thái độ, theo Hứa Hoành Cửu thấy thì rất có kỹ xảo. Liễu Tuấn cũng không nói ủng hộ điều tra Vương Cam, chỉ là nói hoàn toàn tôn trọng quyết định của Kỷ ủy tỉnh. Nhưng Kỷ ủy tỉnh quyết định thế nào, việc này còn phải Hứa Hoành Cửu tới xử lý.

Hứa Hoành Cửu thầm thở dài, biết lại đụng phải một nan đề khó giải quyết. Như vậy làm sao để có thể chơi "xiếc đi dây" giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn thì còn phải coi khảo nghiệm bản lĩnh của hắn.

***

Quy củ của Liễu Tuấn cũng như Nghiêm Ngọc Thành, chưa nhận được lời gọi của y, rất ít có người dám tại thời gian tan tầm chạy đến căn lầu số 18 của viện Thường ủy Tỉnh ủy để mà huyên náo. Đương nhiên, các hộ gia đình của viện Thường ủy thì ngoại lệ, các đồng chí trong Ban sau cơm tối thường tản bộ bên trong đại viện, vừa vặn đi tới trước căn lầu số 18, tiện thể đăng môn bái phỏng rồi cùng Liễu tỉnh trưởng nói mấy câu, đây cũng là việc bình thường ở đời. Liễu tỉnh trưởng quy củ có to thế nào cũng không dùng được.

Chỉ là đã đến tầng cấp Thường ủy Tỉnh ủy, cũng rất ít có người đi dạo mà đến nhà.

Duy chỉ có Sài Thiệu Cơ là khác, bình thường hắn vẫn đi vào căn lầu số 18 để nói chuyện với Liễu Tuấn.

Dù cho ai cũng biết, Sài Thiệu Cơ là cán bộ mà Liễu Tuấn tin dùng nhất, nên đi tìm Liễu Tuấn nói chuyện thì hết sức bình thường, nhưng một đại tướng khác của Liễu hệ là Lưu Quang Hưng thì lại không được thường xuyên như Sài Thiệu Cơ, bởi vì Lưu Quang Hưng không có thói quen tản bộ.

Thời gian Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, bởi vì tiếp nhận theo trình tự từ vị trí thị trưởng nên vẫn ở tại căn lầu số 1 của viện Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan. Sau khi đảm nhiệm tỉnh trưởng mới dọn đến ở viện Thường ủy Tỉnh ủy. Lưu Quang Hưng thì khác, hắn vừa đến tỉnh A thì đã là phó tỉnh trưởng Thường ủy Tỉnh ủy, tự nhiên phải ở viện Thường ủy Tỉnh ủy. Sau lại chuyển nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, lại không cần thiết phải dọn nhà, bởi vậy căn lâu số 1 của viện Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan đến nay đều để đó không dùng.

Sài Thiệu Cơ có một thói quen là tản bộ vào buổi tối, thường là sau khi xem xong tin thời sự mới đi dạo trong viện một chút. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn đang chậm rãi đi tới trước căn lầu số 18, Sài Thiệu Cơ đã quen thành tự nhiên nên không cần suy nghĩ đã đi vào ngay.

Liễu Tuấn cũng mới vừa xem xong bản tin thời sự, đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Nghiêm Phỉ, Sài Thiệu Cơ liền vào cửa.

"Chào tỉnh trưởng."

Sài Thiệu Cơ cười chào hỏi Liễu Tuấn.

"Ha ha, Thiệu Cơ tới rồi à, mời ngồi."

Liễu Tuấn cũng không đứng dậy nghênh tiếp, chỉ mỉm cười gật đầu.

Nghiêm Phỉ thì đứng dậy, mỉm cười bắt chuyện: "Sài tỉnh trưởng, mời anh ngồi, tôi đi pha trà."

Sài Thiệu Cơ cười nói: "Làm phiền đồng chí Nghiêm Phỉ rồi, tôi không khát."

Nghiêm Phỉ mỉm cười pha cho Sài Thiệu Cơ một chén trà nóng, đặt ở trên bàn trà, nói: "Sài tỉnh trưởng, chị Phương ở nhà một mình hả?"

Chị Phương chỉ chính là Phương Hàm vợ của Sài Thiệu Cơ. Từ khi Sài Thiệu Cơ dọn tới ở viện Thường ủy Tỉnh ủy, Phương Hàm cũng bình thường qua lại với Nghiêm Phỉ, cũng được xem là bạn tốt của Nghiêm Phỉ.

Sài Thiệu Cơ cười nói: "Đúng vậy, đang ở nhà coi TV, con cái thì đi học ở bên ngoài hết cả, buổi tối bả không có việc gì cũng chỉ xem TV thôi. . . chao ôi, mà bả xem cái bộ film Hàn Quốc kia rất mải mê, mỗi lần đều nước mắt lưng tròng, khiến cho tôi chả hiểu sao cả. . ."

Liễu Tuấn không khỏi bật cười.

Đời trước, y cũng từng trải qua loại tình hình này. Phim bộ Hàn Quốc này có lực sát thương đối với bà chủ gia đình không phải là lớn thông thường đâu. Cũng may Nghiêm Phỉ không thích loại phim này, bằng không thì chỉ sợ cũng sẽ coi mà ứa nước mắt.

Nghiêm Phỉ nở nụ cười, nói: "Trong phim Hàn Quốc có mấy bộ trang phục cũng rất đẹp."

Lời này cũng chỉ Nghiêm Phỉ mới có thể nói.

Phim Hàn Quốc sở dĩ phổ biến một thời ở quốc nội nguyên nhân không nằm ở nội dung bộ film khúc chiết động nhân bao nhiêu mà chủ yếu là nhìn tuấn nam mỹ nữ. Tuy nhiên ở trước mặt Nghiêm Phỉ, những mỹ nữ này cũng đừng nhắc tới, mà trong mắt Nghiêm Phỉ, ngoại trừ Liễu Tuấn thì làm sao còn có tuấn nam? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khen người ta trang phục đẹp.

Chung quy không thể nói Phương Hàm không nên xem film Hàn Quốc mà?

Sài Thiệu Cơ cười ha ha lắc đầu, chỉ cần vợ thích thì đâu cần quản đó là film gì.

"Hai người trò truyện đi, em còn có một việc muốn làm."

Nghiêm Phỉ mỉm cười chào hỏi một tiếng rồi đi vào phòng làm việc của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.