Nghe đến đây cô Muôn với vẻ mặt đăm chiêu, cô nhìn Vân rồi từ từ giải thích:
- Dì con đã đến gặp nhà sư...Có lẽ dì con đã theo dõi khi con đi đến đó. Và với những điều kỳ lạ mà bản thân cảm nhận được, người xung quanh kể lại và chắc chắn vị sư thầy kia cũng thuật lại sự việc. Chính vì thế trên tay hai mẹ con mới có chiếc vòng đeo phong bao đỏ.
Nhấp chén trà, cô Muôn bảo Vân ngồi thư giãn một lúc. Lần nói chuyện này tuy không còn vướng mắc về thời gian như lần trước. Tuy nhiên mỗi lời kể lại những sự việc xảy ra trong quá khứ lẫn những ám ảnh Vân phải chịu gần đây khiến Vân vẫn bị áp lực tâm lý. Ai cũng vậy thôi, khi phải nhớ lại những truyện đau lòng trước đây, tim ai cũng phải nhói đau. Cô Muôn tiếp tục:
- Vạn vật trên đời này đều tương sinh, tương khắc. Thiện - Ác, Âm - Dương tồn tại song song. Có Thiện ắt có Ác, tất cả mọi việc đều có cách chế ngự chỉ là Sư Thầy không đủ khả năng. Phong bao đỏ của sư thầy cũng giống như vải Ngũ sắc mà ta đưa cho con. Nhưng sư thầy là người nhà Phật, Phật pháp phổ độ chúng sinh không hại người. Nên không biết cách thanh tẩy những bùa pháp hại người độc địa. Cũng may một điều sư thầy cũng là cao tăng nên thoát chết. Tuy nhiên dù ko phải chết nhưng lời nguyền của Ngải sẽ đeo bám suốt đời.
Chú Năm bèn hỏi vợ:
- Thế liệu " Thầy" có giúp được cháu ấy không..? Vợ chồng mình tuy cũng có hiểu biết về Bùa Ngải nhưng câu chuyện của cháu Vân đây không hề đơn giản. Chưa bao giờ có ai bước vào phòng này mà lại toát ra cái Âm Khí khiến người khác rùng mình như vậy. Còn chưa kể đến nhà mình cũng......
Cô Muôn giơ tay ra hiệu chú Năm không được nói nữa. Chú Năm nói dở dùng một câu khiến tôi càng thêm tò mò. Tự nhiên tôi nổi gai ốc khi chợt nghĩ:
" Nhà này cũng Nuôi Ngải."
Có thể lắm chứ, theo như tôi được biết thì vợ chồng cô chú Muôn - Năm làm cái nghề đưa người lên vùng cao " chữa bệnh" cũng bao năm nay rồi. Có danh có tiếng trong vùng chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Nhớ lại ngày đầu tiên khi Vân chuẩn bị bước chân vào phòng thờ chú Năm đã bắt dừng lại. Tôi nhớ dòng họ nhà tôi chẳng ai có căn, có quả gì cả. Nói thật ngoài chú Năm ra thì không ai tín. Ngày mới cưới cô Muôn những thói quen nhậu nhẹt của chú Năm mất hẳn. Nhớ ngày bé tôi còn thấy ông ấy giết chó, thui rơm nhậu nhẹt với bạn bè suốt ngày. Bây giờ thì không bao giờ chú Năm ăn thịt chó.
Sau khi nghe chuyện của Vân, tôi càng tin vào khả năng vợ chồng chú Năm có liên quan đến bùa ngải. Khi Vân đến nhà bên cạnh chú Năm ắt phải có gì đó nhắc nhở, cảnh báo chú Năm đây là một mối hiểm hoạ. Và cái gì đó mà tất nhiên chỉ có cô Muôn và chú Năm biết. Càng nghĩ tôi càng thấy việc mình có mặt ở đây là một sự sai lầm. Càng nghe tôi càng thấy tin đó là sự thật, tin rằng ở ngôi nhà mà Vân để cái hũ sứ trắng kia có cái gọi là Ngải Hài Nhi. Tôi sợ nếu tấm vải ngũ sắc kia của cô Muôn cũng giống như phong bao đỏ của vị sư thầy, ngay lúc này hết tác dụng. Liệu nó có đang ngồi trên vai tôi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ lòm màu máu. Nhất là cái điệu cười ám ảnh của nó: " He...he...he...he.."
Chỉ nghĩ thôi mà tôi giật mình, khẽ quay sang bên vai tôi từ từ đưa mắt nhìn không dám thở....Chẳng có gì cả, nó mà ngồi ở đó như tôi đang tưởng tượng chắc tôi lăn ra chết quá. Vân lúc này đã bình tĩnh hơn, có vẻ như Vân cũng quay sang nhìn bộ dạng thần hồn nát thần tính của tôi nên Vân khẽ cười. Lúc đó thấy mình yếu đuối không chịu được, nhưng không trách tôi được. Lần đầu ngồi nghe câu chuyện kinh dị, ma mị trong cái không gian nhang khói nghi ngút, mặt ai cũng lạnh tanh không một chút cảm xúc. Chưa kể đến gian phòng thờ nhà cô Muôn bao giờ cũng lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài mặc dù không lắp điều hoà. Thế nên sang đây tôi hay theo chú Năm vào đây ngồi chơi, thi thoảng uống chén nước chè nghe chú kể truyện ngày xưa. Trước có thắc mắc thì chú Năm bảo:
- Phòng thờ cúng bao giờ chẳng lạnh hơn phòng khác. Vì không có người ở thường xuyên nên khí Hàn nhiều hơn tạo cảm giác lạnh. Còn phòng ngủ, phòng bếp lúc nào chẳng có hơi người nên nó ấm áp.
Nghe thế nhưng cái kiểu lạnh toát này giờ càng khiến tôi nghĩ ra đủ lý do để giải thích. Có khi cô Muôn làm bùa làm phép gì nên trong phòng này mới lạnh như vậy. Cô Muôn nhìn Vân hỏi nhỏ:
- Giờ con tiếp tục kể được nữa không...?
Vân gật đầu, cô đưa cổ tay trái ra chỉ vào những vết sẹo giọng hơi trầm xuống.
Khi dì Phượng chở cu tít đi xa, Vân vội đóng sầm cửa lại. Cô đưa tay lên ôm ngực thở dốc. Quá nguy hiểm, Vân thầm trách dì Phượng tại sao lại đưa cu Tít đến đây. Dù biết dì muốn Vân dọn về đó ở, nhưng Nó sẽ làm hại bất cứ ai nếu quan tâm đến Vân. Ban nãy khi cô Muôn nói về tác dụng của phong bao đỏ Vân cũng gật đầu đồng tình. Vì nhờ có hai phong bao đó mà Nó không phát hiện được sáng sớm nay, căn nhà Ma Quỷ này có người ghé thăm. Nhớ lại đêm qua nó xuất hiện với thân hình đầy máu như một lời cảnh báo đến Vân. Nghĩ đến nó Vân vội chạy lên căn phòng nhỏ tầng hai, lạnh là cảm nhận của Vân mỗi khi bước chân vào căn phòng này. Không khí ở trong phòng có thể khiến những người gai góc nhất cũng phải rùng mình. Mấy hôm nay Vân đã dần bỏ bê việc mua đồ chơi, bánh kẹo cho nó. Sự im lặng trong căn phòng càng khiến Vân cảm thấy lo lắng sợ hãi. Nhìn đồng hồ hãy còn sớm, Vân đi vội ra đầu đường nơi có cửa hàng bánh kẹo, đồ chơi trẻ em.
Người dân xung quanh đây không ai lạ gì gia đình Vân. Dù gì căn nhà 3 tầng kiểu dáng biệt thự cũng quá nổi bật trong khu phố. Nếu ngày xưa họ biết đến gia đình Vân bởi sự giàu có thì nay cái khiến họ nhớ đến Vân lại là một con bé sống trong ngôi nhà toàn cái chết bất hạnh. Họ cảm giác rằng những ai sống trong ngôi nhà đó đều chết một cách thương tâm. Họ nhớ bố Vân chết vì tai nạn, bà giúp việc chết đến trợn mắt vì nhồi máu cơ tim, mẹ Vân thì phát điên mà chết, ngay cả ông bố dượng cũng chết đến rục xương, nát thịt theo miệng thiên hạ đồn.....Duy nhất chỉ còn cô con gái lắm đêm vẫn hét lên những tiếng thất thanh ghê sợ. Cô con gái vất vưởng đi qua đi lại nơi hành lang vào lúc 12h đêm, cô con gái mặc chiếc váy trắng đứng ngoài ban công khi gà gáy sang canh. Những gì Vân trải qua họ không thể biết nhưng những gì Vân thể hiện qua hành động, qua khuôn mặt u ám thì họ đều nghĩ cô là mầm mống của tai ương. Cầm bịch bánh với túi kẹo trên tay Vân hỏi chị bán hàng:
- Em mua mấy thứ này, chị lấy cả con gấu bông nhỏ kia cho em nữa. Bao nhiêu tiền ạ...??
Nhìn mái tóc dài đen nhánh phủ xuống qua vai, những sợi tóc sáng nay chưa được trải chuốt, thêm vào đó là dáng vẻ hốc hác, đôi mắt vô hồn tất cả những điều đó làm chị bán hàng chột dạ. Chị với lấy con gấu bông đẩy về phía Vân rồi nói:
- 200 nghìn tất cả....Em..em cứ để...để....tiền đấy cho...chị...
Nhìn Vân mà chị bán hàng sợ đến nói lắp, Vân cũng hiểu mọi người ở đây đang sợ cô. Cũng phải thôi, đến cô nhìn bản thân trong gương còn thấy sợ. Vân lặng lẽ lấy tiền đặt trên bàn không quên lấy một túi kẹo đè lên để tránh tiền bị gió thổi bay. Cầm bánh kẹo gấu bông Vân lặng lẽ quay đi, cô bước những bước chầm chậm đủ để nghe những tiếng xì xào sau lưng chưa kịp dứt:
- Tôi đã bảo mà...nó bị quỷ ám đó...Đêm nào nó cũng la thất thanh.
- Nhà nó như ngôi nhà ma ấy, chó mèo đi qua con nào cũng gầm gừ sủa vào không khí.
Hay thậm tệ hơn:
- Những người xung quanh nó ai cũng bị chết đầy đau đớn...
Cứ như thế, những lời nói khiến cho Vân cảm giác còn đáng sợ hơn cả thứ Ngải Hài Nhi đang ám ảnh không chịu buông tha cô. Bất giác cô đứng khựng lại, quay đầu với mái tóc xoã kín khuôn mặt Vân nhìn những kẻ miệng lưỡi độc địa kia bằng ánh mắt đỏ sọng lên vì uất ức chuẩn bị tuôn trào sau những giọt nước mắt. Đám đông im bặt, họ thất thần vì khuôn mặt đầy ám ảnh đó. Đúng hơn họ nhìn thấy điều gì đó toát ra từ Vân khiến họ cảm thấy lạnh sống lưng.
" He...he...he...mẹ..thấy...rồi..chứ.."
" Lũ...người..này...xấu..lắm..chỉ...có..con...bên...cạnh..mẹ..thôi...he...he..he.."
Vân không giật mình khi nghe giọng nói của nó vang bên tai, cô không giật mình khi nó đang trườn cái thân người trắng ởn thò mặt xuống nhìn cô từ trên đỉnh đầu. Bởi lẽ dù nó có đáng sợ thế nào cũng không bằng miệng đời như những con dao đâm thẳng vào lồng ngực cô. Nó khiến cô cảm thấy mình là nguyên nhân dẫn đến những bất hạnh, là nguyên nhân khiến bố mẹ chết tức tưởi....Những lời đó khiến Vân cảm thấy bản thân mình là thứ đáng sợ nhất.
" Hi...hi...hi..mẹ..đi...đâu...thế..."
Vân lê những bước thất thần trên đoạn đường ngắn về nhà, cô ngước lên nhìn nó đang bám lấy đầu cô vờn qua vờn lại. Vân nhìn nó bằng đôi mắt u uất, lạnh băng:
- Mẹ đi mua đồ chơi với bánh kẹo cho con đó.
Kết thúc câu nói Vân nhoẻn miệng cười man dại. Vào đến nhà, đi lên căn phòng nhỏ ở tầng hai. Bước vào trong Vân cho ngải ăn như thường lệ, không quên đặt bánh kẹo, đồ chơi mới xung quanh cái hũ sứ trắng. May mắn thay cả ngày hôm đó không hề thấy nó nhắc tới dì Phượng hay cu Tít, Vân thầm tạ ơn trời phật vì nhờ có phong bao đỏ mà nó không phát hiện ra điều gì.
Cả ngày hôm đó Vân nấu cơm ăn uống như bình thường, cô cố tạo không khí vui vẻ trong căn nhà. Buổi tối Vân bật đèn sáng trưng, tuy không đi đâu cô vẫn trang điểm đẹp lộng lẫy. Vào phòng nhỏ cô ngồi trước tấm gương viền gỗ vàng cười nói một mình cho đến khi đồng hồ điểm 10h tối. Trước khi ra khỏi phòng Vân còn dỗ nó:
- Mẹ về phòng ngủ nhé...con cũng ngủ ngon.
Nến trong căn phòng vụt tắt, không gian trở nên im ắng, tiếng gió thổi hắt vào từ phía cửa sổ vào trong bị nhiễm cái lạnh khiến tóc gáy của Vân dựng đứng. Giọng cười của nó vang lên trong căn phòng u ám:
" He...he...he...chúc..mẹ...ngủ..ngon.."
Vân bước xuống tầng một, nhìn đĩa hoa quả mà sáng nay dì Phượng bày trên bàn, cạnh đó là con dao Thái sắc lẹm, bóng loáng ánh màu hợp kim. Vân bê đĩa hoa quả cùng con dao vào đặt trong bàn bếp. Xong xuôi cô đi vào nhà tắm nhìn vào gương, xả nước nóng vào bồn, hơi nước bốc lên Vân thấy khuôn mặt mình nhoè dần trong tấm gương phủ đầy hơi nước.
Tiếng nước vẫn chảy, nhưng không có ai tắt cả. Hơi nước khiến cả nhà tắm trở thành một căn phòng như bị bao phủ bởi một màn sương trắng xoá.
" Keng...Keng..."
Tiếng kim loại rơi xuống nền gạch hoa tạo nên âm thanh va đập. Nước giàn ra khỏi bồn, nhưng hoà với đó là màu đỏ của máu tươi. Trước khi mê man Vân mờ mờ nhìn thấy mình đang đứng nhìn bản thân mình gục bên bồn tắm, một cánh tay nhúng vào bồn nước nóng khiến nước trong bồn trở thành một màu hồng nhạt....Vân nhìn thấy mình nằm đó miệng đang nở một nụ cười. Đột nhiên mọi thứ trở về trạng thái tối om, Vân không cảm nhận được gì nữa. Cho đến khi cô nghe thấy trong không trung hình như mẹ cô đang gọi:
- Vân....ơi.....Vân...ơi.....Vân....
Đúng tiếng mẹ rồi, vậy là cô đã có thể gặp được mẹ. Tiếng gọi càng lúc càng gần, Vân biết mình đang khóc. Vậy là từ nay cô không còn phải nhìn thấy nó nữa, từ nay cô không còn phải nghe thấy những lời cay nghiệt của người đời nữa, cô đã có thể ở cùng với bố mẹ.
Vân muốn nhìn thấy mẹ, mẹ cô đang ở đâu, mở mắt ra xung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá, ánh đèn trong phòng cấp cứu khiến Vân cảm thấy chói mắt, cô choàng dậy đưa tay với về phía trước:
- Mẹ ơi....Mẹ...ơi......
Nhưng không có mẹ nào cả, bên cạnh cô là dì Phượng đang nắm chặt lấy tay Vân khóc hết nước mắt:
- Tạ ơn trời phật, cuối cùng con cũng đã tỉnh....
Chẳng có cõi thiên đường phủ mây trắng nào cả, chỉ có màu trắng của ga bệnh viện, giường bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu. Nhìn xuống cổ tay trái đã được băng bó Vân nhận ra mình vẫn còn Sống......