Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 7




Trong viện có người! Trong khoảnh khắc mở cổng tre, Trình Tiểu Cửu đột nhiên cảnh giác. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, hai tay nắm chặt, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào, lại thấy một bóng người quen thuộc lặng yên ngồi ở dưới ánh trăng, an bình như pho tượng bên trong chùa chiền.

- Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?

Trình Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm, kéo dài thanh âm oán trách. Mình đã không còn là đứa trẻ nữa, sẽ không vì đêm muộn mà lạc đường không tìm thấy đường về nhà, không ngờ mẫu thân còn lo lắng, ngồi ở trong sân đợi mình. Đêm hôm khí trời không tốt, một khí ảnh hưởng tới xương cốt của mẹ, chỉ sợ lại thêm rắc rối.

Trình Chu thị không hề cử động, vẫn lẳng lặng ngồi đó, hơi thở đều đều.

- Mẹ, mẹ vào phòng nghỉ đi.

Tiểu Cửu không kìm nổi cười, đến gần một chút, thấp giọng gọi.

- A!

Trình Chu thị mơ mơ màng màng bừng tỉnh, cả người choáng một cái, suýt nữa thì ngã dưới ghế.

- Con đã về rồi!

Bà nhìn đứa con, vẻ mặt vui mừng, đứng lên, xoa xoa mặt đầy nếp nhăn, vừa đi vào phòng, vừa nói:

- Mẹ có làm chén súp cua, còn ấm trong nồi. Nước ấm ở gần nồi, con rửa mặt trước là lập tức có thể uống nước canh giải rượu đấy.

- Mẹ, con không say.

Trong ngực Trình Tiểu Cửu giống như đột nhiên bị ai đó đập một cái, đau nhức. Hắn chậm rãi hạ thấp thanh âm, cười giải thích với mẫu thân:

- Con thật sự không uống say, mẹ đừng lo.

Trình Chu thị như không nghe thấy, vẫn vội vàng đi vào trong phòng, chân bỗng nhiên vấp làm bà lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Trình Tiểu Cửu kinh hãi, vội chạy tới đỡ lấy cánh tay mẫu thân:

- Mẹ, sau này con không bao giờ...về muộn nữa, mẹ đừng giận con, được không?

- Con ngốc này!

Trình Chu thị dừng bước, cười lắc đầu:

- Mẹ đâu tức giận, có người mời con ăn cơm, chứng tỏ con đã trưởng thành, hữu dụng với người khác! Mẹ vui còn không kịp, tức giận gì chứ?

- Mẹ...

Nhìn thân hình yếu ớt của mẫu thân còng xuống, Trình Tiểu Cửu không biết mình nên biểu đạt suy nghĩ giờ phút này như nào, có một dòng nước ấm áp từ trong lòng chậm rãi dâng lên, từng chút từng chút trào lên khóe mắt, lại thẩm thấu trong lỗ mũi hắn, hắn cười cười, nhếch miệng:

- Mẹ, con đi rửa mặt trước, mẹ mang súp để ngoài bàn là được.

- Ừ!

Trình Chu thị cười gật đầu, trong mắt tràn ngập tự hào. Về tin tức con trai đến sàn đấu võ ứng mộ hương dũng, lại may mắn được Huyện lệnh đại nhân đề bạt làm Binh Tào, hôm nay bà đã nghe người ta nói rất nhiều lần, lần nào cũng cảm thấy giống như đang ở trong mơ, giờ khắc này nhìn thấy con trai ngay trước mặt, bà mới cảm giác được sự chân thực của cuộc sống.

Bà khẽ khàng bước tới cửa phòng, cười cầm giá gỗ trong nồi chuẩn bị canh giải rượu cho con trai, sau đó cười đứng ở bên cạnh nhà bếp, nhìn con trai múc nước, rửa mặt, súc miệng, thay quần áo. Tận đến khi thấy con trai đã xong xuôi rồi, bà mới mỉm cười đi cùng hắn ngồi xuống bên bàn cơm, hạnh phúc tràn đầy trong yên lặng.

- Dễ uống quá!

Trình Tiểu Cửu uống một hớp lớn canh giải rượu, lớn tiếng khen ngợi.

- So với canh ở quán rượu thì ngon hơn nhiều, người khác làm con căn bản ăn không quen.

- Lại còn cố tình gạt mẹ.

Trình Chu thị cười lắc đầu, vẻ mặt hiền lành. Con trai thừa hưởng được ưu điểm và diện mạo của phụ thân, cách làm việc cũng giống cha nó, điều này làm cho người làm mẹ như bà vô cùng tự hào, nhưng cũng rất lo lắng. Tự hào là bà cuối cùng đã nuôi hắn khôn lớn, không phụ lòng trượng phu năm xưa. Nhưng lo lắng là bởi vì làm việc cẩn thận cũng sẽ khổ vất vả giống trượng phu, một ngày nào đó đột nhiên một đi không trở lại.

- Sau này con còn có thể lĩnh gạo, còn có lương bổng nữa.

Muốn cho mẫu thân vui vẻ chút, Trình Tiểu Cửu vừa há mồm uống canh, vừa đem tin tức đã hỏi được từ Cung thủ Tưởng mà khoe với mẫu thân.

- Mẹ biết.

Trình Chu thị nhẹ nhàng gật đầu.

- Cậu con xế chiều có tới đây, đại khái nói với mẹ, y nói đừng nghe ngày đó mợ con nói bừa, người một nhà không cần phải phô trương lớn như thế. Lễ hỏi tiền có ba năm quan, hoặc là bốn quan cũng được. Đợi đến hè này sẽ an bài hôn sự của con và Hạnh Nhi.

- Cậu?

Trình Tiểu Cửu ngây ra một lúc, bưng chén canh, một hồi lâu mới tỉnh táo lại. Căn cứ theo tin tức mà Cung thủ Tưởng tiết lộ, Binh Tào hàng năm có thể được đến ba mươi xâu tiền lương. Ngày lễ ngày tết, Thị thự và trong nha môn còn có một khoản phí đi lại khác. Lúc trước Trình Tiểu Cửu còn suy nghĩ, cuối năm mình có nên nghĩ cách nào đó ứng trước tiền lương mấy tháng không, trước tiên gom đủ lễ hỏi với nhà cậu, không ngờ rằng khi mình có khả năng đủ làm lễ hồi môn thì cậu đột nhiên lại trở nên hào phóng như thế.

- Chuyện đã qua, đừng để trong lòng nữa. Dù sao cậu và mợ con cũng đều suy xét vì tương lai của Hạnh Nhi thôi.

Trình Chu thị thấy con trai ngẩn ra, cho là hắn mấy ngày gần đây còn tức giận vì chuyện yên cầu tiền lễ hỏi quá nhiều, nên dặn dò khuyên nhủ.

- Nghèo ở gần không người hỏi, phú ở thâm sơn có người thân xa đến.

Nếu như trên đời này đều như vậy, cần gì phải cưỡng cầu người chung quanh đều tâm chí cao thượng đâu. Sau này Tiểu Cửu đã có tiền đồ, người khác sẽ không xem thường mẫu tử mình nữa, thì cũng thôi đi. Có câu bỏ qua được thì bỏ qua, ngược lại sẽ càng khiến mình sống không được vui vẻ.

Nghĩ như vậy, bà cảm thấy có một số việc vẫn phải chỉ bảo con trai một chút, liền chỉ vào đống củi trong viện, cười nói:

- Trương thợ rèn trước phố nghe nói con đã trở thành Binh Tào, đặc biệt tặng một đơn đao và một cây búa bổ củi, y nói là trước kia già hồ đồ, thường xuyên làm sai chuyện, hy vọng con đại nhân có đại lượng đừng chấp nhặt y. Mẹ của Cẩu sẹo đầu phố cũng tới tặng mẹ hai chục quả trứng gà, nhà bọn họ cũng khó khăn, mẹ không dám nhận, nhưng đồng ý đợi khi nào con rảnh rỗi sẽ tới nhà thăm hỏi Đầu Sẹo, y bị mưa dầm, cả người bị bệnh, tinh thần bất ổn, giờ vẫn còn chưa tỉnh táo.

- Mẹ, con biết rồi. Chuyện đã qua rồi, con sẽ không tìm người ta gây phiền làm gì, hơn nữa con vừa mới được Huyện lệnh đại nhân đề bạt, cũng không thể dễ dàng gây chuyện, tránh người ta cảm thấy con ỷ vào sủng mà kiêu.

Trình Tiểu Cửu để chén cơm xuống, hết sức đảm bảo. Uống rượu quá nhiều, đầu óc của hắn đến bây giờ vẫn còn choáng váng, nhưng sự căng thẳng trong lòng một chút cũng chưa hề thả lỏng.

- Con biết phân nặng nhẹ là tốt.

Trình Chu thị rất hài lòng với biểu hiện của con trai, cười khen. Quay đầu lại lại chỉ chỉ giường của hắn, tiếp tục nói:

- Tưởng lão gia phái đồ đệ tặng con một cây lụa một cây gấm, cửa hàng gạo Triệu ký mang tới một bao gạo, nói là để con nấu cháo. Hàng thịt Thường gia lại đưa tới hai chân giò hun khó, hỏa kế của Thư Tứ Vương gia không biết con thích loại sách cổ gì, cho nên tặng chọn một tập giấy và bút mực, còn có năm trăm Nhục Hảo...

Bà nói ra một lễ vật, Tiểu Cửu gật đầu một cái. Nói xong một thứ, Tiểu Cửu lại tiếp tục gật đầu, tận đến khi cổ của Tiểu Cửu cứng ngắc rồi, thì đã chẳng còn nhớ số lễ vật buổi trưa nhận được là bao nhiêu nữa. Nhìn bộ dạng mờ mịt của con trai, Trình Chu thị thở dài, thấp giọng tổng kết:

- Lễ vật và danh mục quà tặng mẹ đều đã để ở bên giường con rồi, con tự mình đi xem đi nhé.

- Vâng.

Trình Tiểu Cửu cảm thấy trong óc ong ong hỗn loạn, giống như có một đàn ong mật vo ve bên tai, tuy mới nửa ngày trở thành Binh Tào, không ngờ lại nhận được nhiều lễ vật như vậy. Những của cải từ trên trời rơi xuống này, khiến hắn có chút trở tay không kịp. Hắn nhớ rõ mới trước đây, phụ thân là Lang Tướng cũng từng nhận được nhiều quà lễ như vậy, chẳng lẽ thế đạo thay đổi, con người càng ngày càng học được cách khách khí?

- Tiểu Cửu à, năm xưa cha con làm tướng quân, mẹ cũng chưa từng thấy ông được tặng nhiều lễ vật như này. Bọn họ không muốn con làm việc khác hay sao?

Chung quy vẫn là không yên lòng, Trình Chu thị do dự một lát, cau mày nhắc nhở.

Khỏi phải nói bây giờ còn say, thì dù là lúc tỉnh táo, vấn đề này, Trình Tiểu Cửu cũng không xác định được đáp án. Hắn tin tưởng vô công bất thụ lộc, cũng tin tưởng “Có quà ắt có nhờ vả”, nhưng chính nhà hắn cũng đều là thuê mà ở, người khác có thể nhờ vả gì được hắn?

Vì để cho mẫu thân an tâm, hắn ra vẻ thoải mái cười cười, thấp giọng đáp lại:

- Có lẽ bọn họ thấy con được đề bạt lên làm Binh Tào, vị trí cũng ngang với Huyện thừa, cho nên với tặng lễ cho con, để tương lai dễ kết giao đó. Nhưng con đã mượn Tưởng lão gia nói với những người ở trong nha môn rồi, là con sẽ chỉ chú tâm giúp Huyện lệnh đại nhân luyện binh, không nhúng tay vào việc thuộc bổn phận của bọn họ. Hẳn là cũng sẽ không chọc tới ai đâu.

Nghe con trai nói vậy, lại biết tiến thoái như vậy, Trình Chu thị cũng dần dần thả lỏng sự lo lắng trong lòng. Trong nhà này không có bất luận cái gì đáng giá để người khác có mưu đồ gì. Mà trước mắt những đồng tiền phi nghĩa bay tới, cùng lắm là lai bay đi mà thôi. Chỉ cần mẫu tử hai người đều bình an, chính là phúc duyến khó có được rồi.

Cầm bát canh mà con trai đã uống hết, bà mang đi rửa, đột nhiên ngẩng đầu lên thấy bàn thờ trên lò, ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò:

- Tiểu Cửu, đừng ngủ vội, rửa tay, vào thắp nén hương cho Vương lão gia. Con vừa mới nhậm chức, cầu ông ở bên kia thế giới nói tốt vài câu, sau này cũng may mắn từng bước thăng chức.

- Vâng.

Tiểu Cửu nghe vậy trong lòng thầm buồn cười, nhưng vẫn nghe theo đứng lên, đi đến gần bếp, tách ba nén hương châm lửa, cung kính cắm trước mặt Vương lão gia trên bếp.

Con đường phía trước là phúc hay họa, chính hắn cũng không biết. Nhưng người làm việc, ông trời nhìn, chỉ cần mình làm việc có tâm, cũng không sợ có cạm bẫy và đau khổ chờ ở phía trước. Trong làn hương khó lượn lờ, Trình Tiểu Cửu khẽ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng khỏe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.