Khi nhận được tiền vay, Lục Thiếu Hoa cảm thấy yên tâm hơn. Hiện tại hắn nhớ ra là mình đã gửi ngân hàng ba trăm vạn tệ. Ở thời đại này, một nhân dân tệ so với tỉ suất hối đoái với đồng đô la Mỹ là 1:3. Cho nên ba trăm vạn nhân dân tệ tương đương với một trăm vạn đô la. Số tiền này tuy vẫn còn ít nhưng cũng đủ để chuẩn bị cho “Ngày thứ Hai đen tối”. Nếu đầu tư đúng thì từ một trăm vạn đô la sẽ có thể trở nên gấp mười, gấp trăm lần.
Ngày 01 tháng 09 đã đến, Lục Thiếu Hoa cũng đã chuẩn bị đi học. Trần Quốc Bang cả ngày ở trong bếp làm cơm, giống như bảo mẫu vậy. Dương Kiến Long sau khi sắp xếp cho Lục Thiếu Hoa xong, y thường chạy qua chạy lại giữa Hong Kong và Thâm Quyến bận rộn với việc kinh doanh hoa quả . Tất cả đều trở lại bình thường như xưa nhưng không ai ngờ đến đằng sau cái yên bình ấy đang có một biến cố lớn sắp xảy ra.
Lục Thiếu Hoa lúc này đang ở trường học. Hắn ngồi trong lớp, nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ điều gì, căn bản không nghe giáo viên giảng bài.
- Lục Thiếu Hoa, em hãy đứng lên trả lời câu hỏi này.
Trên bục giảng, giáo viên nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đang nhắm mắt thì cứ tưởng hắn ngủ nên có chút khó chịu.
Lục Thiếu Hoa chỉ nhắm mắt định thần chứ không có ngủ. Nghe giáo viên gọi, hắn liền đứng dậy nhìn lên trên bảng. Trên bảng hiện đang viết một bài toán: 12*15=?. Ánh mắt hắn chỉ cần đảo qua một cái là nghĩ ra được đáp án:
- Là 180 ạ!
- Tốt lắm, mời em ngồi. Tuy nhiên không được ngủ trong giờ học.
Vốn hơi bực mình nên vị giáo viên muốn nhân cơ hội này trừng phạt Lục Thiếu Hoa một chút nhưng không ngờ hắn lại trả lời chính xác đáp án.
Không biết là vị giáo viên đó cố tình chĩa mũi nhọn vào Lục Thiếu Hoa hay sao mà cứ mỗi lần hắn nhắm mắt dưỡng thần là giáo viên đó lại ra câu hỏi bắt hắn trả lời khiến hắn cảm thấy rất phiền hà.
- Không được, phải nghĩ ra cách thoát khỏi tình trạng này. Ngày 19 tháng 10 đang đến gần, đến lúc đó chắc chắn là không thể đến trường học trong một thời gian. Nhưng làm sao thoát khỏi tình trạng này?
Lục Thiếu Hoa không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
- A! Có rồi!
Trong đầu Lục Thiếu Hoa đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Hắn quên là mình đang ở trong lớp học nên đột nhiên la to lên một tiếng khiến cả lớp quay lại nhìn hắn như nhìn quái vật.
- Lục Thiếu Hoa, em lại có chuyện gì nữa vậy?
Trên bục giảng, cô giáo Lục trở nên khó chịu, dường như là bị kìm nén quá lâu nên sẵn sàng trào ra ngoài.
- Dạ, em xin lỗi cô Lục. Em muốn đi tìm hiệu trưởng có chút việc, vừa mới sực nhớ đến cho nên….
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười,sau đó giải thích nguyên nhân sự việc vừa rồi. Hắn quả thật là muốn đi tìm hiệu trưởng Phùng, cho nên lời giải thích này cũng không phải là nói dối.
- Em muốn tìm hiệu trưởng có việc à, đợi một chút tan học rồi đi nhé..
Cô giáo Lục biết Lục Thiếu Hoa có quan hệ với hiệu trưởng Phùng nên lời của hắn vừa nói cũng có lý,, sắc mặt cô cũng dịu xuống một chút.
- Thưa cô giáo, em có việc gấp, em có thể đi bây giờ được không ạ?
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy nét mặt của cô giáo Lục dịu xuống thì hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Ừ, em đi đi!
- Cám ơn cô Lục!
- Cái gì? Em không muốn đi học?
Hiệu trưởng Phùng rất kinh ngạc . Vừa rồi nghe có tiếng gõ cửa,ông mở cửa thì nhìn thấy Lục Thiếu Hoa,ông tưởng Lục Thiếu Hoa đến tìm có việc gì,đợi Lục Thiếu Hoa ngồi ngay ngắn trên ghế rồi mở miệng nói, thì ra hắn tìm ông là muốn nói cho ông biết hắn không muốn đi học nữa.
- Đúng vậy, hiệu trưởng Phùng! Ý của em là kiến thức của lớp 3 em đã nắm vững, cho nên em muốn….
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa tuy có vẻ bình thản nhưng gương mặt lại biểu lộ sự nghiêm túc.
- Điều này là không thể được trong khi em mới nhập học được vài ngày. Em làm sao mà nắm vững được kiến thức của toàn bộ năm lớp 3 chứ?
Hiển nhiên là hiệu trưởng Phùng không tin vào lời nói của Lục Thiếu Hoa. Cho dù hắn có là thiên tài thì cũng không thể nào có được toàn bộ kiến thức của năm lớp 3 chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi.
- Hiệu trưởng Phùng, không có gì là không có khả năng. Thầy có thể cho em làm bài thi của năm lớp 3 thì sẽ biết thôi mà.
Lục Thiếu Hoa rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Hiệu trưởng Phùng nhìn Lục Thiếu Hoa kiên trì như vậy thì cũng không biết nói điều gì, chỉ có thể cầm điện thoại gọi người mang bài thi của lớp 3 lên. Tuy nhiên trong lòng ông ta cảm thấy mâu thuẫn. Nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, chẳng lẽ chỉ cần đến trường vài ngày thì có thể nắm vững kiến thức của cả năm. Như vậy có thể nói hắn là một thiên tài. Một trường học xuất hiện một thiên tài, nếu tuyên truyền việc này ra ngoài thì ngôi trường sẽ trở nên nổi tiếng, như vậy việc chiêu sinh sẽ trở nên dễ dàng. Nhưng nếu Lục Thiếu Hoa lừa gạt thì sao, như vậy sẽ mất đi cơ hội nổi tiếng. Điều này khiến ông ta cảm thấy mâu thuẫn.
Hồng Kong có rất nhiều trường học nổi tiếng với nhiều học sinh giỏi. Ai lại chẳng muốn trường học của mình được nổi tiếng. Hiệu trưởng Phùng cũng giống như vậy, cũng muốn trường học của mình được nổi bật. Hiện tại, Lục Thiếu Hoa chính là một cơ hội. Nếu điều đó là sự thật thì đây là cơ hội cho ông ta có thể ưỡn ngực khoe khoang với hiệu trưởng các trường học khác.
Trải qua hơn một giờ làm bài thi, rốt cục Lục Thiếu Hoa cũng đã hoàn thành tất cả. Vốn dĩ hắn có thể làm nhanh hơn, nhưng bởi vì bài thi Ngữ văn lớp 3 có yêu cầu viết một bài văn nên đã lãng phí của hắn rất nhiều thời gian.
Kết quả bài kiểm tra rất nhanh chóng được hiệu trưởng Phùng đánh giá. Toán học thì được 100 điểm nhưng ngữ văn thì chỉ được 99 điểm, do bài viết văn bị trừ 1 điểm. Hiệu trưởng Phùng nhận thấy trình độ viết văn của Lục Thiếu Hoa còn hơn tiểu học. Chỉ cần ý tứ có sức thuyết phục một chút thì bài thi đã được trọn điểm rồi. Thật không thể tưởng tượng được.
Đợi cho hiệu trưởng Phùng xem xong các bài thi, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng:
- Hiệu trưởng Phùng, với thành tích như vầy của em có cần đến trường nữa không?
- Ha…ha! Đúng là thiên tài!
Hiệu trưởng Phùng không trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, ngược lại còn cười lớn lên rồi thật lâu sau thốt ra hai chữ thiên tài.
Lục Thiếu Hoa không để ý đến thiên tài hay không thiên tài. Hắn chỉ quan tâm đến việc hiệu trưởng Phùng có đồng ý hay không vấn đề của hắn mà thôi:
- Hiệu trưởng Phùng, rốt cục là thầy có đồng ý hay không?
- Được, được, được! Tại sao lại không được chứ. Tuy nhiên….
Hiệu trưởng Phùng dường như đã hồi phục lại tinh thần, liên tục nói ra ba chữ “được”. Ông ta đã nhận thấy tài năng của Lục Thiếu Hoa. Dựa vào thành tích như vậy thì cho dù là học trường nào, hắn cũng sẽ được hoan nghênh.
- Tuy nhiên cái gì ạ?
- Em có thể không đi học nhưng mỗi lần đến kỳ thi, đặc biệt là kỳ thi giữa và cuối kỳ, em phải đến tham gia.
Hiệu trưởng Phùng đã bình tĩnh trở lại, trầm tư một lát rồi đề cập đến các kỳ thi quan trọng.
- Dạ, không thành vấn đề ạ! Tuy nhiên thầy có thể giải thích với Dương Kiến Long tiên sinh giùm em được không ạ?
Lục Thiếu Hoa không muốn để cho người khác nghĩ mình trốn học. Hắn cũng không thể giải thích với Dương Kiến Long. Dù sao thì Lục Gia Diệu cũng đã nói qua với Dương Kiến Long rằng Lục Thiếu Hoa chưa từng đi học. Cho nên mới nhờ Dương Kiến Long tìm một ngôi trường nổi tiếng ở Thâm Quyến để cho Lục Thiếu Hoa nhập học.
- Ha…ha! Không thành vấn đề!
- Em cám ơn hiệu trưởng Phùng, em xin phép ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, đứng dậy tiến nhanh ra cửa. Nhưng mới đi được nửa đoạn đường, hắn sực nhớ đến điều gì liền quay lại nói:
- Còn nữa, em hy vọng hiệu trưởng Phùng đừng nói điều này cho ai biết ạ.
- Việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Hiệu trưởng Phùng cam đoan.
- Em xin cám ơn thầy!