Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 5




Chu Ứng Trinh vẫn còn chút hơi rượu, nhếch môi cười ngây ngốc. Người tuổi trẻ năm đó u uất, nhát gan sợ chuyện, rốt cục hiện tại đã có chút dáng vẻ bừng bừng chí khí.

Tần Lâm không khỏi mỉm cười, vị bằng hữu Chu Ứng Trinh này vẫn là rất tốt, vừa tới kinh sư không lâu đã chắp tay tặng cho mình một tòa phủ trạch ở hẻm Thảo Mạo. Đây chính là địa phương tấc đất tấc vàng, đổi lại là phòng địa ốc đời sau quảng cáo, nhất định sẽ là ‘phủ trạch xa hoa đệ nhất kinh thành, cách Thừa Thiên môn không tới năm phút đi bộ, Bắc ngắm đỉnh Tử Cấm, cười nhìn mây khói kinh hoa!’

Nếu như nói lúc đầu hành động tặng phủ trạch của Chu Ứng Trinh còn có vẻ tránh dữ tìm lành, nặng về tính toán, như vậy sau đó liên thủ với Tần Lâm, trải qua bao nhiêu sóng gió, hai bên đã trở thành bằng hữu chi giao không sai vào đâu được. Hiện tại Chu Ứng Trinh càng là một trong những đồng minh quan trọng nhất của Tần Lâm ở kinh sư, trở thành phát ngôn viên giúp hắn liên lạc đám huân quý võ thần và sĩ lâm quan văn.

Trước kia đối với tập đoàn huân quý, chủ yếu Tần Lâm nhờ Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư ra mặt liên lạc. Nàng là con gái Nam Kinh Ngụy Quốc Công, đường muội kinh sư Định Quốc Công Từ Văn Bích, thậm chí tồn tại quan hệ thân nhân với Võ Thanh Hầu phủ và Lý Thái hậu, lại tính tình phóng khoáng, xuất thủ hào sảng, cũng rất là đắc lực.

Mà về phe sĩ lâm văn thần, lúc trước Từ Văn Trường Từ lão gia tử là Giang Nam đệ nhất tài tử, sau lại là đệ nhất Thiệu Hưng Sư Gia, cũng vô cùng nổi bật, tung hoành ngang dọc lui tới tự nhiên.

Bây giờ Từ Văn Trường đã đi Mạc Bắc, Từ Tân Di lại đeo ba lô ngược, mọi chuyện có điều bất tiện. Tần Lâm có ý bồi dưỡng Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải, nhưng hai vị này chỉ có thân phận Tú Tài, tuổi còn quá nhỏ, thanh danh không nổi bật, tạm thời còn chưa đủ phân lượng.

Chu Ứng Trinh vừa là Thành Quốc Công thế tập, huân quý đệ nhất danh vang kinh sư, bao nhiêu năm qua lại thật cẩn thận, danh tiếng tốt vô cùng, tính tình thích học làm sang, vô cùng hòa hợp với đám văn thần kinh sư, tự nhiên trở thành phát ngôn viên giúp Tần Lâm liên lạc các phe.

Với cục diện nắm bắt tin tức khắp nơi nhạy bén, tứ phương hưởng ứng, bản thân Chu Ứng Trinh cũng hết sức vui mừng. Cho dù là không thể sánh kịp với thời gia gia Chu Hi Trung năm xưa, nhưng tối thiểu cũng có thể gây nên chút sóng gió trong ngoài triều. So với ăn không ngồi rồi trong phủ Quốc Công chờ chết quả thật tốt hơn rất nhiều.

Huống chi tuổi Tần Lâm còn trẻ đã đến trình độ như vậy, ai mà biết được tương lai sẽ tiến xa tới mức nào, Chu Ứng Trinh cũng có thể đi lên vị trí cao hơn. Mặc dù y âm thầm suy nghĩ, cảm thấy khả năng này không phải là quá lớn, đã phong đến cực phẩm Bá tước, Thiếu Phó đặc tiến Quang Lộc Đại Phu Tả Trụ Quốc Đề Đốc Đông Xưởng, nếu còn lên nữa, chẳng lẽ lại làm chưởng ấn Ty Lễ Giám?

Bất quá chuyện tương lai không ai có thể nói chính xác được. Đáy lòng Chu Ứng Trinh có điều mong đợi, ngay cả chính bản thân y cũng cảm thấy mơ hồ.

Tần Lâm lại nắm lấy tay Chu Ứng Trinh, ra sức lắc lắc:

- Mấy ngày nay cực khổ, người đâu, lấy chén canh giải rượu cho Quốc Công gia các ngươi! Ha ha ha, chưa tới năm ba ngày, trong triều sẽ phân thắng bại, tên Trương Kình khốn kiếp kia chính là châu chấu sau Thu, giãy dụa không được bao lâu!

Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng đứng đầu Hoàng An Tam Cảnh, từng công kích gian tướng Nghiêm Tung quyền khuynh nhất thời, từ đó thanh danh vang dậy. Sau đó nhậm chức Tuần Phủ Phúc Kiến lập nên không ít công lao, lại viết Băng Ngọc Đường Ngữ Lục, Thiên Thai Văn Tập Nhị Thập Quyển và Thạc Phụ Bảo Giám Yếu Lãm, Tứ Khố Tổng Mục, môn sinh cố lại rải khắp thiên hạ. Lão được sĩ lâm thanh lưu ủng hộ suy tôn, đã là Thái Sơn Bắc Đẩu được mọi người trọng vọng.

Nhưng có rất ít người biết vị Thiên Thai tiên sinh này và đệ đệ của lão Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực Cảnh Nhị tiên sinh, thật ra chỉ là nhân vật nằm trong lòng bàn tay Tần Lâm.

Lần này Tần Lâm đã khơi dậy thành công lòng bất mãn của tập đoàn huân quý và văn thần ở kinh sư đối với Trương Kình, Cảnh Định Hướng vinh thăng lên Hữu Đô Ngự Sử chính là phần cuối cùng của kế hoạch. Vị Thiên Thai tiên sinh này dọc đường gởi thư cho môn sinh cố lại và đám bằng hữu chi giao như bọn Dư Mậu Học, liên lạc bố trí, tính toán nhiều phía. Lão sắp sửa lấy khí thế như cuồng phong bão táp vạn dặm Bắc thượng thẳng tiến vào kinh, ngoại triều phát động công kích Trương Kình như sóng dữ xô bờ, nhất cử hạ gục tên quyền yêm này.

Cho dù là tâm cơ Tần Lâm thâm trầm nhưng lúc này tâm trạng rất tốt, bèn tiết lộ đôi chút cho đồng minh kiêm bằng hữu Chu Ứng Trinh.

Có lẽ là Chu Ứng Trinh uống nhiều quá, vào lúc này hậu kình lại bốc lên, líu lưỡi hàm hàm hồ hồ đáp ứng mấy tiếng, không chú ý Tần Lâm nhắc tới lật đổ Trương Kình, ngược lại nghe rõ ràng canh giải rượu, khoát tay ngăn lại:

- Ta không có say, Tần huynh, chúng ta đi Quần Phương các đi, lại bày tiệc rượu hoa, vui chơi một trận cho thỏa thích…

Tần Lâm khẽ cau mày:

- Lúc này là thời khắc mấu chốt, không nên như vậy, phải đề phòng chó cùng cắn càn.

Nhưng Chu Ứng Trinh hứng chí cực cao, lảm nhảm mấy câu gì đó mơ hồ không rõ, thình lình quay đầu lại đi trở về đám đông, nâng chén cao giọng nói:

- Hôm nay tụ hội, có danh hoa mà không có mỹ nhân không gọi là vui vẻ tận hứng, chi bằng chúng ta cùng đi Quần Phương các, có rượu có mỹ nhân vui say suốt đêm dài!

Ánh mắt Lưu Đình Lan, Giang Đông Chi lập tức sáng lên:

- Cô nương Quần Phương các là người Sơn Tây Đại Đồng phủ, bó chân nhỏ, chậc chậc...

Vốn là Triều Minh quy định quan viên có thể mời kỹ nữ uống, nhưng không thể ở lại thanh lâu, bất quá năm Vạn Lịch hết sức xa hoa, ai còn quản được nhiều như vậy, số quan viên ở suốt ngày đêm nơi chốn thanh lâu quên về không phải là ít.

Nhất là đám văn nhân rất hay tự cho là phong lưu, nhắc tới thanh lâu sở quán, mười tên có hết tám là mắt sáng rực.

Hàn Lâm chua, Cấp Gián nghèo, Đô lão gia nhà thiếu trước hụt sau, chỉ trông vào chút bổng lộc và tiền hiếu kính một năm vài lần ít ỏi. Cho nên trong nhà quan văn nghèo bình thời hết sức tiết kiệm, vào lúc này có Thành Quốc Công giàu nứt đố đổ vách đứng ra mời mọi người đi chơi thanh lâu một chuyến, tội gì không đi?!

Lập tức nhất hô bá ứng, các vị quan viên cùng kêu lên ủng hộ.

Tần Lâm ở cửa ngách thấy vậy lắc lắc đầu, sĩ lâm thanh lưu chính nhân quân tử thật sự quá hứng chí.

Nhưng cũng không cách nào ngăn cản Chu Ứng Trinh được, mọi người đang vô cùng hưng phấn.

Suy nghĩ một chút, hắn gọi Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực cùng đi theo Chu Ứng Trinh.

Quần Phương các ở đường cái ngoài Tuyên Võ môn Nam thành, cách cửa thành không phải là xa. Ngoài đại môn thật cao có treo bốn cái đèn lồng màu đỏ, bên dưới có bảy tên đại hán mặc áo da dê phanh ngực đang đứng, mặt mũi tên nào tên nấy hung thần ác sát giống như thần giữ cửa. Hai tên quy nô mặt thoa phấn lại tỏ vẻ tươi cười, gặp người liền gật đầu cúi người miệng xưng gia gia, giống như con cháu trong nhà.

Không cần Chu Ứng Trinh đích thân đi tới, quản gia Thành Quốc Công phủ đã nhanh nhẹn chạy tới báo. Hai tên quy nô lập tức vui mừng ra mặt, một tên sải bước đi tới quỳ xuống làm lễ ra mắt Chu Ứng Trinh, một mực cung kính mời các vị khách quý vào bên trong, cười tới nỗi mặt méo xệch:

- Có mấy vị thanh quan nhân Sơn Tây Đại Đồng phủ mới đến, toàn là tuyệt sắc giai nhân. Quốc Công gia đại giá quang lâm, đúng lúc có thể chọn người vừa ý.

Chu Ứng Trinh đã say mờ mắt cũng không nói, mấy vị quan văn phía sau lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, lên tiếng đằng hắng, văn nhân toàn là sắc quỷ.

Quy nô còn nói sẽ đuổi hết tất cả khách nhân không liên quan ra ngoài, dành chỗ cho Quốc Công gia tiếp khách của mình thuận tiện.

Chu Ứng Trinh cẩn thận, khoát tay nói không cần. Kinh sư là nơi đầm rồng hang hổ, quy nô muốn xu phụng Thành Quốc Công, nhưng không cần thiết đuổi khách nhân khác đi, chuốc phải phiền phức vô vị.

Quy nô cũng thuận miệng nói Quần Phương các là địa phương lớn như vậy, hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì, cũng không có nhiều khách, ngay cả quản gia do chư vị Đại nhân tiên sinh dẫn tới cũng có thể ngồi cùng.

Chủ lâu Quần Phương các là hai viện trong ngoài, hai tầng giếng trời, Chu Ứng Trinh cùng các quý khách ngồi trong sảnh, quản gia Quốc Công phủ và các tân khách theo tới có mặt mũi ngồi ở phòng ngoài uống rượu. Về phần sai vặt, người đánh xe, hộ viện tầm thường… ngồi trong hẻm hai bên, cũng có rượu thịt no say.

Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng đi vào theo, không muốn bị các quan văn nhìn thấy, bèn tìm chỗ ngồi bên ngoài, dù sao bọn họ cũng đang mặc thường phục.

Người của Quần Phương các còn tưởng rằng bọn họ là quản sự nhà nào, hai kỹ nữ đã già nua hết thời tới gần, dáng vẻ như đặc biệt chú ý tới tên tiểu tử mặt trắng miệng luôn nở nụ cười xấu xa giảo hoạt là Tần Lâm. Vất vả lắm Tần Bá gia mới đuổi được các nàng đi nơi khác, tỏ vẻ hết sức buồn bực, Lục mập và Ngưu Đại Lực cố nín cười, kềm nén tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Đãi ngộ bên trong lại hoàn toàn khác, vây quanh Chu Ứng Trinh và chúng quan toàn là oanh oanh yến yến, ai nấy trẻ tuổi xinh đẹp, thân hình thon thả kiều diễm, không phải là những thứ tàn hoa bại liễu phòng ngoài kia có thể so sánh được.

Đám Hàn Lâm chua, Cấp Gián nghèo ba tháng trời không biết đến mùi vị thịt, lúc này đã cảm thấy thân ở nhân gian mà hồn du tiên cảnh, dường như chắp cánh bay cao. Thế nhưng Lưu Đình Lan xuất thân nhà giàu Phúc Kiến Chương Phổ, từng trải không ít, lập tức vỗ bàn một cái, giả vờ tức giận khiển trách tú bà:

- Vị mụ mụ này, há đâu có lý như vậy?! Quốc Công gia ở chỗ này, làm sao lại để cho đám son phấn quê mùa này tới tiếp đón một cách qua loa như vậy?! Nghe nói có thanh quan nhân mới đến, tại sao không gọi ra hiến nghệ?

- Là, là lão thân hồ đồ.

Tú bà vội vàng cười bồi xin lỗi, sau đó giơ tay vỗ ba cái.

Chỉ nghe tiếng đàn sáo thay đổi, khúc điệu uyển chuyển như nỉ như non, ba gian phòng chính diện lầu hai lần lượt mở ra, ba vị mỹ nhân xuất hiện.

Nàng bên trái mày thanh mắt sáng, da trắng như tuyết, bên mép có một nốt ruồi duyên, thân hình thon thả vô cùng khả ái. Nàng bên phải dáng vẻ dịu dàng, vẻ mặt tựa như nhăn mày không phải là nhăn mày, nhu tình chan chứa, toàn là mỹ nhân tuyệt diệu.

Nhưng nàng ở giữa mới vừa lộ ra dung mạo, mọi người trong sảnh lập tức trở nên yên lặng như tờ, ai nấy đều nín thở ngưng thần.

Lưu Đình Lan nhìn đăm đăm, cầm chiết phiến trong tay vỗ một cái, không tự chủ được ngâm nga:

- Toàn thân nhã diễm, khắp thể kiều hương, làn mi cong tợ núi xanh xa, đôi mắt biếc khác nào thu thủy. Sắc mặt như ngó sen, rõ ràng Trác thị Văn Quân, môi tựa như anh đào, kém gì Bạch gia Phàn Tố. Đáng thương một mảnh ngọc không tỳ vết, gặp cảnh phong trần uổng liễu hoa!

Tú bà thấy phản ứng mọi người cũng biết cây tiền này sẽ mang tới cho mình của cải nhiều không đếm xuể, bèn giơ quạt lên che miệng cười nói:

- Tiểu nương tử họ Đỗ, tên là Đỗ Mỹ, hoa khôi Đại Đồng phủ năm nay, là thanh quan nhân vừa tới kinh sư hiến nghệ, mong rằng các vị lão gia thương yêu nhiều hơn...

Đỗ Mỹ yêu kiều nhẹ nhàng lưu chuyển làn thu ba, lấy đi không biết bao nhiêu hồn phách. Thình lình nàng che miệng khẽ kinh hô thất thanh, ánh mắt dừng lại ở một người mà bóng dáng đã khắc sâu vào tâm khảm từ lâu.

Chính là người có lòng tốt đã từng cứu mạng đệ đệ Thập Nhất Lang của nàng ở Phong Lăng độ ngày trước.

Đỗ Mỹ vĩnh viễn ghi nhớ ngày ấy, tiểu đệ đệ nàng còn nhỏ tuổi đau bụng dữ dội, đau đến chết đi sống lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên vàng vọt, đổ mồ hôi to bằng hạt đậu, giống như một con chó nhỏ ngã bệnh, nằm trong lòng mẫu thân và tỷ tỷ hết sức đáng thương. Thế nhưng đám ác nô Thiếu Sư phủ lại tranh bến đò với dân chúng, khiến cho bọn họ bị ngăn ở bờ Nam Phong Lăng độ không thể qua sông cầu y. Cha mẹ nóng nảy vạn phần, cùng nhau xông lên tranh qua sông, nhưng không thể nào chống lại được đám tay sai ác ôn Thiếu Sư phủ…

Lúc ấy bầu trời mây đen dày đặc lại không mưa, sóng Hoàng Hà cuồn cuộn. Tim của Đỗ Mỹ như chìm xuống đáy cốc, tuyệt vọng khiến cho thế giới xung quanh trong mắt nàng đầy vẻ âm u, lạnh như băng.

Cho đến khi hắn xuất hiện.

Vốn xưa nay không quen biết, ngay cả tên họ cũng không biết, thế nhưng người tuổi trẻ này cúi đầu nhìn nàng tươi cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa Hạ, trong nháy mắt lập tức xua tan bóng đen trong lòng thiếu nữ. Hắn dạy dỗ đám ác nô Thiếu Sư phủ hoành hành ngang ngược, giúp cho dân chúng có thể qua bến đò trước, còn mang đệ đệ nàng chạy thẳng tới y quán Phạm Nhất Thiếp. Nhờ vậy đệ đệ nàng được cứu chữa kịp thời, coi như đoạt lại sinh mạng từ trong tay Diêm Vương gia.

Lúc đưa đệ đệ vượt qua Hoàng Hà, hắn chắp tay đứng trước mũi thuyền, Hoàng Hà dưới chân sóng dâng cuồn cuộn, tay áo trên người hắn lăng không tung bay, đôi môi mím làm thần sắc có vẻ hết sức kiên nghị, Ánh mắt hắn như chớp điện, như bảo kiếm, như lửa ngọn trong nháy mắt xé rách màn mưa dày đặc, đâm thủng bóng tối bao phủ thế giới.

Đỗ Mỹ vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng này.

Đáng tiếc người tuổi trẻ này là một vị quân tử chân chính, hắn thi ân bất cầu báo, từ đầu đến cuối không thổ lộ tên họ của mình, Đỗ Mỹ còn tấm bé dưới tình cảnh hốt hoảng và tâm trạng kích động, chỉ nhớ tên mập bên cạnh hắn là học đồ y quán gì đó, họ Lục.

Sau đó số phận đẩy đưa dòng đời xoay chuyển, Đỗ Mỹ bị Thiếu Sư phủ ép bán vào thanh lâu Đại Đồng phủ. Không lâu sau nàng nghe nói Thiếu Sư phủ suy bại, có vị Khâm Sai Tần Thái Bảo giống như Bao Long Đồ tái thế, Địch Nhân Kiệt sống lại, chính là thanh quan đệ nhất đương triều, do trời giáng xuống cứu dân chúng Sơn Tây, trước dùng long đầu ngự tứ chém Trương Doãn Linh, lại thượng tấu triều đình tịch biên Thiếu Sư phủ, dân chúng thảy đều hoan hô nhảy cẫng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.