Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 16




- Không hổ là hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ, trong cơ thể có mang Thần huyết, khoảnh khắc Tử Kim Hoàng Chủ hiển thánh, nàng đã lĩnh ngộ được đạo lý thành Thần của Tử Kim Hoàng Chủ, xem ra, không lâu nữa nàng sẽ đột phá đến Chân Nhân Cảnh rồi.

Một thanh âm nữ tử giống như thanh âm thiên nhiên vang lên sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.

- Tuyết Linh Hư?

Ninh Tiểu Xuyên nghe thấy thanh âm của Tuyết Linh Hư, liền xoay người lại, quả nhiên trông thấy Tuyết Linh Hư dáng vẻ tú lệ xuất trần từ bên ngoài thạch miếu đi tới.

Một thân áo trắng không chút tỳ vết, khí chất thanh nhã, trên người lưu động từng tia không gian rung động, rõ ràng đã tiến vào thạch miếu, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy, nàng dường như đang đứng ở một thời không khác.

Chân thật và hư ảo, quả thực thần bí khó lường.

Tuyết Linh Hư tiến vào thạch miếu, đôi tay tuyết trắng như ngọc chắp trước ngực, khom người cúi đầu với bức tượng đá Tử Kim Hoàng Chủ, lộ vẻ thập phần thành kính.

Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập linh tính, mỗi tấc da thịt đều lóng lánh tựa như tiên ngọc, toàn thân tản mát hương thơm thanh nhã, ôn nhu nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, Chưởng Giáo Chân Nhân có đến Quy Hư không?

Ninh Tiểu Xuyên thản nhiên nói:

- Chưởng Giáo Chân Nhân đã mang theo những tu sĩ khác của Thiên Đế Sơn tiến về Trung Thổ, tìm kiếm đạo tràng tu luyện mới. Sau này, e rằng tại Bắc Cương rất khó có thể tìm thấy tu sĩ nhân loại nữa.

Tuyết Linh Hư khẽ nhíu mày, than nhẹ một tiếng, tựa như đã dự liệu được kết quả như vậy. Nửa ngày sau nàng mới nói:

- Chỉ có mấy người các ngươi đến Quy Hư thôi sao?

- Tạm thời chỉ có mấy người chúng ta tìm được đến đây. Đương nhiên, vẫn có rất nhiều cường giả Nhân tộc đến Quy Hư, đáng tiếc đều bị sinh linh Yêu tộc kiềm chế, e rằng rất khó có thể giúp được ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Như vậy thì có chút khó xử lý rồi.

Tuyết Linh Hư càng nhíu mày thật sâu, suy tư một lát, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ hiện đang nằm trong tay ta. Thế nhưng, bây giờ ta lại không thể rời khỏi nơi này, một khi mang Võ Đạo Tâm Cung ra khỏi Quy Hư, Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ lập tức cảm giác được khí tức của Võ Đạo Tâm Cung. Với tu vi cường đại của nàng ta, căn bản không thể trốn thoát được.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Chẳng lẽ không thể sử dụng thủ đoạn nào đó để che đậy khí tức phát ra từ Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ?

Tuyết Linh Hư lắc đầu, nói:

- Ngươi đã từng nhìn thấy Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, hẳn cũng biết Võ Đạo Tâm Cung của Thứ Thần ẩn chứa năng lượng cường đại như thế nào, ngay cả Bạch Vân Động Thiên mà Thiên Đế lưu lại cũng không thể che giấu hoàn toàn lực lượng của Võ Đạo Tâm Cung.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ khổng lồ như một khối tinh cầu, phàm nhân căn bản không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nó ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng.

Tuyết Linh Hư nói:

- Nơi này chính là một nơi mật địa mà Tử Kim Hoàng Chủ đã mở ra trong Quy Hư, ta đã phát hiện được một bí mật trọng đại trong này.

- Bí mật gì?

Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi đi theo ta!

Tuyết Linh Hư xoay người đi ra khỏi thạch miếu.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua đám người Tử Hàm Yên, chỉ thấy bọn họ vẫn đang tu luyện, liền không muốn quấy nhiễu bọn họ, lập tức đi theo thần hồn của Tuyết Linh Hư, rời khỏi thạch miếu.

Sau khi đi ra khỏi thạch miếu, Ninh Tiểu Xuyên lập tức kinh hãi. Bởi vì hắn phát hiện cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn bất đồng so với khi tiến vào thạch miếu rồi.

Trước khi tiến vào thạch miếu, bên ngoài thạch miếu là một cái vực sâu hắc ám không thấy đáy.

Thế nhưng, sau khi đi ra khỏi thạch miếu thì lại bắt gặp một mảnh đất hoang vu trống trải, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Mặt đất một màu đỏ thẫm, không có cây cỏ, khiến người ta cảm thấy một bầu không khí trầm lặng tiêu điều.

Tuyết Linh Hư mặc một thân tuyết bào trắng noãn, tựa như một vị tiên tử kỳ ảo, chân đạp hư không, mỗi khi bước một bước đều tựa như đang giẫm lên một đóa hoa sen trong hư không.

Bầu không khí trầm lặng tại mảnh đất này nhờ có nàng, cho nên mới khiến người ta có cảm giác bừng bừng sinh cơ.

- Tu vi của nàng ta đã bước vào Chân Nhân Cảnh rồi, tốc độ tu luyện thật nhanh, khó trách có thể lấy được Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ trong Thánh Quốc Yêu tộc.

Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng tốc độ tu luyện của mình đã là cực nhanh, không người nào có thể so sánh, thế nhưng, không ngờ Tuyết Linh Hư còn tu luyện nhanh hơn cả hắn.

Số mệnh trên người nàng, tuyệt đối không yếu hơn Ninh Tiểu Xuyên.

- Mảnh thiên địa này là một tiểu thế giới mà Tử Kim Hoàng Chủ mở ra ở sâu bên trong Quy Hư, cách biên giới Quy Hư mấy trăm vạn dặm.

Tuyết Linh Hư nói.

Không ngờ đã xâm nhập vào mấy trăm vạn dặm trong Quy Hư rồi.

- Ta hiểu rồi, tòa thạch miếu này trên thực tế là một tòa trận pháp truyền tống không gian. Chỉ những người có tâm thành kính, lễ bái bức tượng của Tử Kim Hoàng Chủ thì mới có thể khiến Tử Kim Hoàng Chủ hiển thánh. Sau khi Tử Kim Hoàng Chủ hiển thánh, sẽ dùng lực lượng Thần Linh, mở ra truyền tống trận.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Tuyết Linh Hư đáp:

- Đúng vậy! Cũng chỉ có đại Thần Thông của Thứ Thần như Tử Kim Hoàng Chủ mới có thể cưỡng ép ra một con đường không gian trong Quy Hư, đưa chúng ta truyền tống đến nơi này. Cũng chỉ có nơi này mới có thể tránh thoát được tâm thần dò xét của Thiên Mộng Yêu Hoàng, bằng không thì nàng ta đã sớm đoạt lại Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ rồi.

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Ngươi ẩn thân trong này đã một thời gian rồi, rốt cuộc đã phát hiện được bí mật gì?

- Chúng ta đến rồi!

Tuyết Linh Hư bỗng nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về một tòa núi lớn phía xa.

Đó là một tòa núi cao tới mấy ngàn thước, mọc lên giữa đất bằng, thập phần đột ngột. Trên tòa núi lớn này khắp nơi đều là vách đá, tựa như một cái trụ trời cắm trên mặt đất.

- Đây là… không đúng…

Ninh Tiểu Xuyên vừa nhìn thấy tòa núi lớn này, liền cảm thấy một luồng khí thế áp bách đập vào mặt, quả thực khiến người ta khó có thể thở dốc.

- Ngươi cũng phát hiện rồi đúng không?

Tuyết Linh Hư đứng trong hư không cách mặt đất chừng ba trượng, mái tóc đen dài theo gió chập chờn, trường bào màu trắng bị gió thổi dán sát vào người, hiển lộ thân thể mềm mại và từng đường cong mê người.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, gọi ra 19 thanh kiếm Cụ Tượng Thần Thông, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm dài hơn mười mét.

- Ta sẽ khiến nó khôi phục diện mạo như cũ!

Hắn tay cầm đại kiếm, chém mạnh về phía tòa núi lớn kia.

Ầm ầm ầm...

Tòa núi lớn lập tức nứt ra từng đạo vết nứt, vô số đất đá từ trên thân núi sụp đổ xuống. Bên dưới đất đá lộ ra một kiện đồ vật khổng lồ bằng đồng thau.

Lúc đất đá hoàn toàn rơi xuống, cuối cùng cũng lộ ra bản thể của kiện đồ vật đồng thau này, không ngờ lại là một tòa tháp cổ thanh đồng bị tàn phá.

- Nửa tòa Trấn Nhân tháp còn lại, không ngờ bị Tử Kim Hoàng Chủ phong ấn ở nơi này.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn tòa tháp cổ bị tàn phá trước mắt, hoàn toàn giống hệt khí tức của nửa tòa tháp cổ trong tay Thiên Mộng Yêu Hoàng.

Tàn tháp này có một luồng lực lượng áp chế vô hình đối với tu sĩ nhân loại, tuyệt đối là Trấn Nhân tháp không thể nghi ngờ.

Tuyết Linh Hư nói:

- Bất luận là Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ hay là nửa tòa Trấn Nhân tháp, đều tuyệt đối không thể rơi vào tay Thiên Mộng Yêu Hoàng được.

- Ý của ngươi là?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua Tuyết Linh Hư.

Tuyết Linh Hư nói:

- Phong ấn Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ và nửa tòa Trấn Nhân tháp này tại đây, chặt đứt truyền tống cổ trận thông đến nơi này. Như vậy thì Thiên Mộng Yêu Hoàng không có Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, vĩnh viễn không thể nghịch thiên trọng sinh, cũng vĩnh viễn không thể đạt được nửa tòa Trấn Nhân tháp còn lại.

Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra thần sắc trầm tư, lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Thiên Mộng Yêu Hoàng có thể bảo tồn được Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, chẳng lẽ nàng lại không thể tự bảo tồn Yêu nguyên của mình? Chúng ta đoạt lại Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, thật sự có thể ngăn cản nàng ta nghịch thiên trọng sinh ư?

- Ta cũng đã từng nghĩ qua vấn đề này. Nếu như Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sự bảo tồn Yêu nguyên của nàng lại, như vậy thì sẽ cất giấu Yêu nguyên tại nơi nào để tránh bị cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc phát giác ra?

Ninh Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn về phía tòa Trấn Nhân tháp trước mặt, nói:

- Nếu như nàng ta đem Yêu nguyên của mình phong ấn trong Trấn Nhân tháp, e rằng cho dù là Chí Tôn của nhân loại cũng không có khả năng phát giác được khí tức Yêu nguyên của nàng. Nói cách khác, nếu như chúng ta để Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ vào trong nửa tòa Trấn Nhân tháp này, Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng tuyệt đối không thể phát giác được khí tức Võ Đạo Tâm Cung.

Tuyết Linh Hư nói:

- Ngươi muốn đem Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ và Trấn Nhân tháp ra ngoài ư? Như vậy thì quá mạo hiểm rồi, nếu như rơi vào trong tay Yêu tộc, sẽ trở thành tai họa ngập đầu đối với nhân loại chúng ta.

Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên mang theo sự kiên định, nói:

- Nếu như Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sự bảo tồn được Yêu nguyên của mình, cộng thêm ức vạn máu tươi của tu sĩ nhân loại Bắc Cương, đúc luyện được thân thể Thứ Thần, một khi nàng ta nghịch thiên trọng sinh, sẽ trở thành tai họa ngập đầu đối với Nhân tộc.

Ninh Tiểu Xuyên lại nói:

- Ta đã từng đến Táng Thần Sơn, nhìn thấy thủ đoạn trọng sinh mà Tử Kim Hoàng Chủ bố trí, sinh mệnh chi thủy và Thái Cực Đồ hắc bạch. Ta còn từng đi qua nơi chôn hài cốt Tử Kim Hoàng Chủ, phát giác trong xương cốt của Tử Kim Hoàng Chủ có một luồng lực lượng ý chí cường đại. Nếu như chúng ta có thể mang Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ đến Táng Thần Sơn thì rất có khả năng có thể khiến cho Tử Kim Hoàng Chủ nghịch thiên sống lại.

- Nếu Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sự trọng sinh thành Thứ Thần, e rằng cũng chỉ có Tử Kim Hoàng Chủ trọng sinh mới có thể chống đỡ nổi nàng ta.

Tuyết Linh Hư cũng lộ ra thần sắc trầm tư, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Ngươi nói rất có đạo lý, chúng ta không thể ngồi chờ chết được. Trước hết chúng ta thu lấy nửa tòa Trấn Nhân tháp này đã… Kia là cái gì?

Trong thanh âm của Tuyết Linh Hư có vài phần kinh dị, nhìn chằm chằm vào một bóng người huyết sắc đứng trên đỉnh Trấn Nhân tháp.

Bóng người huyết sắc kia không biết xuát hiện từ bao giờ, rất giống bức tượng đá Tử Kim Hoàng Chủ trong thạch miếu. Thế nhưng, trên người của hắn lại tản mát một luồng khí tức tà dị, hàn khí dày đặc, tựa như Diêm La trong địa ngục.

Khí tức trên người hắn thập phần khủng bố, chỉ một cái liếc mắt quét qua Ninh Tiểu Xuyên và Tuyết Linh Hư, đã khiến cho hai người đồng thời thổ ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất.

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn thực sự là Tử Kim Hoàng Chủ… Tử Kim Hoàng Chủ căn bản không chết…

Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra một tia thần sắc hoảng sợ.

Nếu Tử Kim Hoàng Chủ thật sự chưa chết, vẫn luôn ở trong nửa tòa Trấn Nhân tháp này, như vậy thì cỗ thi cốt trong Táng Thần Sơn là ai?

Tuyết Linh Hư lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng người đứng trên đỉnh Trấn Nhân tháp, nói:

- Không phải Tử Kim Hoàng Chủ. Mặc dù lực lượng của hắn rất cường đại, thế nhưng vẫn kém xa Thứ Thần.

- Chẳng lẽ là một tia ý niệm trong đầu Tử Kim Hoàng Chủ lưu lại?

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy khí tức này có chút bất thường, tựa như bóng người huyết sắc kia không có linh hồn, căn bản không thể nào là một vị Thứ Thần được.

- Không có khả năng! Nếu như Tử Kim Hoàng Chủ lưu lại ý niệm thì tuyệt đối sẽ không tà dị như thế. Ta đi dò xét xem hắn rốt cuộc là cái quỷ gì? Ninh Tiểu Xuyên, ngươi tùy thời tiếp ứng ta!

Tuyết Linh Hư đứng dậy, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, trên người bộc phát một vầng hào quang chói mắt không gì sánh được.

Vụt...

Nàng vừa bước đi, thân thể uyển chuyển mềm mại lập tức biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một khắc sau…

Trên đỉnh đầu của bóng người huyết sắc kia chợt xuất hiện một tia không gian chấn động. Tuyết Linh Hư từ trong hư không đi ra, năm ngón tay ngọc cấp tốc kết ấn, kết xuất ra một đạo ấn ký cường đại.

- Đế Vương Sinh Tử Ấn!

Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ thiên địa phong vân đều biến sắc, sau lưng Tuyết Linh Hư xuất hiện Đế ảnh cao chín trăm trượng, hai tay biến thành màu vàng, mười ngón tay tựa như hóa thành mười tòa núi khổng lồ.

Tại trung tâm mười tòa núi vàng kia nâng đỡ một vầng thái dương hừng hực thiêu đốt, trấn áp xuống đỉnh đầu bóng người huyết sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.