Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 7: Giấy Tiền Vàng Bạc




Giờ phút này, Hạ Úc Huân xoắn ngón tay, trong đầu ngập tràn xung đột.

Nếu cảnh tượng như vậy xuất hiện trước khi xảy ra nhiều chuyện, nhất định sẽ là thời khắc hạnh phúc nhất đời cô.

Mà giờ này khắc này, một màn mộng ảo này chỉ có thể giống như một tòa núi lớn đè vào vai cô.

Rốt cuộc là từ khi nào, cô cư nhiên trở nên sợ đầu sợ đuôi do dự không chừng như vậy, Hạ Úc Huân trước đây thẳng tiến không lùi không sợ trời không sợ đất đâu mất rồi?

Trong lòng cô đột nhiên vô cùng khủng hoảng.

Trong tình cảm này, cô ngay cả chính mình đều đánh mất đi.

Đối diện, Lãnh Tư Thần nhìn vẻ mặt khắc sâu đau đớn cùng tự giễu của Hạ Úc Huân, trái tim giống như bị một bàn tay sắt nắm chặt, anh tựa hồ có thể đoán trước được kết quả……

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hạ Úc Huân ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói, “Thực xin lỗi.”

Ba chữ.

Không phải “Em nguyện ý”, mà là “Thực xin lỗi”.

Tia sáng lóa mắt chờ mong trong con ngươi Lãnh Tư Thần liền giống như màn pháo hoa rực rỡ trước mắt, sau khi sáng lạn trong ngắn ngủi rất nhanh liền biến mất không thấy, không để lại một chút dấu vết trên bầu trời rộng lớn.

Một góc nào đó dưới vòng đu quay công viên giải trí.

Ba người đàn ông đang tò mò nhiều chuyện mà ngưỡng đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần cùng Hạ Úc Huân.

“Phi ca, thế nào thế nào?” Hướng Viễn nôn nóng không thôi hỏi Uất Trì Phi đang cầm kính viễn vọng.

Uất Trì Phi trầm ngâm nói: “Nhìn sắc mặt lão đại, tựa hồ là bị cự tuyệt……”

Lương Khiêm bên cạnh chấn kinh ngay tại chỗ, nói: “Mẹ nó, không thể nào! Theo kinh nghiệm của tôi, chiêu lãng mạn này tuyệt đối không có khả năng thất bại a! Không có cô gái nào có thể chống cự được chiêu này!”

Hướng Viễn thấy sắc mặt Uất Trì Phi không đúng, nhịn không được hỏi: “Ách, phi ca anh làm sao vậy? Anh không phải hy vọng bọn họ không ở bên nhau sao? Sao lão đại bị cự tuyệt sắc mặt anh vẫn đáng sợ như vậy!”

Uất Trì Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão đại bị cự tuyệt, lão đại cư nhiên bị cự tuyệt! Cô gái kia dựa vào cái gì cự tuyệt lão đại? Cô ấy có tư cách gì! Cô ấy cho rằng cô ấy là ai a cư nhiên dám làm mất mặt lão đại chúng ta! Thật coi mình như rễ hành sao!”

Hướng Viễn cùng Lương Khiêm nhìn Uất Trì Phi, nhìn nhau một cái, đồng thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ vô ngữ.

Phi ca thật không hổ là fan ruột của lão đại!

“Mẹ nó! Hôm nay ta nhất định phải đi tìm cô gái kia tâm sự, ta thật muốn hỏi một chút cô ấy, lão đại chúng ta có nơi nào không xứng với cô ấy! Cô ấy cư nhiên dám cự tuyệt!” Uất Trì Phi hùng hùng hổ hổ, nói muốn đi.

Lương Khiêm cùng Hướng Viễn hai người mỗi người mỗi bên hợp lực đem Uất Trì Phi giữ chặt.

Lương Khiêm vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi nói phi ca a, cô gái người ta không chịu nhận là đúng, không đồng ý cũng không phải! Anh rốt cuộc muốn người ta phải thế nào?”

“Ta muốn cô ấy tránh xa thật xa lão đại của chúng ta!” Uất Trì Phi rống giận: “Ta đây liền đi hỏi lão đại, rốt cuộc là muốn cô ấy hay là muốn ta……”

“Ách……” Hướng Viễn lập tức lộ ra vẻ mặt tựa hồ đã biết bí mật gì đó khó lường hoảng sợ, nói: “Phi ca, anh hẳn sẽ không đối với lão đại ôm tâm tư bí ẩn gì đó chứ? Anh đừng nghĩ a! Lão đại chính là thẳng! Thẳng tắp thẳng tắp!”

Uất Trì Phi sửng sốt một lát, sau đó tức giận một chân đá qua, nói: “Đánh rắm, lời lão tử còn chưa nói xong! Ta là muốn hỏi lão đại là muốn một cô gái, hay là muốn anh em chúng ta!”

Hướng Viễn cười gượng, đáp:“Lựa chọn này của anh kỳ thật căn bản không tồn tại!”

“Đứng rồi a, hai cái này hoàn toàn có thể cùng tồn tại! Anh phải tin tưởng năng lực của lão đại chúng ta, anh ấy nhất định có thể xử lý tốt! Một tiểu nha đầu mà thôi có thể ảnh hưởng đến cái gì a? Lão đại phải yêu đương rồi kết hôn a, anh không thể để người ta cả đời đánh quang côn chứ!” Lương Khiêm cũng khuyên nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.