Hợp Đồng Hôn Nhân: Bác Sĩ Lạnh Lùng Em Yêu Anh

Chương 7




Bóng đêm đang dày đặc, gió đêm thổi trên bề mặt, với cái lạnh nhè nhẹ, mang đến từng đợt sảng khoái.

Trăng ẩn ngôi sao xuất hiện, sao dầy đặc lấp lánh, làm đẹp cả màn trời.

Trấn Phong Lâm.

Trấn nhỏ đang ngủ say ở trong màn đêm, từng tiếng ếch nhái ở trong màn đêm truyền đến, lọt vào tai rõ ràng.

Lúc này, bên ngoài trấn nhỏ truyền đến thanh âm của xe hơi, mấy chiếc xe nhỏ màu đen chậm rãi lái vào trong trấn nhỏ. Ngồi trên xe có mấy cô gái xinh đẹp, từng người bọn họ mặc áo đen bó sát người, đeo vũ khí trên người, sắc mặt lạnh như băng, nhìn qua rất nghiêm túc.

"Dừng xe ở bên ngoài, Mai ở lại, những người khác đi vào với tôi." Xe chậm rãi ngừng lại, trong xe truyền đến giọng nói lành lạnh của cô gái.

"Dạ" Cô gái áo đen trong xe ào ào xuống xe, chỉ chừa lại một mình Mai ngồi ở trong xe, nhìn chị em của mình nói: "Cẩn thận"

Mọi người gật đầu một cái, ở dưới sự hướng dẫn của Hỏa, đi về phía Lâm trạch. Đi tới bên ngoài Lâm trạch, Mộc Vân Phong quan sát viện* một chút. So với viện cô và mẹ ở lớn gấp mấy lần, trên tường viện thật cao cắm đầy thủy tinh, thậm chí có chỗ còn hàn lên lưới điện cao thế. (* Viện: tường bao chung quanh. Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện)

Thậm chí cách một khoảng cách là có thể nhìn thấy, ẩn ở trong bóng tối mà cười thầm. Thấy cái này, khóe miệng của Mộc Vân Phong hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ác độc.

Tên Lâm Phàm thật đúng là chúa cẩn thận, lại còn để nhiều thuộc hạ như vậy ở bên ngoài viện nhỏ này, cũng không biết trong viện có bao nhiêu người.

Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong quay đầu nhìn bốn phía của viện một chút, mấy cây đại thụ đập vào trong mắt của cô. Mộc Vân Phong liền cười thầm, đi tới trước một cây đại thụ, nhẹ nhàng nhảy một cái leo lên, giống như con khỉ dễ dàng leo lên ngọn cây.

Tìm một vị trí ngồi xuống, lúc này mới giương mắt nhìn vào trong viện, vừa nhìn liền nâng đôi mày thanh tú lên. Khá lắm, phòng ngự mấy cô gái trẻ như bọn họ đây cũng không cần phải nhiều người như vậy chứ.

Nói trong viện năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác cũng không quá đáng, mỗi một người đều cầm súng ống trong tay, toàn thân võ trang, thật là quá nể mặt các cô.

Mộc Vân Phong ở trên tàng cây thở ra một ám hiệu, làm mấy dấu tay với thuộc hạ của mình. Mấy bóng đen trong nháy mắt bò lên mấy gốc cây gần đó.

Hỏa bò đến bên người Mộc Vân Phong và nhẹ giọng hỏi: "Phong, phát hiện cái gì?"

"Cậu xem một chút đi" Mộc Vân Phong chỉ chỉ vào trong viện, Hỏa nhìn theo ánh mắt của cô, kinh ngạc há miệng thành hình O.

Cũng quá khoa trương đi, trong viện thậm chí có nhiều người đứng nghiêm như vậy, cô có ý xấu là muốn lần này một lưới bắt hết thế lực của Lâm Phàm.

Trong viện lúc này có không dưới trăm người đứng nghiêm, càng không nói là người ở trong nhà.

Xem ra lần này Lâm Phàm thật sự là sợ, gần như đem toàn bộ thế lực và thuộc hạ của hắn điều tới giữ nhà cho hắn.

"Có vẻ là hắn ta đặt hết vốn gốc ở đây rồi." Ở bên trong màu đen, Mộc Vân Phong nhỏ giọng truyền đến, nhẹ như vậy lạnh nhạt như vậy.

"Có lẽ tên này thật sự sợ chúng ta rồi, bằng không cũng sẽ không đem tất cả gia sản đặt cược lên rồi." Hỏa cười nhạt. Chuyện cô thích làm nhất chính là nhổ cỏ tận gốc, vốn đang tính toán lần này trừ họ Lâm trước, sau đó chậm rãi mà rút từng cái nanh vuốt của hắn, lại không nghĩ rằng họ Lâm đem nanh vuốt của mình đưa tới cửa.

Thật sự là quá tốt, tiết kiệm không ít hơi sức của họ.

"Nhìn dáng dấp này, cũng biết mấy năm qua họ Lâm làm việc trái với lương tâm, bằng không không thể nào phát triển thế lực nhanh như vậy." Mộc Vân Phong nhìn người đi tới đi lui trong viện này, nói nhỏ trong lòng.

Người không ít, chỉ tiếc đụng phải cô, Hồng Nhan trên giang hồ, nói thật, những người này cô vẫn không để ở trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.