Hợp Đồng Hôn Nhân: Bác Sĩ Lạnh Lùng Em Yêu Anh

Chương 4




"Ngữ, cậu ở trong nhà chờ Các chủ, mình dẫn người đi xem xét trước." Hỏa vội vàng hướng về phía Ngữ dặn dò một tiếng, rồi tự mình đi vào phòng chuẩn bị.

Mang theo súng lục của mình, và lấy phi đao, mặc vào một bộ đồ đỏ bó sát người, mang đôi giày bốt, Hỏa phong tình vạn chủng mà rời khỏi khu nhà ở, mang theo mấy tên thuộc hạ lái xe đi về phía trấn Phong Lâm.

Trấn Phong Lâm, Lâm trạch.

"Cậu nói cái gì? Cả nhà Hồng Huy mất tích?" Thanh âm kinh ngạc vang lên, một người đàn ông trung niên từ trên ghế salon đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía tên con trai đối diện, vẻ mặt không tin.

Hồng Huy là bạn tốt của mình, ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Kể từ lúc hắn phản bội Thanh bang, sau đó đi tới Hồng bang và chỉ có duy nhất ngừơi đó đối tốt với hắn, chưa bao giờ coi thường hắn.

Hồng Huy ở trong Hồng bang, mặc dù không là nhân vật cấp cao, nhưng cũng được cho nòng cốt. Trong tay phụ trách hai nơi sòng bạc của Hồng bang.

Thậm chí hắn đều ở dưới sự trợ giúp của Hồng Huy, mới tránh được một kiếp từ trên tay Hồng Kinh Thiên.

Nhưng hôm nay, người thuộc hạ này của mình lại chạy tới nói cho hắn biết, Hồng Huy mất tích. Điều này sao có thể chứ, làm sao hắn có thể tin chứ.

Chẳng lẽ Hồng Huy làm ra chuyện có lỗi với Hồng bang, bị Hồng bang giam? Lâm Phàm nghĩ tới, nhưng một lát hắn lại lắc đầu. Không thể nào, bởi vì Hồng Huy là một ngừơi an phận tuân thủ, không thể nào làm chuyện có lỗi với Hồng bang.

Hơn nữa chính bản thân hắn ta lại một người nói nghĩa khí, anh em dưới quyền cũng rất phục hắn ta, cho nên không thể nào bị Hồng bang giam lại.

Chẳng lẽ người khác bắt hắn ta rồi, hơn nữa còn bắt cả nhà của hắn ta? Đến tột cùng là nguyên nhân gì mà bị bắt chứ?

Lâm Phàm suy nghĩ miên man, không tìm được đầu mối.

"Chuyện khi nào vậy?" Một lúc sau, Lâm Phàm cuối cùng cũng ngưng đoán mò của mình, nhìn thuộc hạ của mình và hỏi.

"Tối ngày hôm qua cả nhà bọn họ còn rất tốt, nhưng buổi sáng hôm nay lại đột nhiên mất tích." Thuộc hạ của Lâm Phàm, cũng là vẻ mặt khó hiểu. Nghĩ đến tối ngày hôm qua mình còn đi qua cửa nhà của bọn họ, lại còn chào hỏi với Hồng Huy, hôm nay lại phát hiện người đã không còn ở đó, hơn nữa rõ ràng là bị người mang đi.

Bởi vì đồ đạc trong nhà không có động đến, hơn nữa cửa chính cũng không có đóng, vừa nhìn thì đúng là đi rất vội vàng.

"Rốt cuộc là ai chứ?" Lâm Phàm lẩm bẩm, nghĩ đến một khả năng, chợt hai mắt trợn to.

"Dặn dò xuống dưới, bắt đầu từ hôm nay, trong nhà tăng cường đề phòng." Lâm Phàm chợt lớn tiếng nói với tên con trai.

"Lão đại?" Lời nói của Lâm Phàm, đột nhiên chuyển biến tới 180°, khiến tên con trai không hiểu, mà ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Hắn không hiểu, tại sao lão đại của mình đột nhiên nói như thế. Chẳng lẽ là hắn ta biết cái gì rồi?

"Thi hành mệnh lệnh." Lâm Phàm cũng không quan tâm đối phương không hiểu, cũng không cho đối phương có cơ hội hỏi lần nữa, gương mặt sa sầm và nói.

Hiện tại hắn cũng không giải thích rõ với đối phương, hắn chỉ hi vọng tất cả đều là do hắn suy nghĩ nhiều, bằng không chuyện đã có thể nghiêm trọng. Không chỉ có hắn, thậm chí sợ rằng ngay cả những anh em dưới tay hắn cũng sẽ gặp họa.

Hồng Huy là người duy nhất hắn kết bạn sau khi rời khỏi Hồng bang, bây giờ đột nhiên gặp chuyện không may. Hắn lo lắng có liên quan với mình.

Từ lúc hắn phản bội Thanh bang, từ lúc hại chết nghĩa phụ của hắn Mộc Đồ đại ca Thanh bang, tiếp theo Thanh bang bị tiêu diệt, hắn đã không an tâm, thời khắc đều đề phòng hậu nhân Thanh bang trả thù.

Cho nên những năm qua, mặc dù hắn có một chút thế lực nho nhỏ của mình, nhưng vẫn đề phòng người khác trả thù, gần như đoạn tuyệt quan hệ cùng với những ngừơi lúc trứơc, ngoại trừ Hồng Huy.

Hôm nay, cả nhà Hồng Huy mất tích, không thể không khiến cho hắn nghĩ đến từ bản thân, nghĩ đến Thanh bang.

Vừa nghĩ tới Thanh bang, cả người Lâm Phàm đều sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.