Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi

Chương 7: Xem mắt




Cổ thiếu gia vận khí tốt, vận số Âu Đại luật sư thật ra thì cũng không coi là kém, mà cô gái có thể khiến cho Phó Hoành ăn ngủ không yên, ngày nhớ đêm mong thật mới đáng được học hỏi.

Ở nơi gọi là Miêu Nhãn, là nơi có thể vụng trộm bí mật ở Paris, cũng là nhà chứa dưới đất. Nơi đó có rất nhiều cô gái bị bán từ khắp nơi trên thế giới đến đây, chủ yếu là các cô gái từ Đông Âu và Nam Mỹ. Tại đây các cô gái bị bọn buôn người chuyển ra khỏi biên giới rồi đi đến Châu Âu sau đó sẽ trao cho chủ nhà chứa.

Chủ chứa sẽ làm cho bọn họ dính vào cơn nghiện, đánh đập họ, cưỡng bức họ học múa thoát y, múa cột và thoát y, nếu như bị khách nhìn trúng sẽ phải đi tiếp khách ngay, có lúc một ngày đến mấy chục lần.

Gần đây từ sân bay ở Canada đã bắt được cô gái Phương Đông có khuôn mặt vô cùng xuất sắc, da trắng nhẵn nhụi như tuyết. Bởi vì khí chất xuất chúng nên vừa đến Miêu Nhãn liền bị chủ chứa nhìn trúng. Muốn cô trải qua dạy dỗ ngắn ngủi xong sẽ tặng cho một vị quan chức trọng yếu ở Pháp để đổi lấy lợi ích và đặc quyền.

"Âu luật sư, bà chủ Miêu Nhãn là Sophie phu nhân là người không chỉ độc ác mà hết sức phách lối. Ngay cả cảnh sát cũng không thèm để trong mắt. Cảnh sát muốn bắt nơi đó lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, đối với nơi đó cũng vô kế khả thi” (không có khả năng thực hiện)

Thám tử giúp Âu Tỉ điều tra nhắc nhở: “Người dàn bà kia ở xã hội đen của Pháp thế lực không nhỏ, ngài phải cẩn thận.”

Âu Tỉ suy nghĩ một lúc, gọi cho người đang từ Đài Loan ngồi máy bay tư nhân đang khẩn cấp bay thẳng đến Pháp.

"Fran, bọn họ chưa cho cô ấy hút thuốc phiện, cũng không ép cô ấy tiếp khách, đoán chắc là sẽ đem cô ấy tặng cho một vị quan chức trọng yếu.”

Âu Tỉ nói: "Mình đang suy nghĩ biện pháp thế nào để cứu cô ấy ra ngoài, chắc là hơi khó.”

Áp điện thoại vào tai, trong ngực Phó Hoành cảm thấy vô cùng đau đớn giống như một thanh đao bén nhọn cắm thật sâu vào trái tim hắn.

Hắn nhắm chặt mắt lại, trầm giọng nói với Âu Tỉ: "Cần bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có thể hãy mau đem cô ấy ra.”

"Mình hiểu." Âu Tỉ an ủi: "Cậu không cần quá lo lắng, người tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.”

Dưới màn đêm, máy bay đang dần dần rời khỏi đường băng, Phó Hoành nắm chặt điện thoại di động, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh khoác lên một tầng sương, ngay cả trái tim cũng như bị vùi lấp vào biển sâu cũng chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng….

Vừa nghĩ tới cô sẽ bị hành hạ, sẽ chịu khổ, tim hắn liền như bị đao cắt.

Tinh Thần của hắn sao có thể rơi vào nơi như vậy? Cô trở về Canada nhất định là muốn tìm bạn học của cô là em gái của Banting: Marri, nhưng làm sao có thể bị bán vào Miêu Nhãn đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, có phải có kẻ nào đang mưu tính đằng sau? Cô ấy ngây ngô như vậy….

Cặp mắt của hắn nheo lại, con ngươi co lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng như sương, hắn tất sẽ làm cho người đã làm chuyện này phải biết là không nên làm!

"Trên cái thế giới này, sẽ không ai cứu em, chỉ có em mới có thể cứu mình."

Mỗi khi Tinh Thần ở trong nghịch cảnh sẽ giễu cợt mà lẩm bẩm những lời Phó Hoành đã từng nói.

Hắn nói thật đúng.

Số mạng ông trời đối với cô thật tàn khốc, luôn lần lượt vẽ ra nghịch cảnh cho cô. Đáng tiếc là cô không đủ kiên cường, hơn nữa luôn thiếu dũng khí. Vì vậy khi đối mặt cô chỉ còn trừ thỏa hiệp ra thì chẳng biết làm gì.

Dì Hồng bỏ cô lại cô nhi viện, cô luôn chờ dì đến đón mình, nhưng rốt cục vẫn không đợi được, vì vậy cô thỏa hiệp an phận thủ thường làm đứa trẻ ngoan.

Sau khi cô đến Cổ Gia, mặc dù cô cố gắng nghe lời nhưng vẫn không được bọn họ thích, cô vẫn thỏa hiệp, im hơi lặng tiếng, chỉ trông mong dàn xếp ổn thỏa.

Phó Hoành uy hiếp cô nhiều năm như vậy, cô không phải là đối thủ của hắn lại lặng lẽ lựa chọn thỏa hiệp.

Tốt rồi, cô đang cho rằng mình sẽ yên ổn với cuộc sống tay làm hàm nhai, bắt đầu cuộc sống mới thì dì Hồng lại vĩnh viễn rời cô đi.

Cô thương tâm muốn chết, mỗi một lần thỏa hiệp với số phận thì cô được những gì?

Lấy được cũng chỉ là khinh thị và ô nhục.

Hắn rõ ràng đã kết hôn nhưng vẫn còn muốn giữ cô lại làm kẻ tiểu tam bị người đời thóa mạ. Tinh Thần vừa nghĩ tới là giận điếng người, đi thì sẽ đi, rời khỏi Đài Loan, rời khỏi người đàn ông kia, không cần trở lại nữa.

Ai ngờ cái số mạng là đồ khốn nạn này như cũ không chịu buông tha cô.

Cô vừa rời khỏi sân bay ở Canada liền bị kẻ xấu theo dõi và chụp thuốc mê bắt đi.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như là đang ở thùng xe phía sau, Tinh Thần phát hiện mình bị trói, miệng bị nhét cản người không thể động đậy, theo tiếng xe hơi lắc lư, cô liền hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong căn phòng xa lạ này.

Gian phòng kín mít, cửa sổ cũng bị khóa chặt, nhưng cả phòng đầy hương thơm một loại hương liệu của Ấn Độ mà cô không biết. Bên trong phòng bày biện hết sức sang trọng tràn đầy phong cách Châu Âu hết sức quyến rũ.

Chiếc khăn bị nhét vào miệng đã được lấy ra, sợi dây trói tay cũng được mở, Tinh Thần sợ hãi phát hiện chân trái mình bị một sợi xích như xích chó trói vào chân giường.

"Help, Help." Cô thật sự sợ hãi, dùng tiếng Anh kêu cứu, anh ngờ lập tức có một tên da đen cao lớn như khỉ Gorila đẩy cửa đi vào, hung tợn bắt cô câm miệng đồng thời giơ nắm đấm lên đe dọa. Sau đó đóng cửa “Rầm” một phát.

Trong chốc lát cô nhìn ra phía sau lưng tên da đen kia vừa vặn có hai tên cao lớn khủng khiếp như vậy, mà thấy một vài cô gái tóc càng mắt xanh uốn éo đi qua, họ chỉ mặc áo lót và quần chữ T như không có mảnh vải che thân mà cứ vui vẻ nói chuyện không thèm để ý chút nào.

Nơi này rốt cục là đâu? Tại sao mình lại ở đây?

Tinh Thần rợn cả tóc gáy, trái tim đập như muốn nhảy lên cổ họng, hô hấp cũng thấy vô cùng khó khăn.

Không bao lâu, người phụ nữ người nước ngoài cao gầy đầy đặn mặc chiếc váy ngủ màu đen bằng tơ tằm, miệng phì phèo thuốc, uốn éo cái mông từ ngoài cửa đi vào. Phía sau là hai tên hộ vệ khôi ngô, trông chừng ở cửa là hai tên da đen bộ dạng cung kính, chắc chắn đây là người phụ nữ có địa vị.

Người phụ nữ kia ngồi ở ghế đối diện với Tinh Thần, bắt chéo đôi chân thon dài, vừa phun khói thuốc vừa dùng Tiếng Anh để nói chuyện với Tinh Thần.

Bà ta cho Tinh Thần biết đây là ở Paris của Pháp gọi là Miêu Nhãn, bà ta là bà chủ ở đây, tất cả mọi người gọi bà ta là Sophia phu nhân.

Bà ta nói với Tinh Thần: “Ta hi vọng cô sẽ vô cùng nghe lời, cô gái yêu quý, ta không cần biết cô đã chọc tới ai mà bị bán đi, nhưng vì mua cô mà ta đã bỏ ra một khoản kếch xù, cô nhất định phải báo đáp ta.”

Tinh Thần hoảng sợ nhìn người đàn bà trước mặt, toàn thân run rẩy trả lời: “Tôi không biết bà đang nói gì, tôi không muốn ở đây, xin hãy thả tôi ra!”

"No." Sophia cười tủm tỉm cắt đứt lời cô: "Cô gái yêu quý, không có chuyện đó đâu. Chỉ vì vận khí của cô rất tốt, ta vốn định cho cô trực tiếp đi khách luôn, cô có biết là cô gái phương Đông xinh đẹp thì rất best-seller, nhất định có thể bán ra giá tốt, nhưng là không khéo, ta gần đây mới vừa quen được người tôn quý là Robert tiên sinh, ngài vô cùng thích cô gái Phương Đông nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cho nên ý định của ta coi cô là quà tặng, ở đây và Chủ nhật đưa cho ngài. . . . . ."

Tiếp khách? Robert tiên sinh? Quà tặng?

Tinh Thần bị bà ta….khuôn mặt khiếp sợ lập tức không còn tí máu nào, cô cực kỳ sợ, lắc đầu liên tục: "Không! Xin thả tôi. . . . . . Tôi không biết bà đang nói gì….”

"Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, cô gái yêu quý, không nên mơ tưởng chạy trốn, tìm đến cái chết càng không nên, trong phòng có máy theo dõi. Nếu như ta phát hiện cô không nghe lời ta sẽ cho cô tiêm ma túy, cô cứ thử chọc giận tôi xem?”

Sophia vừa cảnh cáo nàng, vừa cong đôi môi hấp dẫn nhả khói trong miệng ta. Mặc dù bà ta trông xinh đẹp cao quý nhưng trong đôi mắt thì không có cách nào che dấu được sự ác độc cùng nham hiểm.

Đầu óc trống rỗng, Tinh Thần run sợ tim gan nhìn người phụ nữ kia lắc lắc mông rời đi. Cửa rất nhanh lại bị đóng chặt, cô sợ hãi, quá sợ hãi , trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, thật lâu mới khóc nỉ non ra thành tiếng.

Mặt trời mọc, Tinh Thần đã ở trong phòng này được một tuần lễ. Cô vẫn bị xích chân như cũ, cả ngày lẫn đêm đều không dám ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi cùng cực sẽ chợp mắt nhưng nghe tiếng động nhỏ một chút sẽ lập tức bị thức tỉnh. Cô chỉ sợ khi mình ngủ xung quanh sẽ biến thành yêu quái nuốt chửng lấy cô.

Đôi khi sẽ có hai người phụ nữ vạm vỡ đúng giờ sẽ đến đưa cơm nước cho cô, cởi dây xích ra nhìn chằm chằm cô dùng cơm, sau đó giám thị cô đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đợi cô thay quần áo xong sẽ lại trói chân cô lại như cũ….

Tinh Thần tuyệt vọng phát hiện không thể có cơ hội chạy trốn.

Mỗi khi hoàng hôn đi qua, tất cả cũng bị chôn vùi trong màn đêm vô tận, Tinh Thần nép vào đầu giường ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đôi tay bịt lấy lỗ tai cố không nghe đám đàn ông và phụ nữ ngoài hành lang thô lỗ trêu chọc và tiếng rên rỉ lãng đãng, chỉ nghe thấy tiếng tim gan đang thình thịch nhảy lên.

Mỗi lúc ở đây, Tinh Thần đầu nhớ đến những điều vụn vặt trong cuộc sống trước đây, một vài ký ức ngắt quãng, từng gương mặt, từng đồ vật, như vậy mới có thể giúp cô có thêm dũng khí.

Cô nhớ tới người mẹ không rõ hình dáng của mình, thầm nhớ về dì Hồng đang nằm hấp hối trên giường bệnh, nhớ tới bạn thân Marri, còn có….

Còn có ai đây?

Cô đột nhiên bi ai mà phát hiện trong ký ức tồn tại và xuất hiện nhiều nhất lại là….

Phó Hoành!

Thời gian năm năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bất kể là tốt hay xấu, thiện hay ác, vui vẻ hay thống khổ, mỗi một thứ hắn đều mang lại cho cô nhiều nhất.

Cái thứ gọi là lâu ngày sinh tình, ngay cả mối quan hệ như vậy cũng có thể sinh ra vài phần tình ý, thật không thể tưởng tượng nổi.

Tình cảm phức tạp như vậy lý trí hoàn toàn không thể hiểu được nguyên do, Tinh Thần không thể lý giải được mà nó lại cố tình xảy ra!

Qua hai ngày, Sophia tới đây nói cho cô biết, ngày mai sẽ là tiệc sinh nhật của Robert tiên sinh, cho nên buổi tối bà ta sẽ mang Tinh Thần đi, sẽ đi ô tô đến Trouville, trang viên của ông ta.

Bị trở thành quà tặng, Tinh Thần dưới tay của thợ trang điểm đã được trang điểm rực rỡ hẳn lên.

Được khoác ngoài bằng chiếc áo lông cừu, bên trong là chiếc váy viền đăng ten và bằng vải chiffon may thành bộ lễ phục cung đình. Phủ nhẹ nhàng vừa vặn đường cong đầy đặn trên thân thể mềm mại, hở vai, bó eo, từng tầng từng tầng váy phủ xuống mắt cá chân, tươi mát, xinh đẹp, tràn đầy khí chất ảo mộng.

Mái tóc đen được uốn xoăn mà tràn đầy vẻ cổ điển, giống như một vị tiểu thư người Pháp.

Thợ trang điểm lại nhẹ nhàng trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đôi mắt to xinh đẹp vẫn nổi lên hoảng sợ càng làm cho cô giống như một cô công chúa nhỉ lần đầu tiên tham gia vũ hội đầu tiên, thấp thỏm lo âu, lại cố ý đè nén, luống cuống như một con chim non sẽ khiến cho người khác lập tức sinh ra lòng thương tiếc.

"Thật là quá tuyệt vời! Robert tiên sinh nhất định sẽ sung sướng vô cùng khi nhận được món quà tặng này." Sophia mừng rỡ, bà ta hài lòng mang theo bốn hộ vệ khác, đoàn người đi thành hai xe rời khỏi Miêu Nhãn.

Sau khi rời khỏi Paris, xe rất tăng tốc độ trên đường cao tốc.

Ban đêm trên đường lớn rất an tĩnh, thỉnh thoảng có xe dạ hành gào thét phóng qua, cách đô thị phồn hoa ngày càng xa, nhìn từ cửa kính xe nhìn ra, khắp nơi càng có vẻ xám xịt tựa như vẻ mặt của Tinh Thần bây giờ.

Tinh Thần đang say xe, nép vào một góc của xe, vẻ mặt ngoan ngoãn. Không biết có phải vì lừa gạt được mắt của Sophia nhưng nhất khiến cho bà ta rất hài lòng, dọc theo đường cười tươi như hoa dùng tiếng Pháp mà nói chuyện phiếm với trợ thủ đắc lực, khi nói đến phần quà tặng đặc biệt của Miêu Nhãn cho Robert tiên sinh tốt đến bao nhiêu không hẹn nhau mà cười khoái chí.

Tinh Thần nhắm chặt hai mắt, tay gắt gao nắm thành nắm đấm, ở trong lòng không ngừng tự nói với mình lặp đi lặp lại.

Nhất định phải tìm cơ hội chạy đi!

Bất ngờ , tiếng sung điếc tai vang lên cùng tiếng vỡ của thủy tinh làm kinh động tất cả, tiếp theo là bánh xe bị trúng, trượt một đường dài và dừng lại đồng thời chặn luôn xe sau.

"Pauvrecon!" Sophia hung hăng dùng tiếng Pháp mắng một câu thô tục. Xe dừng ở giữa đường cao tốc, bọn cận vệ rối rít đẩy cửa xe ra, móc ra súng cùng đối phương giao chiến.

"Sophia phu nhân, những người đó rất kỳ quái, chỉ ở khoảng cách xa nổ súng, không dám tới đây, chúng ta có đánh không?” Người hộ vệ da đen quay đầu lại hỏi.

"Giết chết bọn họ! Lại dám tới phục kích ta, bà đây muốn mạng của bọn chúng!” Sophia tức giận mắng, cũng giơ khẩu súng lên, nhảy xuống xe, đứng ở ngoài xe bắn vào đối thủ.

Bên trong xe chỉ còn lại Tinh Thần và một người nữa, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sophia, ngừng thở, rón rén trườn qua ghế lái…Đây là cơ hội duy nhất cô có thể chạy trốn!

Dưới màn đêm, hai phe giằng co nhau, nhờ vào màn đêm đen tối để ẩn nấp và giao chiến.

Đám người Sophia đang đánh hăng say đột nhiên giật mình vì xe bỗng nhiên nổ máy và xiêu xiêu vẹo vẹo phóng về phía trước.

Mẹ nó! Cái đứa con gái Phương Đông nhát gan kia lại dám chạy trốn!

Sophia vừa mắng một tiếng, vừa đem họng súng quay lại nhắm ngay bánh xe bắn liên tục.

"Rầm" một tiếng, một bánh xe bị bắn bể lốp, “roẹt” một tiếng, trên mặt đất trượt dài tia lửa, sườn xe trong nháy mắt bị mất khống chế đâm sầm vào hàng rào, đứng bất động.

Tinh Thần nằm ở trên ghế phụ không bò dậy nổi, bởi vì xe mới khởi hành, tốc độ không tính là mau, cô không hề bị thương nhưng đầu bị đụng vào xe.

Trên đường lớn, vang lên tiếng sung cảnh sát và tiếng kêu gào, hình như có tiếng xe cảnh sát đang đến.

Lúc này có người thật nhanh chóng mở cửa xe ra, sau đó Tinh Thần bị đôi tay rắn chắc ôm lấy, động tác vô cùng thuần thục gì chặt cô ở trong lồng ngực cường tráng.

"Có bị thương không? Đầu bị đụng rồi sao?"

Người này nói đúng giọng Trung Quốc, hơn nữa…

Tinh Thần khiếp sợ mở mắt, khẽ ngửa đầu không thể tin được người đàn ông trước mặt.

Hắn tại sao lại ở chỗ này?

Hắn làm sao lại biết cô ở chỗ này?

Người đàn ông gần trong gang tấc, khuôn mặt quen thuộc, mái tóc đen rối bù, sắc mặt có chút tái nhợt, cằm nghiến chặt, toàn thân cứng nhắc tỏa ra mùi thuốc súng.

Tầm mắt của hắn chặt chẽ dính chặt lên khuôn mặt cô, dưới mắt rõ ràng có quầng thâm giống như mấy ngày chưa được ngủ yên rồi.

Đây là người đàn ông mà nói chuyện hay làm bất kỳ việc gì cũng đâu vào đấy, khi giơ tay nhấc chân cũng mang theo trầm ổn cùng ưu nhã sao?

Hắn đang khẩn trương cái gì? Hắn đang sợ cái gì?

Hắn không phải nói với cô, không cần trông cậy vào người khác tới cứu sao? Nhưng tại sao hắn phải . . . . . .

Lỗ mũi lại không nhịn được ê ẩm một hồi, đầu cô hơi hôn mê, cô hoài nghi có phải mình bị đụng cho hỏng đầu rồi không, sao lại xuất hiện ảo giác?

"Nói cho tôi biết, còn có nơi nào bị thương?" Hắn cố gắng kiềm chế kích động đang tràn ngập, cẩn thận hỏi thăm, đôi bàn tay vẫn không ngừng lục lọi từ gáy đến cánh tay cùng vai cô để xác định trên người cô không có vết thương nào khác. Động tác của hắn cẩn thận giống như đang ôm một con búp bê bằng pha lê dễ vỡ, chỉ sợ làm đau cô.

Không nghe cô trả lời, hắn tựa hồ có chút nóng nảy, một tay nhẹ đỡ cô ngồi dậy, một tay kia cầm lấy đèn soi lấy cô.

Tinh Thần ngu ngơ nhìn hắn, nghe hắn hỏi vài lần mới lắc đầu một cái: "Không có. . . . . ."

Trong nháy mắt hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Có sao không, đều không có việc gì chứ?" Lúc này có người gõ vào cửa kính sau lưng hắn, sau đó mở của x era, trong giây lát bỗng kêu lên: "Fran! Chuyện gì xảy ra? Cậu bị thương sao?"

"Mình không sao, chẳng qua là vết thương nhỏ." Giống như người không có việc gì, Phó Hoành trấn an, lại sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của cô sau đó mới xoay người hỏi người đàn ông bên ngoài xe: “Tình huống bên cảnh sát A Bá thế nào rồi?”

"Hai người chạy thoát, nhưng người đàn bà kia bị tóm rồi, còn tìm được không ít chứng cứ dùng được ở tòa án, cái này gọi là nhân chứng cũng lấy được, công lao này đủ để A Bá thăng lên ba cấp rồi, hắn vui đến chết đấy chứ.Cho mình xem vết thương của cậu…A, tệ quá rồi, bị đạn lác bắn trúng, xuống xe xử lý vết thương một chút rồi đến bệnh viện.” Đang nói chuyện, người kia sải bước đi tới xe cạnh sát dựng ở đó không xa.

"Có thể đi không?" Phó Hoành cúi đầu, ân cần thăm hỏi cô gái nhỏ như sợ cô sẽ sợ hãi: “Hay là muốn tôi ôm?”

Tinh Thần kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, toàn thân cô đều phát run, trong ngực có cảm giác hít thở không thông…..

Hắn bị thương!

Mới vừa rồi hắn xoay người sang chỗ khác lập tức cô tinh mắt nhìn thấy chiếc áo khoác dày cộm nặng nề bị rách ở vài nơi, vết thương trên vai rách làm máu tươi chảy ra thấm ướt thành một mảng ở lưng, dễ dàng ngửi thấy mùi gay mũi của máu tươi.

Trước đây không lâu, cô vừa thấy dì Hồng bị bệnh nguy kịch đến giây phút ngừng thở, cả quá trình đó, sinh mạng từng chút, từng chút biến mất, tàn khốc vô tình mà không có khả năng ngăn cản khiến từ trong đáy lòng cô sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Sinh mạng là điều vô cùng trân quý, coi như người đàn ông trước mặt này bắt nạt cô năm năn, là người cô hận nhưng cô cũng không mong muốn tính mạng của hắn bị ảnh hưởng.

Huống chi hắn vẫn là vì cứu cứu cô mới bị thương, cái ý nghĩ này làm cô run như cầy sấy, không thể kiểm soát nổi mình.

Trong khoảnh khắc, nước mắt trong suốt liền trào ra, Tinh Thần nức nở nghen ngào một tiếng rồi nhào vào ngực hắn, đưa tay ôm thật chặt lấy hắn.

Phó Hoành đột nhiên sửng sốt, cảm nhận được thân thể mềm mại của cô ở trong lòng mình run lẩy bẩy, cô hiển nhiên đã bị dọa sợ.

Nhưng mà. . . . . . Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm lấy hắn mà không buông tay.

Tim của hắn chợt căng lên, cúi đầu nâng cái cằm tinh xảo của cô lên hung hăng hôn cô, đầu lưỡi nếm lấy những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.

Hết sức khẩn cấp , vết thương của hắn được sơ cứu qua rồi được đưa lên băng ca lên xe cứu thương. Nhờ xe cảnh sát mở đường, một đường chạy thẳng về trung tâm Paris đến thẳng bệnh viện.

Trên xe cứu thuơng, Tinh Thần được nằm trên băng ca khác xoay đầu mà nhìn chằm chằm vào lớp vải băng trên người hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò không ra hình dáng, lông mi run rẩy như vừa bị ngâm nước lại giống như con nai con vừa bị kinh sợ.

Hắn gạt người!

Chờ Phó Hoành cởi quần áo để nhân viên cấp cứu sơ cứu băng bó trước thì mới thấy tình huống của hắn không đơn giản như vậy.

Vết thương trên người hắn rách không ít, chảy máu mở vài nơi, bả vai bị thương nghiêm trọng nhất, đó là nơi bị đạn lạc bắn trúng. Rõ ràng chảy nhiều máu như vậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhất định là vết thương vô cùng đau đớn. Thế nhưng ngay cả một tiếng rên cũng không có.

"Đầu còn đau đau nhức không?" Hắn thậm chí còn đang quan tâm đến cô, lần nữa giao phó: "Chờ đến bệnh viện lập tức đi chụp CT não, nghe không?”

Tinh Thần cắn môi kìm nén, gật đầu một cáu không dám lên tiếng, lại càng không dám ngước lên nhìn hắn. Cô không muốn hắn nhìn thấy đôi mắt đang tràn đầy nước mắt của mình.

"Đừng sợ, tôi không sao ."

Cô gái của hắn đang lo lắng cho hắn ! Khẽ nhếch môi, Phó Hoành đưa ra bàn tay đem lấy bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt.

"Ừ." Tinh Thần đáp bằng giọng mũi nồng đậm, liếc mắt nhìn lên thấy có lẽ vì nguyên nhân mất máu nên người kia có chút suy yếu đã khép hờ mắt lại.

Cô theo bản năng nắm chặt lấy tay của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.