Hồng Trần Online

Chương 53: Bất công




Mao Vĩ tuy không cao nhưng trông khá khỏe mạnh như một vận động viên.

Tiết Mỹ Liên có chút khẩn trương khi dẫn Mao Vĩ vào, bình thường cô ả rất mau miệng nhưng hôm nay lại lắp bắp.

- Bí, bí … hắn là Mao Vĩ.

Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn đồng hồ, mới có năm phút. Mặt Tiết Mỹ Liên hơi hồng, hô hấp khá dồn dập chắc là chạy đi gọi Mao Vĩ.

Mao Vĩ mang theo một tia đề phòng liếc nhìn Bí thư Vương trước mặt rồi cúi đầu. Mao Vĩ này không ngờ không quá sợ hãi như một cán bộ bình thường gặp Bí thư Vương, thậm chí trong mắt còn mơ hồ mang theo một tia địch ý.

- Anh là Mao Vĩ? Tối qua anh trực ban ở Cục dân chính?

Vương Quốc Hoa hỏi, Mao Vĩ ngẩng đầu nhưng không nói mà chỉ gật đầu.

- Vậy anh nói xem đã xảy ra chuyện gì?

- Tối qua lúc tôi trực ban bên Viện phúc lợi gọi điện tới thông báo nhà bị sập. Tôi lập tức báo cáo với cục trưởng rồi đến hiện trường, đến nơi thấy nhà sập và có cả xe cấp cứu.

Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Mao Vĩ dừng báo cáo lại.

Vương Quốc Hoa thoáng do dự rồi cầm máy lên.

- Ừ, tôi là Vương Quốc Hoa.

- Bí thư, tôi là Mẫn Tự Hùng, tôi đang từ bệnh viện về gấp, chuyện Viện phúc lợi quá gấp nên tôi phải xử lý trước không kịp thời báo cáo.

- Anh trực tiếp đến Viện phúc lợi, cứ như vậy đi, đến nơi gặp rồi nói chuyện.

Vương Quốc Hoa dập máy đứng lên nói.

- Đi, đến Viện phúc lợi, Tiết Mỹ Liên và Mao Vĩ đi trước dẫn đường. Tân Hoa, cậu bảo Tiểu Triệu đưa chìa khóa xe Land Rover cho Mao Vĩ.

Vương Quốc Hoa lên xe Audi rồi gọi điện về nhà báo một tiếng sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Trời dần tối, Thang Tân Hoa thấy ngực Vương Quốc Hoa khá nhấp nhô, đây là dấu hiệu mà lãnh đạo đang tức. Thang Tân Hoa biết mặc dù tức nhưng Bí thư Vương vẫn có thể khống chế tốt tâm trạng của mình. Có đôi khi Thang Tân Hoa nghĩ khắc chế như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng y không dám nói nhiều.

Xe đột nhiên dừng lại, Vương Quốc Hoa mở mắt thấy đã ra ngoài trụ sở, Từ Diệu Quốc đứng bên cửa vẫy vẫy. Vương Quốc Hoa lái xe tới nói.

- Lên xe.

- Thư ký Tiểu Chu của anh đâu?

Vương Quốc Hoa thấy Từ Diệu Quốc đứng trong gió lạnh nên hơi khó chịu hỏi, Từ Diệu Quốc biết ý của hắn, cười nói:

- Lãnh đạo đừng trách hắn, tôi bảo hắn đến nhà tôi giúp một chút, vợ tôi không được khỏe phải đưa đến bệnh viện.

Vương Quốc Hoa đưa điếu thuốc tới, bây giờ đang bận nên hắn không khuyên Từ Diệu Quốc về nhà chăm vợ.

- Tân Hoa, cậu tìm hiểu tình hình thế nào rồi?

Vương Quốc Hoa nhìn đằng trước, Thang Tân Hoa quay đầu lại nói:

- Vẫn chưa rõ ràng, bên cục Tài chính nói phải điều tra mới biết được.

- Bảo bọn họ không cần báo cáo tôi đã biết tình hình ở đây.

Từ Diệu Quốc tiếp lời.

Vương Quốc Hoa nhắm mắt dựa đầu ra sau ghế, tay cầm điếu thuốc run run. Hắn đang nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

- Bí thư, chuyện ở Viện phúc lợi Mẫn Tự Hùng đã trao đổi với tôi, chuyện này nói ra cũng có chút phức tạp. Trước khi chưa rõ tình hình cụ thể tôi không tiện báo cáo với ngài.

Từ Diệu Quốc nói rất chậm, giọng khàn khàn như nói khá khó khăn.

Vương Quốc Hoa mở mắt đưa tay sờ trán Từ Diệu Quốc. Vương Quốc Hoa thấy tay rất nóng không khỏi có chút giật mình nói.

- Anh làm gì vậy hả? Bị ốm như thế nào mà không đến bệnh viện ư?

- Bí thư, tôi không có việc gì, vẫn chịu được.

Từ Diệu Quốc gượng cười, Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.

- LInh tinh, Tiểu Triệu, lập tức đến bệnh viện trường đại học Y.

- Bí thư, ngài đừng trách tôi …

Từ Diệu Quốc cảm kích nói. Vương Quốc Hoa không bất mãn việc y không báo cáo chuyện Viện phúc lợi mà quan tâm đến sức khỏe của y trước, bảo sao Từ Diệu Quốc không cảm động.

- Tân Hoa, cậu bảo Tiết Mỹ Liên lái xe về đi, bên Viện phúc lợi tạm thời không cần đến đó.

Vương Quốc Hoa lại dặn một câu.

Xe Audi của Vương Quốc Hoa một lần nữa lên đường chạy đến bệnh viện.

Tiết Mỹ Liên vốn nghĩ đây là cơ hội lập công lại thành ra như thế này, cô ả có chút buồn bực nói.

- Sao đột nhiên không đi? Em còn mong anh lộ mặt trước Bí thư Vương nữa chứ.

- Quan cấu kết.

Mao Vĩ lên tiếng.

Vương Quốc Hoa mặc dù không thể nói hoàn toàn tin tưởng Từ Diệu Quốc nhưng cũng không khác là bao. Cho nên Từ Diệu Quốc không nói đến Viện phúc lợi cũng là có lý của y. Khi Từ Diệu Quốc không nói rõ, Vương Quốc Hoa sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.

- Bí thư, lần này coi như may mắn, căn nhà hai tầng của Viện phúc lợi bị sập vẫn chưa bàn giao sử dụng. Viện trưởng Viện phúc lợi lúc đi đến xem tình hình bị trơn rồi ngã đập vào gạch, may mà đưa đến bệnh viện cứu kịp thời, tính mạng được giữ nhưng chân trái chắc bị liệt.

Từ Diệu Quốc nói xong không ngừng ho khan.

Vương Quốc Hoa cúi đầu yên lặng hút thuốc, hắn chờ Từ Diệu Quốc nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên.

- Thật sự không có ai mất mạng?

Từ Diệu Quốc bình tĩnh gật đầu nói.

- Tôi đã điều tra và xác nhận không có. Mới đầu tôi cũng nghi ngờ Mẫn Tự Hùng có giở trò không sau đó tự mình đến hiện trường xem xét và tìm người đáng tin hỏi. Nhưng việc này phiền phức không kém có người mất mạng.

- Không có ai mất mạng là tốt rồi.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.

Thang Tân Hoa ngồi hàng trên quay đầu lại nói.

- Bí thư, hay là tôi liên lạc với bệnh viện một chút?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Thang Tân Hoa lấy máy gọi điện ngay.

Xe đến bệnh viện, viện trưởng Hoắc đã dẫn người chờ ở cửa. Vương Quốc Hoa mở cửa xuống xe dìu Từ Diệu Quốc xuống, một đám bác sĩ y tá vội vàng đi lên đỡ Từ Diệu Quốc đưa vào xe đẩy đưa đi khám.

Lo xong việc này, Hoắc Hướng Đông thấy bên cạnh không ai mới đi lên nói chuyện với Vương Quốc Hoa.

- Bí thư Vương, trưởng ban thư ký Từ cần đi kiểm tra, phải mất một lát mới có kết quả, hay là ngài vào văn phòng tôi ngồi.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Làm phiền rồi, xin lỗi đã làm phiền viện trưởng.

Hoắc Hướng Đông vui vẻ đi trước dẫn đường, vừa đi y vừa nói.

- Tôi không phải cố ý đến bệnh viện, thời tiết này khiến hôm nay có mười mấy vụ tai nạn xe, việc nhiều tôi cũng lo nếu không đến tối sẽ không ngủ được.

- Người phụ trách các đơn vị trong thị xã nếu ai cũng có trách nhiệm như viện trưởng thì tôi làm bí thư cũng yên tâm rồi.

Vương Quốc Hoa không keo kiệt lời hay, ngoài việc lần trước thì Hoắc Hướng Đông là một lãnh đạo khá được.

- Quá khen, quá khen, tôi chỉ làm tròn chức trách mà thôi.

Hoắc Hướng Đông vội vàng nói.

Lúc đến cửa văn phòng, Hạ Ngữ Băng mỉm cười xuất hiện thấy Vương Quốc Hoa liền chào ngay.

- Bí thư Vương.

Vương Quốc Hoa cười cười đi vào trong. Hôm nay trời khá lạnh, Hoắc Hướng Đông đi theo sau còn thuận tay đóng cửa, vào văn phòng có bật điều hòa nên người cũng thoải mái hơn.

- Ngài đưa tôi áo khoác.

Hạ Ngữ Băng đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cởi áo ngoài đưa đến nhìn như rất quen thuộc. Bình thường ở nhà có Sở Sở, ở văn phòng có thư ký nên Vương Quốc Hoa hay làm thế. Nhưng Hoắc Hướng Đông lại thấy khác, y cảm thấy quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Hạ Ngữ Băng là có vấn đề, nhất là Hạ Ngữ Băng còn đứng sau đưa tay ra cởi giúp trông không có vẻ gì mất tự nhiên.

- Đúng, cô không phải muốn chuyển sang Cục y tế ư?

Vương Quốc Hoa chỉ thuận miệng nói nhưng Hoắc Hướng Đông ở bên lại dựng đứng tai dậy, không phải nói cho mình nghe đó chứ? Hôm nay Hoắc Hướng Đông đã tìm gặp Hạ Ngữ Băng để nói chuyện, nội dung là muốn nâng đỡ đối phương, có hai con đường một là về trường tiếp tục dạy học, không cần đến bệnh viện trực ban, một là ở lại bệnh viện để đề bạt làm phó trưởng khoa nào đó. Hạ Ngữ Băng vốn là bác sĩ trực ban cấp cứu, hay phải trực đêm, bây giờ có thể chọn không cần tiếp tục làm thế nữa.

Hạ Ngữ Băng không tỏ thái độ mà nói càn về suy nghĩ. Hoắc Hướng Đông cũng không ép. Nhận được điện của Thang Tân Hoa gọi tới, Hoắc Hướng Đông lập tức gọi Hạ Ngữ Băng đến chờ ở văn phòng mình. Bây giờ hai bên gặp mặt, Vương Quốc Hoa nói Hạ Ngữ Băng muốn điều đi là ám chỉ mình gì đó hay sao?

Hoắc Hướng Đông là người rất cẩn thận nên sẽ không muốn vì việc nhỏ này để có mâu thuẫn với bí thư thị ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.