Hồng Trần Online

Chương 44: Ca hát




Hác Long Quang nếu về mới nói chuyện hội nghị với hai người Hàn Hạo thì ý nghĩa sẽ khác. Y nói ở đây chính là không thích hợp, mang thành kiến quá sâu.

Vì thế Hàn Hạo tuy hay nhẫn nhịn lúc này cũng không nhịn được. Hác Long Quang bây giờ đang khống chế bên cục Tài chính khiến y là Phó thị trưởng thường trực phụ trách cũng không thoải mái. Nếu là tình huống bình thường thì Hàn Hạo là người hiền hậu sẽ không nói ra vào lúc như thế này. Hôm nay bị Hác Long Quang kích thích nên y mới đưa đề tài này ra.

Hác Long Quang không dám tiếp lời. Căn nguyên bên ủy ban thị xã nắm tài chính, thảo luận ở đây không phải là cho Vương Quốc Hoa cơ hội nhúng tay vào sao? Hác Long Quang giờ không hy vọng xa vời nắm được quyền nhân sự, nếu Vương Quốc Hoa còn thò tay vào bên tài chính thì Hác Long Quang còn làm thị trưởng làm gì?

- Cái này về rồi bàn.

Hác Long Quang ép mình nói một câu như vậy, đồng thời y cũng có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa.

Hàn Hạo đã đập cho Hác Long Quang một gậy không nhẹ, Vương Quốc Hoa nếu thuận thế nói theo lời của Hàn Hạo mà quan tâm cũng coi như hợp lý. Chiếc gậy kia nói cho Hác Long Quang biết là anh đừng làm quá, nếu không mâu thuẫn bên ủy ban bộc phát ra ở văn phòng bí thư thị ủy thì người mất mặt nhất chính là Hác Long Quang.

Thấy Vương Quốc Hoa không nói gì, Hác Long Quang khẽ thở dài một tiếng.

Hai người Hàn Hạo cũng thấy tự nhiên. Vương Quốc Hoa tuy cứng nhưng nếu bí thư thị ủy không cứng thì sao có thể áp chế được thị trưởng, sao làm các thường vụ khác đi theo mình? Vương Quốc Hoa tuy mạnh nhưng lại không nhúng tay vào công việc bên ủy ban, thậm chí còn hết lòng ủng hộ, khí độ này khác hẳn so với Hác Long Quang.

Thái độ của Vương Quốc Hoa khiến một chuyện vốn dễ tạo thành xung đột đã được nhẹ nhàng hào giải. Hác Long Quang thuận thế đứng lên cáo từ, y không dám ở lại nữa. Mặc dù trúng một gậy nhưng y cũng có thu hoạch. Vương Quốc Hoa là người giữ chữ tín, Hác Long Quang vì thế cũng có thể yên tâm hợp tác với đối phương một thời gian.

Hác Long Quang đứng lên, hai người Hàn Hạo cũng đứng dậy cáo từ. Vương Quốc Hoa đưa ra đến cửa quay về mặt cũng sa sầm lại. Sở tài chính chặn tiền của thị xã Thiết Châu là sao? Vừa nãy Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ nhưng hắn không khó liên hệ đến mấy cuộc điện thoại gọi tới mình.

Phó chủ tịch tỉnh Diêu phụ trách bên Sở tài chính, chẳng lẽ là y nhúng tay?

Hác Long Quang đi trước, Hàn Hạo và Cao Khiết sóng vai xuống lầu. Trước khi lên xe Hàn Hạo nói:

- Cao Khiết, chuyện bí thư nói hôm nay về sau chị và tôi cần tăng cường hợp tác, đây không phải chuyện của riêng ai.

Cao Khiết hơi giật mình nhưng rất nhanh hiểu ý. Hàn Hạo đang nhắc nhở chị ta là hôm nay Vương Quốc Hoa mời ba người đến cho thấy Vương Quốc Hoa vẫn chú ý công việc bên chính quyền, chú ý công việc thị chính. Cao Khiết phụ trách quản lý mảng thị chính nên có áp lực không hề nhỏ.

- Bí thư không nói một câu phê bình nào cả.

Cao Khiết khẽ thở dài một tiếng nhìn xe Hác Long Quang biến mất rồi nói tiếp.

- Tôi định mỗi ngày dành chút thời gian đi quanh xem có thể xâm nhập được vào cơ sở để tìm hiểu thêm tình hình không?

Hàn Hạo cũng nhìn theo hướng Hác Long Quang rời đi với ánh mắt khá khinh thường.

- Bí thư Vương mới là người có thể làm việc lớn.

Cao Khiết gật đầu tán thành. Cao Khiết thoáng cân nhắc là hiểu ý của Hàn Hạo. Nếu bên ủy ban thị xã xuất hiện lực lượng hạn chế Hác Long Quang, Vương Quốc Hoa có phải muốn thấy không? Trước đó hai người Cao Khiết cũng chỉ là có quan hệ hợp tác với Vương Quốc Hoa mà thôi.

- Chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là đủ.

Cao Khiết vẫn còn do dự, cô cảm thấy trạng thái bây giờ khá tốt, không cần thay đổi gì. Hàn Hạo cười cười không tiếp lời.

Máy điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn số máy, số lạ nhưng hắn vẫn nghe.

- Tôi là Vương Quốc Hoa.

Hạ Tuyết Thuần giờ đang đi chợ.

- Bí thư Vương, là em, trưa nay ngài có rảnh không?

Hạ Tuyết Thuần không quá tự tin khi nói câu này. Hạ Ngữ Băng đi bên nháy nháy mắt, ý là cô bé không nên giả vờ ngây thơ như vậy, trực tiếp một chút đi.

- Rảnh, lát cô nhắn tin địa chỉ cho tôi, tôi trực tiếp sang.

Vương Quốc Hoa nhận lời ngay. Hắn vốn vẫn đề phòng Lục Vĩnh Hạo nên cũng muốn đầu tư từ bây giờ xem về sau có hiệu quả gì không? Dù sao hắn tự nhận mình thừa sức ứng phó hai người phụ nữ kia.

Vương Quốc Hoa dập máy tiếp tục xử lý văn bản. Ai ngờ hắn mới ngồi đọc được một lát lại có người gọi tới.

- Ừ, là anh, ở đâu? Tối cùng dùng cơm.

Thang Tân Hoa cầm một tập văn bản đứng ngoài cửa định gõ nhưng nghe thấy giọng điệu khá nhẹ nhàng của lãnh đạo khi gọi điện nên đành phải đứng ngoài chờ.

- Em ở Thần Châu chuẩn bị bay về Nam Thiên, em vừa nhận được điện của thị trưởng Cao.

Lưu Linh đi khá gấp, lần này hai người không có cơ hội ở riêng vì có Sở Sở ở đây, Lưu Linh cũng không định làm khó Vương Quốc Hoa.

- Ừ, em nghĩ sao mà lại về?

Vương Quốc Hoa khá bất ngờ, Lưu Linh đâu thể nói ra suy nghĩ thật của mình nên đành giải thích:

- Có vài việc cần xử lý, anh đừng suy nghĩ. Đúng, thị trưởng Cao nói với em là đã cấp phép cho 200 xe taxi, anh cảm ơn hộ em.

- Đây là cho Hoàng Nhàn, em cảm ơn gì chứ?

- Hoàng Nhàn là bạn hợp tác với em, sao em không thể thay cô ấy?

- Bạn hợp tác? Hay hay…

Giọng Vương Quốc Hoa hơi thay đổi một chút làm tim Lưu Linh đập nhanh, trong đầu lộ ra vài cảnh bổ não.

- Ừ, không nói linh tinh với anh, lần sau em sẽ cùng đến với Hoàng Nhàn.

Nói xong Lưu Linh vội vàng dập máy đồng thời sờ sờ má mình.

- Cứ như vậy là dập máy à?

Hạ Ngữ Băng buồn bực nhìn cô em quá rụt rè.

- Vậy còn có thể sao chứ?

Hạ Tuyết Thuần hỏi lại.

- Thải Thanh tỷ, chị dạy nó đi.

Hạ Ngữ Băng đâm đâm Thải Thanh đứng bên, Thải Thanh cười cười đẩy tay đối phương ra.

- Kéo chị vào làm gì? Em biết Vương Quốc Hoa thích tính cách như thế nào không?

- Dù như thế nào cũng phải nói thêm vài câu chứ, nhất định phải đến, em chờ anh. Trên Tv không phải đầy rẫy sao?

- Em tự gọi mà nói đi.



Vương Quốc Hoa cầm máy gọi điện cho Hàn Hạo. Việc cấp phép hoạt động hãng taxi thì cũng cần hỏi qua y, Hàn Hạo phụ trách mảng giao thông. Việc Cao Khiết nói với Lưu Linh là đã được cấp phép, Vương Quốc Hoa không định đánh giá.

Hàn Hạo cũng vừa về đến văn phòng, y cười nói.

- Bí thư có chỉ thị gì vậy?

So với Cao Khiết, thái độ của Hàn Hạo rõ hơn nhiều. Y biết Vương Quốc Hoa sẽ không làm mình chịu thiệt vậy tại sao không tỏ thái độ sớm?

- Chuyện xe taxi lần trước anh nói bên ủy ban đã có quyết định cuối cùng chưa?

- Chuyện này trong hội nghị thường trực ủy ban lần trước thị trưởng Hác có nói qua nhưng không có ý kiến thống nhất. Chẳng qua chuyện thêm 1500 xe taxi đã được duyệt, Cao Khiết muốn lấy 200 xe nói là để cho tổng giám đốc Lưu.

Hàn Hạo trả lời rất rõ ràng.

- Chuyện này tôi nghe vài đơn vị anh em có ý kiến nên coi như là đưa ra đề nghị cho bên ủy ban.

Vương Quốc Hoa rất khách khí đưa kiến nghị, đây không phải chỉ thị.

- Tôi nhất định cẩn thận cân nhắc chỉ thị của bí thư.

Hàn Hạo nếu đã quyết định sẽ không do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.