Hồng Trần Online

Chương 30: Sinh non




Bí thư Vương có chút không yên lòng, ánh mắt nhìn lên tầng. Có trời mới biết hai người phụ nữ kia có thể nói gì, không đánh nhau cãi nhau đó chứ?

Thấy Vương Quốc Hoa có chút thất thần, Cao Khiết muốn đi nhưng lại thấy không thích hợp. Cao Khiết bất đắc dĩ đành kiên nhẫn thêm chút nữa, đành báo cáo công việc một cách qua loa. Lát sau trên lầu truyền tới tiếng cười, hai người phụ nữ tay trong tay đi xuống mới làm Vương Quốc Hoa dễ dàng đôi chút.

- Hả, chị vừa nói gì vậy?

Vương Quốc Hoa tập trung lại cũng làm Cao Khiết yên tâm hơn. Nếu không cuộc báo cáo này đúng là không dễ chịu gì, Vương Quốc Hoa không chú ý, Cao Khiết cũng không tiện rời đi.

- Vừa nãy tôi nói là việc giải phóng mặt bằng có thể bắt đầu vào đầu tháng sau. Theo quy hoạch tổng thể thì chia làm từng nhóm, giai đoạn đầu sẽ giải tỏa khoảng năm sáu trăm hộ dân.

Vương Quốc Hoa giơ tay chặn lại.

- Vậy tiêu chuẩn tiền giải phóng mặt bằng là như thế nào?

Cao Khiết nói.

- Về nguyên tắc là căn cứ theo giá thị trường làm cơ sở chung, sau khi xác định thì giá sẽ được đưa ra hội nghị thường trực ủy ban thảo luận thông qua.

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.

- Công tác giải phóng mặt bằng rất quan trọng, bên ủy ban thị xã nhất định phải chuẩn bị đầy đủ đối mặt với mọi khó khăn có thể xảy ra, phải tuyên truyền đầy đủ, phải có đầy đủ kiên nhẫn. Ngoài ra tôi không hy vọng vì vấn đề bồi thường mà phát sinh xung đột, tranh luận kịch liệt. Nói cách khác nếu có cán bộ nào dám động tay chân trong này thì y coi như làm đến cuối, thậm chí còn có thể vào tù.

Vương Quốc Hoa nói không nhanh nhưng đầy sát khí.

- Mời bí thư yên tâm, tôi đã triệu tập các ngành liên quan tổ chức hội nghị vài lần, ngoài ra bên tổng giám đốc Lưu cũng khá phối hợp đồng ý để các hộ dân trong diện giải tỏa được bồi thường nhà ở tại khu chung cư mới xây dựng với diện tích bằng diện tích hiện có. Cân nhắc đến lợi ích của nhà đầu tư nên từ khi bắt đầu đàm phán chính thức chính quyền không chấp nhận bất cứ nhà mới xây dựng nào trên phạm vi dự án. Chuyện này chính quyền đã tuyên truyền nhiều lần trên đài truyền hình, báo chí, nếu ai biết mà còn cố ý sai phạm thì cơ quan công an sẽ tham gia xử lý.

Cao Khiết chuẩn bị rất đầy đủ, Vương Quốc Hoa cũng có thể cảm nhận được. Hắn có chút hài lòng nói:

- Như vậy là tốt. Trong quá trình phát triển của thị xã gặp vấn đề như vậy, cán bộ Đảng viên chúng ta phải gánh vác tác dụng quan trọng, không thể tạo tác dụng trái chiều. Nếu có thị ủy phát hiện một người sẽ xử lý một người.

Vương Quốc Hoa nhấn mạnh việc này, Cao Khiết không dám coi nhẹ nên vội vàng nói:

- Mai tôi sẽ tổ chức các đồng chí liên quan họp, đến lúc ấy tốt nhất mời bí thư tham gia.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Cao Khiết một lúc đến khi đối phương mất tự nhiên mới nói.

- Tôi có thể đến tham gia nhưng sẽ không phát biểu.

Cao Khiết lập tức nói:

- Như vậy đâu được? bí thư nếu không phát biểu vậy không phải làm xấu quy củ sao?

Vương Quốc Hoa nhận đến tham gia làm Cao Khiết khá cảm kích.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Vậy cũng được, tôi có thể phát biểu nhưng chỉ có năm phút.

- Cảm ơn bí thư đã ủng hộ công việc của tôi, còn có việc này tôi muốn báo cáo với bí thư.

Cao Khiết do dự một chút mới nói nửa câu cuối. Vương Quốc Hoa ôn hòa nói:

- Chị nói đi.

Cao Khiết nhìn Lưu Linh và Sở Sở đang ở bếp làm việc rồi nhỏ giọng nói.

- Tổng giám đốc Hoàng kia đưa ra yêu cầu, ý của chị ta là công trình cải tạo hồ đầu tư nhiều, thu hiệu quả chậm nên đề nghị thị xã cho phép kinh doanh một hãng taxi, chuyện này do thị trưởng Hàn Hạo phụ trách quản lý nên tôi không tiện đồng ý.

Ừ, đây là Hoàng Nhàn bí mật kiếm lợi riêng, Vương Quốc Hoa đang thầm nghĩ cô ả sao lại có đề nghị này thì Cao Khiết nói tiếp.

- Kinh doanh dịch vụ taxi thì tôi cũng đã tìm hiểu một chút, các xe taxi bình thường chạy hơn chục năm mới đổi. Xe taxi trên đường bây giờ hầu hết là xe Charade. Mấy hôm trước tôi nghe thị trưởng Hàn Hạo nói tỉnh có văn bản yêu cầu các thị xã chỉ được cấp phép xe taxi dùng xe của tập đoàn Tiệp Long trong tỉnh sản xuất.

Vương Quốc Hoa nghe ra ý trong câu nói này, hắn ra vẻ không thèm để ý nói:

- Vậy Hàn Hạo có ý gì?

Cao Khiết đương nhiên sẽ không lột trần tâm tư của lãnh đạo, cô ả cười khổ nói:

- Hàn Hạo cũng khó xử, việc này thị trưởng Hác khá chú tâm, hơn nữa cũng đề xuất tiến hành thay đổi xe taxi trong toàn thị xã. Các xe Charade hiện nay nếu không thay đổi thì thu hồi giấy phép kinh doanh.

Vương Quốc Hoa nghe thế không khỏi cười nói:

Thị trưởng Hác gần đây không phải một mực chú ý chứng thực hạng mục điện phân nhôm sao? Sao còn quan tâm cái này?

Cao Khiết cười nói:

- Cái này tôi không rõ, dù sao đúng là có chuyện như vậy. Nghe nói thị trưởng Hác mới chỉ trao đổi qua với thị trưởng Hàn Hạo mà thôi, có lẽ đợi hạng mục điện phân nhôm có văn bản chính thức thì thị trưởng Hác sẽ chú tâm tới việc này nhiều hơn.

- Tôi biết rồi, chuyện này để sau đi.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, trong lòng hắn đang nghĩ Hoàng Nhàn sao nhận được tin này rồi muốn thò vào kiếm một tay. Ở ủy ban thị xã còn chưa đạt thành nhất trí, chẳng lẽ chuyện này có vấn đề gì sao? Sao không có ai nói gì với mình một câu nhỉ? Lẽ ra người đẩy việc này ở trên tỉnh cũng cần nói một câu với mình chứ?

- Ăn cơm thôi Quốc Hoa, thị trưởng Cao cũng ở lại cùng ăn.

Sở Sở bưng một đĩa đồ ăn ra nói.

Cao Khiết không ở lại, cô đứng lên nói:

- Không được, tôi còn có chút chuyện cần xử lý nên phải về.

Vương Quốc Hoa cũng không giữ lại, như vậy chỉ làm mọi người cùng xấu hổ.

- Tôi tiễn chị.

Lên xe rời đi, Cao Khiết lập tức gọi điện cho Hàn Hạo.

- Lão Hàn, chuyện kia tôi đã nói với Bí thư Vương, bí thư không tỏ thái độ. Hay là anh thêm chút lửa? đúng, trước đó Bí thư Vương không nghe được tin gì.

Cao Khiết nhấn mạnh điểm này một chút.

Hàn Hạo bên kia thoáng do dự mới nói.

- Để sau đi, gần đây tôi khá bận, cảm ơn.

Dập máy mà Hàn Hạo có chút đau đầu. Cách không xa đã là huyện thành huyện Thượng Hà, việc này thực ra không khó làm. Khó chính là các xe taxi. Hàn Hạo là người phụ trách mảng này ai ngờ Hác Long Quang đột nhiên muốn xen vào một tay. Từ quyền lực của thị trưởng thì Hác Long Quang có quyền lên tiếng, Hàn Hạo cũng không có ý tranh đoạt quá đáng gì. Vấn đề là ở trong này giấu quá nhiều thứ không rõ ràng, cái này mới làm Hàn Hạo bất mãn.

Ngu cũng biết Hác Long Quang bước đầu là nói chuyện riêng sau đó mới là dùng quyền lực của thị trưởng, đến lúc ấy việc diễn ra như thế nào cũng khó nói. Nói thật Hàn Hạo khá phản cảm với cái này nhưng y không muốn làm căng với Hác Long Quang. Hơn nữa trong lời nói của Hác Long Quang còn lộ ý đây là ý của lãnh đạo cấp trên.

Hàn Hạo có thể khẳng định Hác Long Quang không nói dối. Chuyện tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh, Sở giao thông cũng có văn bản. Thị xã Thiết Châu với dân nội thành 500 ngàn không phải là đô thị lớn nhưng theo các nhà đầu tư không ngừng tới, công ty mới không ngừng được thành lập thì lượng dân cư lưu động sẽ càng lúc càng lớn. Một khi hạng mục điện phân nhôm có văn bản xác nhận thì tốc độ phát triển đô thị Thiết Châu sẽ càng tăng lên, dân cư nội thành có thể phát triển đến mức rất nhanh chóng. Bây giờ số xe taxi chưa đầy ngàn nhưng nửa năm, một năm sau thì sao? Số xe taxi nhất định sẽ tăng lên rất mạnh.

Chỉ tạm tính có hai ngàn xe taxi, một xe taxi mang ra kinh doanh thì với giá hiện nay là 300 ngàn, đó là xe Charade giá rẻ. Nhưng nếu đổi thành xe do tập đoàn Tiệp Long Đông Hải sản xuất thì sao? Một xe mới có giá bảy tám trăm ngàn, hơn nữa giá cả sẽ tăng lên. Hai ngàn xe là khái niệm gì? Lợi ích trong đó sẽ là bao nhiêu?

Hàn Hạo khinh thường cách làm của Hác Long Quang nhưng y còn chưa định chuẩn bị chống đối với Hác Long Quang. Cao Khiết đưa chuyện này ra với Vương Quốc Hoa coi như là gián tiếp giúp y. Việc này Hàn Hạo không tiện trực tiếp nói với Vương Quốc Hoa nếu không sẽ làm đối phương nghi ngờ.

Cơm tối bắt đầu, Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế cầm đũa gắp cho Lưu Linh miếng thịt gà nướng. Hắn cười nói.

- Em gầy quá, ăn nhiều một chút.

Không khí đang hài hòa lập tức có biến hoá vi diệu vì cử động này của Vương Quốc Hoa. Sở Sở híp mắt nhìn Vương Quốc Hoa, Lưu Linh có chút lo lắng nhìn bên này, nhìn bên kia.

Động tác tiếp theo của Vương Quốc Hoa là gắp miếng cá rán cho Sở Sở.

- Anh nhớ em thích món này.

Sở Sở mỉm cười hài lòng nhìn Lưu Linh, hai người không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa sau đó đồng thanh nói.

- Làm gì vậy hả, ăn cơm đi.

Không khí về trạng thái hài hòa, hai người phụ nữ trừng mắt không phải vì giận mà là vui mừng.

Hai người này không biết đã thống nhất gì đó, cái này Vương Quốc Hoa bây giờ không được biết.

Hai chiếc đũa cùng nhất trí đáp lại nhưng đều là rau. Từ động tác này thấy được hoàn toàn hài hòa là hy vọng xa vời.

- Tối Lưu Linh ngủ với em, anh tự tìm chỗ ngủ.

Sở Sở bỏ đũa nói ra câu làm Vương Quốc Hoa chút nữa nghẹn. Hắn đành phải bất đắc dĩ nói.

- Được, vừa lúc anh còn việc phải làm, anh ngủ ở tầng dưới là được.

Không đợi Sở Sở đáp lời, Vương Quốc Hoa bế con ra ngoài, trước khi ra cửa hắn quay đầu lại nói:

- Anh mang con ra ngoài đi dạo.

Ở vườn sau có đủ không gian đi dạo, Vương Quốc Hoa bế con yên tĩnh đi trong vườn. Thằng bé không vui cựa quậy không ngừng.

Xem ra thằng bé thích nơi đông người, Vương Quốc Hoa đành bế về đưa cho bảo mẫu còn mình tiếp tục đi dạo. Vừa đi hắn vừa có nhiều chuyện cần suy nghĩ. Đầu tiên hắn nghĩ là lời nói của Cao Khiết.

Vương Quốc Hoa không để ý nhiều việc bên chính quyền, Cao Khiết không giải thích quá rõ về văn bản thay loại xe kia. Xem ra chỉ có thể chờ Hàn Hạo về mình hỏi mới được. Quyết định xong Vương Quốc Hoa quay về lại nhận được điện của Lục Vĩnh Hạo.

- Quốc Hoa, có hai việc tôi muốn thông báo với cậu. Thứ nhất là dự toán mà cậu đề nghị thì tôi hẹn cậu lúc rảnh ra đâu đó nói chuyện một chút, khi tiến hành việc này cũng cần làm với thanh thế lớn một chút. Thứ hai gần đây Sở giao thông gửi một văn bản cho tất cả các thành phố, thị xã, cậu đã xem chưa? Chưa xem thì cậu nghe tôi nói, phụ trách chính việc này là chủ tịch tỉnh Lưu, tôi muốn biết thái độ của cậu.

Lục Vĩnh Hạo rất dứt khoát nói, Vương Quốc Hoa nghe xong có chút khó hiểu, việc này có cần phải nghiêm túc suy nghĩ không? Đây là việc bên chính quyền mà?

- Tôi chưa xem văm bản này, tôi mới nghe cấp dưới báo cáo. Nếu là yêu cầu bắt buộc thì tôi cũng không có gì để nói cả.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Lục Vĩnh Hạo nghe xong cười nói.

- Sao có thể là yêu cầu bắt buộc được? Văn bản chỉ mang tính đề nghị, đương nhiên coi là bắt buộc cũng không sai. Trên văn bản cũng không tìm được sơ hở nào cả.

Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu văn bản nhất định là đề nghị sử dụng xe do tỉnh tự sản xuất, xuốn bên dưới nếu như người chấp hành xuất phát từ lợi ích bản thân không để ý đề nghị này cũng không sao, chẳng qua anh phải có lý do “thích hợp”, tuy nhiên nếu anh làm thế thì về sau người ta cũng sẽ từ từ tính sổ với anh. Cho nên đề nghị này có thể coi là mang tính bắt buộc, hơn nữa ở tình hình bình thường cũng là coi như vậy.

Tập đoàn Tiệp Long Đông Hải trước đây có tiền thân là nhà máy sản xuất ô tô Đông Hải. Trong nước đang khá chú trọng đến ngành sản xuất ô tô nên chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh cũng ủng hộ rất lớn đến tập đoàn này. Tập đoàn này được thành lập dưới sự quan tâm của cấp bộ, ủy ban tỉnh cũng rất coi trọng. Có thể nói tập đoàn này có lai lịch lớn, bình thường không dễ chọc vào. Bí thư thị ủy không có chỗ dựa cứng thì anh cứ ngoan ngoãn chấp nhận đề nghị này đi là vừa.

Lục Vĩnh Hạo là thường vụ tỉnh ủy nên đâu dễ gì nghe lệnh. Y gọi điện chính là muốn kéo thêm bí thư thị ủy có chỗ dựa cứng là Vương Quốc Hoa. Nói trắng ra đó là không định nghe theo văn bản hoặc là không nghe toàn diện.

- Cái này tôi muốn nghe ý kiến của ngài.

Vương Quốc Hoa không chịu đưa ý kiến trước. Đối với việc này hắn không quá để ý, lợi ích trong này hắn cũng không nhớ đến. Đương nhiên anh muốn kiếm lợi ích thì phải làm việc cho tốt, đây là nguyên tắc của Vương Quốc Hoa, đừng có mà gây loạn gì đó cho tôi là được.

Lục Vĩnh Hạo nói.

- Chuyện này thị ủy, ủy ban thành phố Tân Châu đã có ý kiến nhất trí, về nguyên tắc phải chiếu cố lợi ích của các chủ xe taxi, không nên áp đặt, như vậy sẽ tạo thành hỗn loạn. Ý của tôi là các xe taxi mới muốn đi vào hoạt động thì yêu cầu dùng xe của tập đoàn ô tô Đông Hải.

Từ lời nói thì thấy Lục Vĩnh Hạo suy nghĩ cho sự ổn định của địa phương, hoặc là nói không thể vì lợi ích của một số người mà hy sinh lợi ích dân chúng.

- Nói như vậy thị xã Thiết Châu cũng có thể tham khảo cách làm của Tân Châu.

Vương Quốc Hoa đưa ra đáp án, Lục Vĩnh Hạo cười ha hả nói:

- Cứ quyết định như vậy đi, chuyện dự toán kia thì chúng ta tìm cơ hội ngồi xuống bàn bạc phương án thích hợp rồi cùng thi hành. Chẳng qua tôi thấy phải nhanh mới được, bí thư Quách sắp đến nhận chức rồi.

Lục Vĩnh Hạo dập máy nói với trưởng ban Thái đang ngồi bên cạnh.

- Y nói có thể tham khảo cách làm của Tân Châu, tên này đúng là khôn lanh.

Trưởng ban Thái nghe xong không khỏi cười lạnh nói:

- Tôi không tin hắn không động tâm vì lợi ích trong đó, hắn hy vọng anh ra mặt trước rồi đi theo chiếm lợi.

Lục Vĩnh Hạo không để ý đến lời nói mang tính chia rẽ này, y xua tay nói:

- Không nên cưỡng cầu, hắn có thể làm theo tôi là đủ rồi. Về phần lợi ích thì hắn không thiếu số tiền đó, hắn đơn giản chỉ là muốn kiếm chỗ tốt kiểu khác cơ.

Trưởng ban Thái nói.

- Đúng rồi, cô em lần trước hắn có phải không thích không? Có cần tôi giới thiệu em khác không?

Lục Vĩnh Hạo lắc đầu nói:

- Bỏ đi, cố quá có khi không tốt, khiến cho hắn nghi kỵ sẽ không hay. Tên này còn trẻ, về sau lúc mình cần đến hắn có lẽ là cứu mạng. Từ từ sẽ đến mà.

Vương Quốc Hoa về phòng, hai người phụ nữ đã không còn ở dưới lầu. Hắn sang phòng con thấy bảo mẫu đang chơi với nó.

Hai người phụ nữ ở trong phòng ngủ nằm trên giường không biết đang nói chuyện gì, giọng các cô không lớn, vẻ mặt khá bình tĩnh. Vương Quốc Hoa vào làm hai cô dừng lại cười nhìn tới. Vương Quốc Hoa cầm cặp lên nói.

- Hai người nói chuyện, anh xuống dưới.

Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn hắn đi xuống, Sở Sở nhỏ giọng nói.

- Đi pha trà cho hắn, trà ở trên giá sách.

Lưu Linh nhướng mắt thản nhiên nói:

- Vâng tỷ tỷ.

Sở Sở cười phá lên.

- Ôi, muội muội.

Hàn Hạo rất nhanh đến bệnh viện huyện Thượng Hà. Y tìm y tá hỏi thăm một chút, ai ngờ cô y tá trẻ tuổi này khá cảnh giác nhìn Hàn Hạo từ trên xuống dưới mới nói.

- Bệnh viện không có người này, anh có phải nhầm không? Đúng, anh là ai vì sao muốn tìm giám đốc Ngô này?

Câu trước và câu sau đầy mâu thuẫn.

Thư ký Hàn Hạo ở bên đâu chịu để yên, hắn tiến lên một bước nói.

- Cô nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao? Đây là thị trưởng Hàn, cô đi gọi lãnh đạo bệnh viện tới nói là thị trưởng Hàn thay mặt thị ủy đến thăm giám đốc Ngô.

Y tá nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn vội vàng lấy máy gọi điện báo cáo với lãnh đạo. Vài phút sau viện trưởng bệnh viện đã xuất hiện trước cửa phòng trực ban, phía sau y còn có cả một thanh niên. Thấy Hàn Hạo từ xa, tên thanh niên lập tức tái mặt nhưng vẫn phải gượng cười đi tới.

- Thị trưởng Hàn, tôi là Tiểu Lưu ở văn phòng huyện ủy..

Thư ký ủa Hàn Hạo đưa tay chặn đối phương lại.

- Chờ chút, trước hết nói rõ xem tại sao lãnh đạo thị ủy đến thăm nhà đầu tư bị đánh mà lại bị cản trở, chuyện này không nói rõ không xong.

Hàn Hạo không có phản ứng gì với hành vi này của thư ký, y đứng cách đó vài bước lạnh nhạt nhìn về phía này. Tiểu Lưu cười giải thích.

- Cái này mời Thị trưởng Hàn thông cảm. Huyện ủy rất chú ý việc nhà đầu tư bị đánh nên tiến hành việc kiểm tra người đến hỏi thăm để đề phòng phần tử phạm pháp đến gây chuyện nữa.

Vậy chuyện nhà đầu tư bị đánh là thật. Mục đích tới đây của Hàn Hạo đã xong, y không muốn kinh động người của huyện Thượng Hà nhưng giờ đã bị biết thì cũng không cần giấu. Y đi lên nói:

- Cậu là Tiểu Lưu? Tôi nhớ cậu là thư ký của đồng chí Cung Hữu Mẫn. Như vậy đi, cậu liên lạc với các đồng chí trong huyện nói tôi chờ bọn họ ở đây.

Hàn Hạo đang khá tức giận. y phụ trách việc thu hút đầu tư của thị xã, bây giờ xuất hiện việc nhà đầu tư bị đánh cũng có nghĩa y không làm tốt công việc. Nếu thị ủy truy cứu trách nhiệm thì y cũng có trách nhiệm lãnh đạo.

Hàn Hạo có thái độ này lại làm Tiểu Lưu thoải mái hơn đôi chút. Thị trưởng Hàn không yêu cầu lập tức mà là chờ lãnh đạo huyện tới, như vậy chuyện chưa đến mức xấu nhất. Tiểu Lưu vội vàng nói:

- Tôi đã thông báo với lãnh đạo huyện, bí thư Cung đang trên đường tới.

Trời đã về khuya, Phùng Thụy ở nhà khách thị ủy mà tâm thầm không yên, hai mắt vẫn nhìn về phía xa xa. Bí thư Vương không muốn lập tức gặp y mà là bảo mai tới văn phòng gặp. Nó như một bóng ma vây lấy tâm hồn Phùng Thụy.

Làm chủ tịch huyện Thượng hà, Phùng Thụy rõ ràng ý thức được đây là cơ hội trở mình. Chỉ là ý thức và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đang lo lắng không yên Phùng Thụy lại nhận được điện thoại.

- Chủ tịch huyện, là điện của trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy.

Thư ký vào báo cáo làm tim Phùng Thụy đập khá mạnh.

Cầm máy, Phùng Thụy như thấy Việt Phong ở ngay trước mặt. Y rất cung kính nói:

- Trưởng ban Việt, tôi là Phùng Thụy.

- Biết khách sạn Hồng Tân không? Tôi ở phòng 308, anh lại đây.

Việt Phong nói xong dập máy ngay, Phùng Thụy rất khó hiểu nhưng vẫn bảo thư ký mau chuẩn bị xe để mình tới địa điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.