Hồng Trần Online

Chương 29: Khoảng cách




Điều chỉnh huyện Thượng Hà (3)

Thật lòng mà nói Việt Phong cho rằng Vương Quốc Hoa khá nóng vội khi muốn điều chỉnh huyện Thượng Hà vào lúc này. Từ tin tức nhận được thì đó vẫn là lời đồn. Chút khúc mắc trong lòng như vậy nhưng Việt Phong không lộ ra ngoài mặt. Vương Quốc Hoa bây giờ chiếm ưu thế tuyệt đối trong hội nghị thường vụ, đề nghị hắn đưa ra kiểu gì chẳng được thông qua. Vương Quốc Hoa thương lượng trước đã là tôn trọng Việt Phong.

Từ Diệu Quốc nói tiếp.

- Vấn đề ở huyện Thượng Hà thì lúc bí thư Lao còn đương chức đã nhiều lần muốn điều chỉnh, nguyên nhân do tư tưởng chủ nghĩa địa phương nơi này quá lớn, cán bộ từ ngoài đến khó triển khai công việc. Mà bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn chiếm một vị trí khá quan trọng ở trong vấn đề này.

Thấy Từ Diệu Quốc liên tục chỉ pháo vào Cung Hữu Mẫn, Việt Phong không muốn nói quá nhiều ở việc này nên đành đổi đề tài.

- Đề nghị của trưởng ban thư ký có thể cân nhắc nhưng điều chỉnh cả hai thường vụ huyện Thượng Hà cùng lúc thì cũng nên suy nghĩ ai đến thay thế.

Vương Quốc Hoa nhìn Việt Phong:

- Điều chỉnh bộ máy huyện ủy huyện Thượng Hà chỉ là bước đầu, sau đó ai đến làm bí thư huyện ủy, làm thế nào thay đổi tác phong làm việc của đội ngũ cán bộ huyện Thượng Hà mới là điểm khó khăn hơn. Bí thư huyện ủy thực ra tôi có ý để đồng chí Vu Á Lệ tới.

Việt Phong không nói gì, trong lòng cũng không quá đồng ý. Y cảm thấy một nữ cán bộ làm bí thư huyện ủy có gì đó thiếu thiếu. Ai ngờ Từ Diệu Quốc đã nói ra ý này giúp y.

- Bí thư, tôi không đánh giá cao năng lực của đồng chí Vu Á Lệ, chị ta làm công việc cụ thể còn được nhưng bí thư huyện ủy phải nắm toàn cục, tôi lo chị ta không khống chế được cục diện.

Việt Phong khá giật mình, từ trước đến giờ Từ Diệu Quốc luôn làm theo ý Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đề cử Vu Á Lệ, Vu Á Lệ lại có quan hệ tốt với Từ Diệu Quốc, vậy sao Từ Diệu Quốc lại phản đối chứ? Việt Phong nói theo Từ Diệu Quốc ngay.

- Tôi cũng cho rằng đồng chí Vu Á Lệ không thích hợp, tôi không phải đặt câu hỏi về năng lực của đồng chí này mà là lo uy tín của chị ta không đủ.

Hai người phản đối, Vương Quốc Hoa không tức giận gì cả. Hắn hút hết điếu thuốc mới từ tốn nói.

- Ừ, hai anh tiếp xúc với đồng chí Vu Á Lệ nhiều hơn nên nhìn nhận cũng toàn diện hơn tôi. Chuyện này tôi hơi sơ sót, nếu như vậy đồng chí Việt Phong có lựa chọn nào thích hợp hơn không?

Vương Quốc Hoa biết lắng nghe làm Việt Phong thấy khá lạ. Trước đây y chỉ thấy Vương Quốc Hoa rất cứng rắn, tôn trọng đồng chí nhưng hôm nay mới thấy mặt khác của Vương Quốc Hoa. Bảo sao Từ Diệu Quốc vừa nãy lại dám phản đối đề nghị của Vương Quốc Hoa.

- Bí thư, tôi cảm thấy đồng chí Phùng Thụy có thể. Từ tài liệu của đồng chí Phùng Thụy thì thấy đã từng làm nhiều năm ở xã, thị trấn, đã từng làm chủ tịch, bí thư xã, sau đó còn làm phó trưởng ban thư ký thị ủy, đã làm ba năm ở huyện Thượng Hà. DÙ là năng lực hay kinh nghiệm thì Phùng Thụy đều thích hợp. Tôi thấy không nên tốn công sức tìm người thay vì đã có sẵn đồng chí Phùng Thụy là người có thể thay thế.

Việt Phong nói xong, Từ Diệu Quốc tiếp lời.

- Trưởng ban Việt quen thuộc các đồng chí ở thị xã nên nói được là được. Không bằng để đồng chí Lăng Hà ở văn phòng thị ủy đi đảm nhiệm chức vụ hiện thời của đồng chí Phùng Thụy.

Việt Phong không có đánh giá gì với đề nghị của Từ Diệu Quốc. Y vốn không coi trọng Lăng Hà nhưng không tiện nói ra.

Từ Diệu Quốc nói tiếp:

- Chỉ có một điều làm tôi lo lắng là năng lực làm kinh tế của đồng chí Lăng Hà không có thành tích thực tế.

Câu này làm Việt Phong hơi ngẩn ra, đâu có ai đề cử mà lại nói ra khuyết điểm của đối phương chứ?

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.

- Vậy tạm thời không tính tới Lăng Hà. Hiện trạng huyện Thượng Hà hiện nay không có thời gian để y học tập.

Vương Quốc Hoa quay sang nói với Việt Phong.

- Lão Việt, anh cân nhắc xem ai làm chủ tịch huyện thì thích hợp hơn cả. Anh là trưởng ban tổ chức cán bộ nên quen thuộc cán bộ hơn chúng tôi.

Việt Phong thoáng suy nghĩ mới nói.

- Theo tình hình hiện nay của huyện Thượng Hà thì tôi thấy điều đồng chí từ huyện khác đến là thích hợp hơn cả.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Có thể nhưng Ban Tổ chức cán bộ phải nhanh có động tác. Ngoài ra còn có chính là bí thư đảng ủy chính pháp huyện Thượng Hà nữa. Tôi đề nghị do đồng chí Tiêu Hải Ba ở Cục công an đảm nhiệm chức trưởng phòng công an, còn bí thư Đảng ủy thì do Ban Tổ chức cán bộ đề cử người khác.

- Không có vấn đề gì, xin bí thư yên tâm, trong vòng từ ba ngày đến một tuần là có kết quả. Chẳng qua có một vấn đề là Hồ Thuận Phong điều lên đơn vị nào là thích hợp hơn cả?

- Anh bàn với lão Từ đi.

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói coi như phán tử hình cho Hồ Thuận Phong. Dù sao chỉ cần hắn còn ở thị xã Thiết Châu này thì Hồ Thuận Phong đừng hy vọng tiến bộ.

Chuyện về cơ bản đã bàn xong, Việt Phong đứng lên ra về, Từ Diệu Quốc cũng đi theo. Ra ngoài cửa Từ Diệu Quốc nói với Việt Phong.

- Trưởng ban Việt, người nhà bí thư vừa tới nhưng chưa thu xếp kịp vì bí thư bận quá.

Việt Phong chớp chớp mắt.

- Từ Bắc Kinh chuyển đến ư?

Từ Diệu Quốc gật đầu, Việt Phong thầm nghĩ xem ra Vương Quốc Hoa này định ở thị xã lâu đây.

- Bí thư đúng là dồn hết tâm trí vào công việc, chúng ta càng phải cố gắng giúp đỡ bí thư hơn.

Việt Phong nói rất trịnh trọng.

Vương Quốc Hoa nhanh như vậy muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà mà không cần băn khoăn suy nghĩ của lãnh đạo khác, nó không chỉ do hắn đủ mạnh áp đảo tất cả. Đồng thời hắn còn nghĩ đến ảnh hưởng của một cán bộ lãnh đạo đối với một địa phương. Tính bài ngoại của huyện Thượng Hà lớn như vậy là do lợi ích. Lợi ích chính trị là tâm điểm tranh đoạt, từ ái này sẽ sinh ra lợi ích kinh tế. Vương Quốc Hoa không mong cán bộ huyện Thượng Hà đều liêm khiết, chí công vô tư nhưng tốt xấu anh cũng cần làm tốt công việc ở huyện chứ?

Vương Quốc Hoa đã nhìn thấy nghe thấy đều là nội dung làm người ta tức giận, vậy hắn nhịn sao được chứ? Hắn có thể tha thứ cho người hô khẩu hiệu vu vơ nhưng với kẻ không làm tốt việc của mình thì hắn không ngại ra tay.

Lên Bắc Kinh hai ngày làm hắn có không ít việc tồn đọng. Tiễn hai người kia hắn lại vùi đầu vào xử lý công văn. Không biết qua bao lâu hắn nghe thấy phía sau có tiếng động mới quay đầu lại.

- Anh đang làm à?

Sở Sở cười nói, Vương Quốc Hoa nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, hắn cười khổ nói.

- Anh đúng là rất bận. Đúng, em không phải hẹn Lưu Linh sao?

Sở Sở chu miệng nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Nhớ à?

- Phì.

Vương Quốc Hoa không tiện đáp lời, Sở Sở giờ mới nói.

- Bỏ đi, không so đo với anh. Lưu Linh cũng không dễ dàng gì. Em hẹn cô ấy tới đây ăn cơm, chắc cũng sắp tới rồi.

Ngoài cửa vừa vặn có tiếng động, Sở Sở đi ra thấy Lưu Linh và Cao Khiết cùng xuất hiện.

Cao Khiết thấy Sở Sở và Lưu Linh kéo nhau sang một chỗ nói chuyện thì khá giật mình. Khi Lưu Linh tỏ vẻ muốn tới nhà Vương Quốc Hoa, Cao Khiết đã có chút lo lắng và nói muốn đi cùng, nguyên nhân là do nghe nói vợ Vương Quốc Hoa đã tới.

Ai ngờ lại là như thế này. Chẳng lẽ quan hệ giữa Lưu Linh và Vương Quốc Hoa không giống như lời đồn?

Vương Quốc Hoa đi lên đón, Cao Khiết cười nói.

- Bí thư.

Lưu Linh cũng nở nụ cười với Vương Quốc Hoa.

- Em nói chuyện với Sở Sở, anh không cần để ý.

Sở Sở cũng nói với Cao Khiết.

- Xin lỗi, tôi và Lưu Linh đã lâu không gặp nên chậm tiếp đón thị trưởng.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Hai người nói chuyện đi, tôi có chút chuyện cần nói với đồng chí Cao Khiết.

Sở Sở và Lưu Linh lên lầu, Vương Quốc Hoa mời Cao Khiết vào phòng khách.

- Chuyện hợp tác đàm phán thế nào rồi?

- Về cơ bản đã xác định, chậm nhất tháng sau là khởi công. Bây giờ đã có thể bắt đầu giải tỏa cư dân ven hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.