Hồng Trần Online

Chương 23: Tình cờ gặp gỡ




Vũ Quyên Quyên không nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ nói như vậy, trong lòng càng thêm hốt hoảng. Vũ Quyên Quyên không rõ sao đối phương lại nói thế.

- Tôi không có việc gì, cái này, hôm nay chỉ trách tôi không nói trước với hai vị.

Vũ Quyên Quyên lắp bắp khách khí nói. Vương Quốc Hoa quay sang nói với Du Khánh Dương.

- Được rồi, nếu là địa bàn của anh thì nể mặt Phi Dương tôi không tính toán. Chẳng qua anh tìm nhà thiết kế gì vậy hả? vừa nhìn là biết kẻ không đứng đắn.

Sở Sở không đợi Du Khánh Dương lên tiếng đã lạnh lùng nhìn đối phương:

- Nếu không được chào đón thì chúng tôi cũng nên đi. Đúng, tên Matthew gì gì đó muốn tôi làm người mẫu cho hắn, hình như giống như tổng giám đốc Hà trước đây vậy?

Hà Mã đỏ mặt cúi đầu sát ngực mà không dám phản bác câu gì.

- Hai vị, hai vị tuyệt đối đừng cứ thế mà đi nếu không tôi có oán cũng không nói thành lời mà. Cho tôi chút mặt mũi, ngồi xuống nói chuyện đi. Về phần cô Vũ thì tôi càng không làm khó chút làm. Cô Vũ, cô nói có đúng không?

Du Khánh Dương phát hiện Vương Quốc Hoa và Sở Sở để ý đến bạn học nên vội vàng kéo Vũ Quyên Quyên ra làm bia cho mình.

Vũ Quyên Quyên miễn cưỡng cười, ả đi lên nói với Sở Sở:

- Sở Sở, nếu đã đến thì xem biểu diễn một chút rồi về.

- Đúng đúng, chúng ta ra ngoài xem.

Du Khánh Dương thuận thế bò lên, Sở Sở không hề cảm kích nhìn Du Khánh Dương.

- Hừ.

Du Khánh Dương không có biện pháp gì với Sở Sở, y bất đắc dĩ dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa. Du Khánh Dương biết Vương Quốc Hoa là người hiểu lý lẽ.

- Nếu chủ tịch Du đã nói vậy thì chúng ta cũng không nên khách khí. Sở Sở, anh thấy sắp diễn rồi, xem một chút rồi đi.

Vương Quốc Hoa nói một câu, Sở Sở vẫy vẫy Vũ Quyên Quyên.

- Chủ tịch, cô lại đây, chúng ta ngồi cùng chỗ.

Vũ Quyên Quyên do dự một chút nhưng vẫn đi theo.

Du Khánh Dương nhân cơ hội đi lên dùng khuỷu tay đâm đâm Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện đi theo mình, Du Khánh Dương chờ ở cửa đưa điếu thuốc tới nói.

- Tôi nói này, cậu là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Cái này cũng không nhìn ra sao?

Vương Quốc Hoa cầm thuốc đợi Du Khánh Dương châm lửa mới nói.

- Cái này có gì quan trọng đâu.

Du Khánh Dương cười lạnh nói:

- Vậy gì mới quan trọng?

Vương Quốc Hoa nói:

- Vũ Quyên Quyên là dựa vào cố gắng của mình mới đi được tới bước này, đây mới là quan trọng nhất.

Du Khánh Dương nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng.

- Cậu đúng là người hiền hậu.

Hà Mã lúc này cũng đi tới, y cười lấy lòng:

- Sếp, tên Matthew kia tôi có nên đi gọi không?

Du Khánh Dương nhìn một chút, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Bỏ đi, hắn cũng không làm gì chúng tôi.

Du Khánh Dương nghe xong khoát tay ra hiệu Hà Mã tránh đi, lúc này y chắp tay với Vương Quốc Hoa:

- Tôi coi như phục cậu, khí độ này đúng là một cơ sở để cậu có được thành công.

- Đừng nói mấy câu vô nghĩa với tôi. Nhưng anh đó, chuyện hôm nay nếu xảy ra nhiều thì sớm muộn anh cũng gặp chuyện.

Du Khánh Dương cười ha hả:

- Việc này nói như thế nào nhỉ? Thời này có nhiều cô em muốn cái này, còn tìm đủ mọi cách để được như vậy. Tôi thực ra cũng không rõ thế giới này sao lại như vậy?

Người dẫn chương trình tuyên bố đêm diễn thời trang bắt đầu, âm nhạc vang lên, từng người mẫu ăn mặc đẹp mắt đi ra. …

Trên đường về Vương Quốc Hoa lái xe, Sở Sở ở bên cười hì hì nói:

- Em làm được chứ?

Vương Quốc Hoa rất khẳng định gật đầu nói:

- Không sai, đúng là phu nhân của bí thư thị ủy.

Sở Sở thở dài một tiếng.

- Vũ Quyên Quyên cũng nói với em thực ra mấy năm qua cô ta không dễ dàng gì.

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng không tiếp lời, Sở Sở cũng dừng lại chỉ nghiêng đầu nhìn Vương Quốc Hoa đang chăm chú lái xe.

Cuối tuần này Lãnh Vũ được ngày nhàn nhã ở nhà xem Tv. Y đang xem lại nhận được điện của Vương Quốc Hoa.

- Lão lãnh đạo, tôi đến nhà ngài được không?

Lãnh Vũ cười nói:

- Đến đi, biết địa chỉ nhà tôi rồi chứ?

- Tôi đang ở dưới lầu.

Lãnh Vũ ở tầng hai ra nhìn xuống dưới quả thật thấy Vương Quốc Hoa đang vẫy vẫy tay.

- Cậu đừng lên, tôi xuống, chúng ta ra ngoài đi dạo.

Lãnh Vũ dập máy, Vương Quốc Hoa ở dưới lầu chờ cười nói:

- Lão lãnh đạo sao vậy? Không tiện à?

Lãnh Vũ hừ một tiếng:

- Nói nhiều, tôi có gì không tiện chứ? Vợ với con vẫn chưa lên, phải đợi con tôi chuyển trường mới được.

Lãnh Vũ chắp tay sau lưng đi chậm trong khu, Vương Quốc Hoa đi theo sát phía sau. Lãnh Vũ nói:

- Quan hệ giữa cậu và Sở Giang Thu đã hòa hoãn rồi chứ?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Lãnh Vũ nói:

- Nên như vậy, có chuyện không thể nào thay đổi dù cậu nghĩ như thế nào đi nữa. Sở Giang Thu tuy có quan niệm khác nhưng có năng lực và có nhiều ý tưởng và thân phận. Hai năm qua tỉnh Đại Giang phát triển với xu thế tốt đẹp cũng là nhờ công lao của Sở Giang Thu.

Vương Quốc Hoa cúi đầu không nói, Lãnh Vũ vỗ vỗ vai hắn.

- Lúc đầu tôi thật ra không quá thích cậu bởi cậu có vẻ quá chín chắn. Nếu là tôi nhìn việc cậu làm thì cũng sẽ có suy nghĩ như Sở Giang Thu vậy.

Vương Quốc Hoa gật đầu đi theo Lãnh Vũ tiến về phía trước vài bước mới nói.

- Trung Quốc mấy năm nay mặc dù có nhiều vấn đề nhưng về tổng thể vẫn phát triển nhanh chóng, điểm này phải khẳng định. Nhưng vấn đề tích lũy càng lúc càng nhiều, có thể tôi suy nghĩ hơi nhiều một chút nhưng mỗi khi tôi nghĩ đến vấn đề này là tâm trạng mình lại trở nên nặng nề.

- Ha ha, cậu nghĩ đến cái gì?

Lãnh Vũ cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa nghiêm giọng nói.

- Tôi cảm thấy trong mấy năm sau đây các vấn đề kia sẽ ảnh hưởng lớn đến đất nước.

Lãnh Vũ thoáng ngẩn ra không nói tiếp chuyện này nữa mà đi tiếp. Lát sau y dừng lại nói.

- Vấn đề chúng ta nói chuyện có phải quá xa xôi không?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Vậy không nói đến cái này nữa, chờ đến ngày nào đó chúng ta có thể nói thì sẽ bàn lại.

- Ha ha ha.

Lãnh Vũ nở nụ cười rất lớn.

- Thực ra bây giờ nói chuyện cũng không quá xa, ít nhất cậu là bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu, cậu không ngại làm gì đó ở thị xã này.

Vương Quốc Hoa nói:

- Tôi đã có vài suy nghĩ nhưng chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn.

Lãnh Vũ quay đầu lại bình tĩnh nhìn Vương Quốc Hoa.

- Lúc cậu quyết định tiến hành thì nhớ nói với tôi một tiếng.

Vương Quốc Hoa gật đầu, Lãnh Vũ ngẩng đầu nhìn phía trước.

- Có đường không dễ đi nhưng vẫn phải phải có người đi.

…..

Tiếu Kính chờ cả ngày cuối cùng đã không nhịn được nữa. Y cầm máy mà do dự mãi không thôi. Cô ả bên cạnh mặc váy ngủ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh đưa tay bóp vai cho y.

- Sao vậy anh?

Tiếu Kính nhíu mày nói.

- Không có gì, đúng, khoản tiền kia em mau bù lại. bí thư Mã vừa đi thì bên văn phòng Bắc Kinh cũng không dễ nói. Sau đây em từ chức đi, ở lại Bắc Kinh kinh doanh.

Tiếu Kính thấy đối phương lộ vẻ hốt hoảng nhưng cũng không quá để ý. Người phụ nữ nói:

- Em biết, em sẽ xử lý tốt việc này.

Tiếu Kính thở dài một tiếng ngửa mặt vỗ trán.

- Mấy năm nay đi theo bí thư Mã không ngờ lại rơi vào cảnh này.

- Anh sao không tìm bí thư Mã?

- Tìm làm gì? bí thư Mã sắp lui, cùng lắm là trước khi đi đề cử anh đến tỉnh khác nhưng em nói anh dám đi như vậy sao?

Tiếu Kính cuối cùng đã hạ quyết tâm ấn điện thoại. Tiếng tít tít khá dài rồi mới có người phụ nữ nghe điện.

- Alo, Vương Quốc Hoa đang tắm, không biết có việc gì cần tôi chuyển lại không?

- Chào chị, mời nói với đồng chí Vương Quốc Hoa là Tiếu Kính gọi điện tới mời y gọi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.