Hồng Trần Online

Chương 2: Phong nhi




Vương Quốc Hoa cứ thế rời đi, Lý Tiểu Lục cũng không ngăn cản vì như vậy là đầu óc có vấn đề. Đi đến trước cửa sổ, Lý Tiểu Lục nhìn xe Vương Quốc Hoa rời đi. Lát sau một thằng đàn em đi tới nói:

- Lão đại, không có ai đi theo, chỉ một chiếc xe, trên xe còn một lái xe.

Lý Tiểu Lục hít sâu một hơi phất tay đuổi đàn em đi. Họ Vương này quá to gan nếu không sẽ coi mình là số một. Nếu không sao lại không mang theo ai khác. Mình làm gì hắn không phải không rõ. Lý Tiểu Lục càng lo lắng.

Mấy năm nay nhân lúc thị trường giải trí phát triển nhanh, Lý Tiểu Lục kiếm được không ít tiền nhưng lòng tham con người là không đáy. Con đường bình thường kiếm được tiền không thỏa mãn dục vọng, một vài hoạt động mờ ám không phải dễ kiếm tiền hơn sao. Ỷ có ông bố che chở, Lý Tiểu Lục kinh doanh nhiều thứ mờ ám như ma túy, mại dâm, cờ bạc ở câu lạc bộ của mình.

Lấy máy điện thoại, Lý Tiểu Lục trầm ngâm khá lâu mới gọi điện.

- Lão Quách, nhờ hỏi thăm một người.

Đầu bên kia là Quách Lập Phong, con trai trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Quách Nguyệt Mẫn. Lý Tiểu Lục làm ăn ở Thần Châu chỉ dựa vào mình ông bố là không đủ, y cấp cổ phần cho đám con cháu một số lãnh đạo tỉnh. Mà trong đó Quách Lập Phong đi lại khá gần với Lý Tiểu Lục. Quách Lập Phong làm ở cục Văn hóa Thần Châu, là một phó trưởng phòng phụ trách quản lý thị trường văn hóa.

Chức vụ của Quách Lập Phong khá béo, tiền tiêu không phải là vấn đề. Nhưng sau khi quen biết với Lý Tiểu Lục, Quách Lập Phong liền chuyển sang xe BMW đời mới nhất, đến chỗ Lý Tiểu Lục chơi còn được chơi gái nước ngoài. Trong tay Lý Tiểu Lục có con đường kéo gái phương tây về, vì thế một đám “người quen” của Quách Lập Phong cũng tiến vào vòng tròn của Lý Tiểu Lục.

Đám người kia chỉ dựa vào phụ huynh chứ bản thân có là gì. Vì thế chuyện của Vương Quốc Hoa mong bọn họ giúp là đừng hy vọng. Lý Tiểu Lục chỉ mong bọn họ giúp mấy việc nhỏ như có ai đó đến kiểm tra câu lạc bộ của mình mà thôi.

- Chờ chút.

Hỏi tin tức đối với Quách Lập Phong mà nói là rất nhẹ nhàng. Hắn vừa ngồi uống trà xem Tv với bố mẹ vừa thuận miệng nói.

- Mẹ, Vương Quốc Hoa làm gì vậy? Mấy hôm trước con lên Bắc Kinh nghe tên này, vừa nãy có người bạn gọi điện tới hỏi hắn.

Câu hỏi rất chuẩn, Quách Nguyệt Mẫn cũng chỉ có chút bất mãn với Vương Quốc Hoa một thời gian mà thôi. Bây giờ Quách Lập Phong nhắc đến lại làm vết thương của cô ta sống lại.

- Con hỏi hắn làm gì?

Quách Nguyệt Mẫn không muốn nói tới Vương Quốc Hoa nên có giọng điệu hơi khó chịu, Quách Lập Phong cười nói:

- Vậy thì thôi, con cũng cảm thấy hắn chỉ là một tên cấp giám đốc sở bình thường mà thôi.

Quách Lập Phong hiểu bà mẹ nên mới hỏi như vậy. Quách Nguyệt Mẫn nghe lại nghĩ còn mình không biết sự xấu xa của Vương Quốc Hoa nên ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói.

- Con không được xem thường hắn, hắn mới 30 đã làm tới cấp giám đốc sở, lại là người từ Ban tổ chức cán bộ trung ương cử xuống. Không thích hắn không quan trọng nhưng tiền đồ của hắn là không thể hạn lượng.

- Không phải chỉ là 30 tuổi làm đến cấp giám đốc sở ư? Giỏi lắm ư?

Quách Lập Phong nói coi như kê đúng thuốc, Quách Nguyệt Mẫn đúng là rất bất mãn với kẻ còn trẻ bò nhanh.

- Giỏi gì? không phải tìm được cô vợ tốt sao?

- Mẹ nói cụ thể một chút?

Quách Lập Phong vội vàng hỏi tới, Quách Nguyệt Mẫn như tìm được người để giải tỏa.

- Hỏi nhiều như vậy làm gì, vợ hắn họ Sở, Sở lão gia tử đã gần trăm, sống không được mấy năm nữa.

Nói xong Quách Nguyệt Mẫn không xem Tv nữa mà đứng lên đi vào thư phòng.

Nhắc đến Sở lão gia tử, trong mắt Quách Nguyệt Mẫn hiện ra vài phần kính sợ, ánh mắt đó là rất rõ ràng. Quách Lập Phong ở tỉnh Đông Hải có một bà mẹ như vậy có thể nói là rất oai phong. Vì thế nên từ nhỏ hắn đã kính nể mẹ, chưa bao giờ thấy mẹ như vậy cả.

Quách Lập Phong chạy vào phòng gọi điện thông báo cho Lý Tiểu Lục. Lý Tiểu Lục đang trên đường về nhà.

Nhận được điện của Quách Lập Phong, Lý Tiểu Lục càng thêm lo. Hắn vội vàng về nhà mong trước khi ông bố ngủ.

Trên đường về, Khương Nghĩa Quân không ngừng lẩm bẩm nói bên tai Vương Quốc Hoa.

- Quốc Hoa, nếu không được thì tôi đóng cửa siêu thị, dù sao vẫn tốt hơn gây phiền cho ông.

- Câm miệng, phiền chết được.

Vương Quốc Hoa nói làm Khương Nghĩa Quân ngậm miệng lại. Lát sau Vương Quốc Hoa mới nói tiếp.

- Ông mà còn nói nữa tôi đá ông xuống xe.

Khương Nghĩa Quân im miệng ngay, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.

- Xem ra mấy năm vừa qua ông kinh doanh cũng không quá vui vẻ. Tôi nói thật với ông, bố Lý Tiểu Lục ở trong Quân đội, chỉ điều này là tôi ăn chắc y. Ông chờ xem, mai y nhất định đến nhà xin gặp ông. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn không biết điều, như vậy tôi có ra tay cũng không áy náy gì.

- Quốc Hoa, tôi biết ý ông. Chẳng qua lần sau ông không được mạo hiểm như vậy nữa.

Khương Nghĩa Quân biết đối phương trọng tình nghĩa nên mới nói như vậy.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.

- Cái này ông không hiểu đâu. Kẻ sống trong gia đình như Lý Tiểu Lục thì tôi chỉ cần nói mình là bí thư thị ủy, cho hắn mười lá gan cũng không dám làm bậy. Trong lòng hắn biết rõ nếu tôi lầm sao thì mai nhất định sẽ chỉ có nước trốn chạy, có khi còn không chạy được đã bị bắt.

Vương Quốc Hoa búng ngón tay tách một tiếng.

- Quốc Hoa, việc này nếu hắn nhận thua thì ông nói tôi nên đòi gì? Tôi nói với ông này, trong tay hắn toàn hàng ngon, toàn gái tây 16, 17 tuổi, dáng người đủ làm tôi chảy nước miếng.

Nhìn vẻ mặt háo sắc của đối phương, Vương Quốc Hoa đúng là không biết nên nói như thế nào mới tốt. Hắn dứt khoát nhắm mắt mặc đối phương muốn nói gì thì nói.

Khương Nghĩa Quân thấy thế cũng chẳng buồn nói chuyện nữa.

Về khách sạn tắm rửa xong, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở hỏi vài câu, sau đó lên mạng đọc tin tức.

Lý Tiểu Lục về nhà coi như may vì ông bố vẫn chưa ngủ. Hắn chào hỏi vài câu, Lý Hán Hùng nhíu mày nói.

- Làm gì vậy hả, có phải gây họa gì không?

Lý Tiểu Lục cười nói:

- Đâu ạ, không phải chuyện thằng Vương Quốc Hoa kia sao, bố đã hỏi rõ chưa?

Lý Hán Hùng nhíu mày nói.

- Anh có phải biết một chút gì không? Bố nói với anh, chỗ bố vẫn chưa có tin tức, gọi mấy cuộc điện nhưng bên kia đều nói không hiểu rõ về tên này.

Lý Tiểu Lục nói lại nời của Quách Lập Phong, Lý Hán Hùng tái mặt thở hổn hển nói:

- Anh nói gì? Cháu rể của Sở lão?

Lý Tiểu Lục cũng ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng, hắn gật đầu nói.

- Vâng, đúng là thế.

Lý Hán Hùng mặt tái mét giơ tay tát tới, Lý Tiểu Lục không dám trốn. Lý Hán Hùng tát xong vẫn đầy tức giận nói.

- Anh nói rõ với tôi xem chuyện là như thế nào, nếu mà đã kết thù thì không ai cứu được anh đâu.

Lý Tiểu Lục vội vàng nói ra, Lý Hán Hùng lúc này mới thở dài một tiếng.

- May mắn, may mắn, cũng may anh không xúc động nếu không thì bố anh cũng có chuyện. Anh ở ngoài làm gì đừng nghĩ tôi không biết. Người ta muốn xử lý anh thì không cần lý do đâu, đến lúc đó ngay cả tôi cũng xong đời.

Vừa nói Lý Hán Hùng cảm thấy tim mình đập nhanh, y đưa tay ấn ngực không ngừng thở dốc. Lý Tiểu Lục vội vàng bưng cốc nước đưa tới cho ông bố. Lý Hán Hùng ổn định một chút mới nói.

- Chuyện tuyệt đối không thể để qua đêm, anh lập tức liên lạc Vương Quốc Hoa nói tôi tới bái kiến.

- Có cần như vậy không bố? Mai không kịp ư?

Lý Hán Hùng cười lạnh nói.

- Mai? Không chừng sẽ muộn đó. Anh thiếu chút nữa đập vỡ đầu người ta, để qua đêm ai biết xảy ra chuyện gì? Anh mau đi, tôi còn phải tìm người nói chuyện giúp nữa.

Trời dần về đêm, Vương Quốc Hoa gập máy tính nằm xuống chưa lâu thì có tiếng gõ cửa đánh thức. Hắn không khỏi tức giận mắng.

- Ai?

- Quốc Hoa, là tôi.

Khương Nghĩa Quân nói, Vương Quốc Hoa ra mở cửa thấy Khương Nghĩa Quân mặc áo áo ngủ kích động đứng đó.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.

- Làm gì vậy hả, muộn thế này cơ mà. Ông không biết tôi ghét người đánh thức lúc đang ngủ sao?

- Cái này, không phải … không phải …

Khương Nghĩa Quân lắp bắp nói. Y vội vàng hút một hơi lấy lại bình tĩnh.

- Lý Tiểu Lục và bố hắn tới, đợi dưới lầu.

Khương Nghĩa Quân lúc này rất kích động, chuyện ban tối thật ra Khương Nghĩa Quân khá lo lắng. Dù sao đây không phải địa bàn của Vương Quốc Hoa.

Khương Nghĩa Quân mất ngủ gọi cô em kia đến định ôm cho dễ ngủ ai ngờ máy điện thoại lại vang lên. Hắn vừa nhìn số máy liền mềm lại, nghe xong mới biết Lý Tiểu Lục đang ở dưới lầu. Trong điện thoại Lý Tiểu Lục nói là tới “bái kiến Bí thư Vương”.

- Tôi tưởng có việc gì lớn, ông nói với bọn họ mai tới, ông buồn ngủ rồi.

Vương Quốc Hoa tức giận nói.

- trước cho hắn cơ hội rồi mà, bây giờ lại tìm tới cửa. Ông có phải là kẻ muốn gặp là gặp được đâu?

- Được, tôi xuống nói với bọn họ.

Khương Nghĩa Quân xoay người chạy đi, Vương Quốc Hoa tức giận ngồi xuống ghế, cửa cũng không đóng. Không ngoài dự đoán của hắn, không đầy ba phút sau Khương Nghĩa Quân đã trở lại.

- Quốc Hoa, Quốc Hoa, Lý Hán Hùng hắn sai rồi, mong ông cho hắn cơ hội giải thích.

Khương Nghĩa Quân vừa nói vừa nhìn Vương Quốc Hoa đầy vẻ kính nể.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới nói.

- Bảo hắn lên đi, đúng là ngủ cũng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.