Hồng Ngạn

Chương 47




Ra ngoài cửa nhìn thì biết. - La Anh Hào cười, mặt đầy bí ẩn.

Dương Tử Mi lập tức đoán ra được đó là gì, vui mừng chạy ra ngoài cửa.

Quả nhiên, trên bãi đất trống ở ngoài cửa có chiếc xe Land Rover còn đẹp hơn cả xe của La Anh Hào. Dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như con hổ lớn có thể vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào. 

Biển số xe cũng là biển số được dùng trong quân đội.

- Tặng cho em thật à? - Dương Tử Mi nhìn La Anh Hào hỏi.

- Đúng vậy! Tối hôm qua vừa mới dùng máy bay chuyển về đây lắp ráp. Thiếu soái Tưởng muốn anh mang đến cho em ngay lập tức, sau đó báo lại cho anh ta biết em thích hay không. 

La Anh Hào đến gần cái xe, vừa thích thú vừa sờ lên chiếc xe nói:

- Anh muốn mua chiếc xe Land Rover này lâu rồi nhưng cả thế giới chỉ có mười chiếc, chắc là thiếu soái Tưởng lấy xe của mình tặng cho em, người đồ đệ này của em thật là có lòng.

Dương Tử Mi cười cười. 

Đồ đệ Tưởng Tử Lương này là do sư phụ cô để cho cô nhận.

Cho dù đã làm lễ bái sư rồi, khi cô gặp Tưởng Tử Lương có tuổi lớn hơn cô, có địa vị hơn cô, vẫn cảm thấy xấu hổ.

- Chìa khóa xe đưa cho em này, tối nay các em hãy đi bằng xe này cho thoải mái. - La Anh Hào ném chìa khóa cho cô. 

Dương Tử Mi nhanh chóng kéo cửa xe ra ngồi vào.

Khác với vẻ bề ngoài lạnh lẽo, lấp lánh, bên trong xe vô cùng thoải mái. Thiết bị không có chút tì vết nào, khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.

- Chở mình đi hóng gió nào! - Lam Nha Nha nhanh nhẹn leo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn thật tốt. 

Dương Tử Mi khởi động xe, đạp chân ga, xe vững vàng chạy trên đường, không biết có phải do xe mới hay không mà cô có cảm giác tốt hơn xe Hummer của Long Trục Thiên nhiều.

Bây giờ chỉ mới bốn giờ, cách giờ hẹn còn khá sớm, Dương Tử Mi chở Lam Nha Nha đi hóng gió.

Bởi vì mang biển số xe quân đội, hơn nữa chiếc xe Land Rover này vô cùng sang trọng, chỉ cần thấy xe cô chạy tới liền nhanh chóng nâng thanh chắn lên cho cô đi qua. Cô không cần dùng Chướng Nhãn Pháp... nhưng khi thấy xe cô, cảnh sát giao thông chỉ có thể phất tay ra dấu cho xe đi qua. 

Đi dạo một vòng xong cô chở Lam Nha Nha và Sadako về ăn cơm. Ăn xong, ba người nhanh chóng thay quần áo đi đến câu lạc bộ Tinh Dã.

Đi vào trong câu lạc bộ Tinh Dã, đương nhiên không thể mặc đồng phục được, sợ là bảo vệ sẽ không cho vào.

Dương Tử Mi thay một chiếc váy màu trắng mềm mại, thắt tóc bằng bộ dây lụa màu lam, chân mang đôi dép màu lam, cuối cùng dùng dây lụa màu trắng mà Tuyết Hồ để lại thắt ở đuôi tóc, không chói mắt nhưng nhẹ nhàng, thoải mái lại xinh đẹp. 

Sadako chỉ búi mái tóc màu lam lên, không mặc váy mà mặc một chiếc áo bó sát màu trắng không tay bằng tơ tằm, quần lụa dài màu lam, mang đôi giày cao gót màu tím, có vẻ duyên dáng yêu kiều, mỹ lệ hào phóng. Cho dù là những đại minh tinh quốc tế như Chương Tử Di hay Phạm Băng Băng nếu đứng bên cạnh cô ấy... sẽ chỉ là vai phụ mà thôi.

Lam Nha Nha cũng phá lệ thay một chiếc váy màu vàng, Sadako giúp cô ấy trang điểm một chút, thắt một kiểu tóc thích hợp. Nhìn cô ấy bình thường gầy yếu, nhợt nhạt, bây giờ lại giống như một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhất là đôi mắt to đen như mực khiến người khác ấn tượng.

- Chà chà... Các em trang điểm như vậy, câu lạc bộ nhất định sẽ kéo đến không ít ong bướm, đến lúc đó đừng cảm thấy khó chịu. 

La Anh Hào thấy ba người trang điểm như vậy hai mắt sáng lên, sau đó lắc đầu nói:

- Để tránh gặp chuyện phiền toái không cần thiết, anh khuyên các em nên mặc quần áo bình thường nhất, biến mình thành xấu xí rồi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.