Hồng Ngạn

Chương 27




Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đồng thời trừng mắt: “Ngũ à, cậu đây là cưỡng từ đoạt lý có biết không hả?”

“Không được nói nữa!” Cung Ngũ hét lớn một tiếng: “Hôm nay là sân nhà của bà đây, nghe thấy không?”

Hai người quả nhiên không hé răng, nhìn lén còn không thừa nhận, khinh bỉ.

Lý Nhị thiếu phía đối diện thong dong bước đến, đặt tay lên chiếc ghế trước mặt Cung Ngũ ngồi xuống: “Đồ keo kiệt à, cô chắc chắn không cần thay quần áo sao?” Mắt liếc sang trước ngực cô, nói: “Không khoe khoang được vốn liếng gì đâu, thay đi.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Anh rảnh rỗi lắm sao? Anh chiếm tiện nghi vị hôn thê của người khác, còn không biết xấu hổ lải nhải hoài à?” Cô giơ ngón tay cái lên chỉ vào chính mình, nói: “Bổn tiểu thư là tuyệt sắc chân chính, trên đời này chỉ có một Cung Ngũ mà thôi, biết không?”

Lý Tư Không cười run run đùi, “Đồ keo kiệt à, cô cũng không biết xấu hổ nói ra được, nếu để cô nhìn thấy chị tôi, cô chắc chắn sẽ xấu hổ muốn đâm vào tường mà chết. Bỏ đi, tôi cũng không đả kích cô nữa, cô chuẩn bị tiếp chiêu đi, ván thứ hai chuẩn bị bắt đầu.”

Cung Ngũ trừng mắt, “Quy tắc này phải thay đổi một chút, anh hỏi thử cứu binh của anh, chúng ta không đánh mười lăm ván, chỉ đánh năm ván thắng ba có được không?”

Lý Tư Không lườm cô một cái, “Cô đợi đó, tôi đi truyền đạt một chút.”

Nói xong anh liền đi truyền đạt những lời Cung Ngũ nói, không lâu sau, Cung Ngũ liền nhìn thấy bàn tay đang gõ nhẹ nhàng của Mr Con Lười bỗng dừng lại, sau đó anh chậm rãi đứng dậy, bước về phía bên này.

Ba người nhà quê bên này đồng thời dừng động tác trên tay lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mr Con Lười, làm gì chứ?

Chủ yếu vì mỗi lời nói mỗi hành động của Mr Con Lười đều có bản lĩnh thu hút ánh nhìn của người khác, hậu quả của việc nhìn chằm chằm người khác chính là quên mất bản thân đang làm gì.

Anh bước đến, đứng lại trước mặt Cung Ngũ, mỉm cười nhẹ nhàng với cô, nói: “Cung Ngũ tiểu thư có thể trực tiếp trao đổi với tôi, không cần nhờ người khác chuyển lời.”

Sau đó anh lại chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô, chậm rì rì hỏi: “Cung Ngũ tiểu thư, cô cảm thấy ba ván thắng hai thì thế nào?”

Cung Ngũ cảm thấy bản thân nghe anh nói xong, tim gan phèo phổi đều bị nghiền nát thành cám, cô thật đồng tình với Lười phu nhân vợ của Mr Con Lười, nếu Lười phu nhân là một người có tính tình nôn nóng, có khi nào một ngày nào đó bị Mr Con Lười làm cho sốt ruột chết không?

“Được thôi.” Cung Ngũ gật đầu: “Vậy thì quyết định ba ván thắng hai, tôi không có ý kiến.” Cô lớn tiếng hét nói với Lý Tư Không: “Lý Nhị thiếu, anh có ý kiến gì không? Phí tiên sinh nói ba ván thắng hai ván thì thắng.”

Lý Tư Không ung dung bước đến, cúi đầu nhìn thấy La Tiểu Cảnh đang ngồi xổm trên đất xoa chân cho Cung Ngũ.

Anh nhấc chân đá chân của Cung Ngũ một cái trước: “Thu cái chân của cô lại, chân voi mà cũng không biết xấu hổ khoe ra.” Không đợi Cung Ngũ kịp phản ứng, anh ta liền đạp La Tiểu Cảnh một cước: “Cậu là một người đàn ông, ngồi xổm trên đất xoa chân cho con gái, không sợ trên tay nổi mụn cóc à?”

Vẻ mặt La Tiểu Cảnh vô tội, “Tôi xoa chân cho Tiểu Ngũ mà.”

Lý Tư Không trừng mắt: “Cô ta là mẹ cậu hay là cô cậu? Nhìn dáng vẻ tận tâm của cậu kìa, không biết còn tưởng cậu là cẩu nô tài đó.”

Cung Ngũ vừa nghe liền nổi giận: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Anh mới là chó, cả nhà anh đều là chó! Tôi có chỗ nào nhìn giống chó chứ?”

La Tiểu Cảnh xù lông: “Ngũ, trọng điểm cậu chú ý có phải sai rồi không?”

Cung Ngũ “Hứ” một tiếng, lại nói tiếp: “Tiểu Cảnh là bạn tốt của tôi, anh mới là cẩu nô tài, cả nhà anh mới là cẩu nô tài!” Cô kéo kéo La Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, chân tớ đau quá, cậu xoa cho tớ thêm chút nữa đi.”

“Tiểu Cảnh, không sao, hai chúng ta là vì Tiểu Ngũ, không liên quan đến những người khác.” Đoàn Tiêu cũng lên tiếng, tay vẫn đang ra sức xoa vai cho Cung Ngũ: “Ngũ, có thoải mái hơn không?”

Trên mặt La Tiểu Cảnh biểu cảm có chút tổn thương, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tư Không một cái, quyết định sau này không thèm để ý gã phú nhị đại này nữa, ỷ trong nhà có chút tiền, nói chuyện khó nghe như vậy, thần kinh à!

Cũng may Cung Ngũ đứng về phía cậu ta, cậu ta hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ chân Cung Ngũ, lại tiếp tục xoa cho cô.

Chỉ một câu như vậy, Lý Nhị thiếu bị ba kẻ nhà quê bài xích triệt để.

Vị Mr Con Lười bên cạnh thì vẫn luôn rất yên lặng, chính vào lúc ba người suýt chút nữa đã quên sự tồn tại của anh, anh lại đưa một đôi găng tay qua, ôn hòa nói với La Tiểu Cảnh: “Nếu lo lắng bị người khác nói lời không hay, có thể đeo găng tay vào, vừa chuyên nghiệp vừa tránh tị hiềm.”

Nhà của La Tiểu Cảnh tuy mở siêu thị, nhưng ba cậu ta là ông chủ của “Hiệu massage người mù chuyên nghiệp” trên phố Đông, từ nhỏ La Tiểu Cảnh đã được La gia gia dạy dỗ, cho dù không được xem là chân truyền cũng học được tám chín phần, thế nên cậu ta xoa rất thoải mái, Cung Ngũ cũng rất sẵn lòng để cho cậu ta xoa.

Lý Nhị thiếu chỉ một câu nói đắc tội ba người, lúc này đến người giảng hòa cũng không có.

Đôi găng tay này của Mr Con Lười trong tình huống này đã đồng loạt lấy lòng được cả ba.

Huống hồ Mr Con Lười nho nhã lễ độ ôn tồn lịch thiệp, tuy vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm khí chất siêu quần, nhưng anh ôn hòa lễ độ, lúc hơi nghiêng đầu nhìn người ta, cứ như anh hàng xóm mang đến cho người ta một cảm giác thân thiết vậy.

La Tiểu Cảnh lập tức buông bỏ cảnh giác và đề phòng lúc nãy, mỉm cười với anh, nói: “Cảm ơn Phí tiên sinh.”

Tuy massage chuyên nghiệp không cần đeo găng tay, nhưng bây giờ ở tình huống này, tấm lòng này La Tiểu Cảnh chắc chắn sẽ nhận, làm tức chết tên ngốc miệng quạ Lý Nhị thiếu đó.

Cung Ngũ lập tức mỉm cười tủm tỉm nói với Mr Con Lười: “Phí tiên sinh từng luyện chơi bida sao? Đánh rất hay.”

Mr Con Lười mỉm cười đáp: “Lúc rảnh rỗi có đánh vài ván, không được xem là luyện qua. Cung Ngũ tiểu thư cũng biết, câu lạc bộ bây giờ đều có dạy đánh chuyên nghiệp.” Anh nhìn Cung Ngũ, nói: “Cho dù không có dạy đánh chuyên nghiệp, có cầu thủ như Cung Ngũ tiểu thư như vậy cũng đủ rồi.”

Được anh khen so sánh với những người được dạy đánh chuyên nghiệp, lưng của Cung Ngũ cũng thẳng thêm vài phần, tròng mắt đảo sang một bên, liếc nhìn Mr Con Lười, khụ một tiếng: “Tôi cũng chỉ chơi giải trí thôi, haha.”

“Cung Ngũ tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, trên người tràn đầy sức sống, nhất định là sinh viên đại học đang được nghỉ hè, mong rằng tôi không đoán sai, phải không?” Anh hỏi, đôi mắt đen láy, ôn hòa như chứa nước, giọng nói trầm ấm giống hệt như khí chất của anh khiến tinh thần người khác phơi phới.

Cung Ngũ đưa tay sờ sờ mặt, có hơi nóng, hóa ra nét thanh xuân vô địch này của cô mắt thường cũng có thể nhìn ra được!

Cô vặn vẹo cơ thể, nghiêng đầu nhìn Mr Con Lười, hỏi: “Phí tiên sinh thì sao? Phí tiên sinh làm nghề gì?” Cô ngẩng đầu nhìn mấy người vệ sĩ áo đen bên ngoài, sau đó nghiêng người về phía anh một chút, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, một tay che trước miệng, hạ thấp giọng hỏi: “Phí tiên sinh, có phải anh là xã hội đen không?”

Mr Con Lười ngước mặt lên, biểu cảm cũng chậm rãi xuất hiện vài phần nghi hoặc, anh nhìn Cung Ngũ, tầm mắt xẹt qua người cô, chậm rãi rời đi, nghiêm túc nói: “Không phải.”

Sau đó dừng lại một chút, ở giữa cách chừng mười mấy giây, Cung Ngũ đang định tìm đề tài khác, thình lình nghe thấy Mr Con Lười đột nhiên hỏi: “Nhìn tôi có chỗ nào giống xã hội đen sao?”

Cung Ngũ cười gượng hai tiếng: “Tôi đoán mò thôi. Hihi.”

Mấy người áo đen đó, ai ai cũng mang gương mặt lạnh chết người, nhìn đâu cũng thấy giống xã hội đen hết.

Lý Nhị thiếu bị lạnh nhạt khoanh tay, lạnh mắt nhìn, nửa ngày sau anh mới nhấc chân đến đá vào chân Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, lộ rồi, cô có ngực sao? Còn không biết xấu hổ để lộ à?”

Cung Ngũ cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện cổ áo chữ V của mình, vì động tác vừa rồi, cho dù cô không được xem là đồi núi trập trùng nhưng cũng có vài phần thoát khỏi vòng kiểm soát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.