Hồng Lục

Chương 70: Người Trong Lòng




Việt Tê Kiến nếu đã dám lộ Phượng Minh đao, công khai hai lớp thân phận, tự nhiên là hạ mười phần mười quyết tâm phải chính tay tru sát Đường Ly ngay tại chỗ!

Vì đường sống hôm nay, chỉ còn nước liều mạng nghênh tiếp, tùy cơ mà chạy.

——

Trong viện Việt Tê Kiến đang ngắm nhìn một đóa hoa nghệ duyên dáng khoe sắc, mỉm cười nói: “Đường huynh, hoa nghệ này là một trong ngũ thụ lục hoa mà Phật tổ ngồi trước, xưa nay chỉ nở vào cuối hạ đầu thu, không ngờ Linh Thứu tự lại có thời hoa diệu thủ, có thể cho hoa nở cuối xuân, thực sự khiến người đại khai nhãn giới.”

Đường Sửu xuất ngôn rất có ý miên lý tàng châm (trong bông có kim): “Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Minh Tây công tử, còn được công tử âm thầm chỉ điểm luận bàn về đồ cổ đá quý, mà vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay xảo ngộ, như chợt tỉnh mộng, mới biết Minh công tử là giang hồ đại hào, quả thật thất kính, thất kính.”

Việt Tê Kiến cười nói: “Trước mặt Đường đại thiếu gia, ai dám nhận danh xưng giang hồ đại hào?”

Đường Sửu điềm nhiên nói: “Ba vị đứng đằng sau Minh công tử, chỉ cần xuất thủ, Đường mỗ hôm nay tuyệt đối không thể toàn thân trở ra, huống chi ngoài viện còn mười mấy tùy tùng? Bản thân Minh công tử càng là tuyệt đỉnh cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả chỗ tinh diệu trong thuật dịch dung, tại hạ đời này cũng hiếm thấy.”

Việt Tê Kiến cực chân thành chăm chú nhìn hắn, đoạn thở dài: “Ta thật lòng muốn kết giao Đường huynh, tại sao phải nói những lời sát phong cảnh lại tổn hại giao tình như vậy? Mặc dù ta che giấu diện mạo, nhưng cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ…”

Vừa nói vừa đi thẳng tới sảnh đường: “Tại hạ có mang theo một hộp Dương tiện tử doãn, vừa vặn phối với nước suối ngoài Linh Thứu tự này… Đường huynh có muốn cùng thưởng thức một ấm trà xanh?”

Mâu thuẫn gay gắt cỡ nào cũng không đánh một người đang tươi cười, huống hồ người đang tươi cười này vạn nhất trở mặt, e rằng còn khó nhằn hơn ma quỷ, Đường Sửu cân nhắc một lát, liền theo đoàn người Việt Tê Kiến vào tiền sảnh trong chính đường, tự có tiểu sa di dâng ấm trà và nước trong.

Nhất thời nước sôi bốc hương trà, Đường Sửu thấy bộ trà cụ hắn dùng không có cái nào không phải tinh phẩm, bàn tay lộ ra dưới tay áo càng hình trạng như lan mà sắc da như ngọc, không khỏi khen: “Minh công tử quả là nhã sĩ.”

Việt Tê Kiến nhìn nước trà trong vắt trong tách sứ men xanh, nói: “Đường huynh hiếm khi đến Giang Nam một chuyến, ta cũng có tục vụ quấn thân, mạn phép nói thẳng… Tại hạ Minh Tây, là Cát Thiên Lâu chủ, nguyện giúp Đường huynh một tay.”

Tách trà trong tay Đường Sửu nhoáng lên, nước trà văng ra, sắc mặt hắn càng thảm biến: “Thì ra công tử chính là Cát Thiên Lâu chủ… Bất quá Đường gia với Cát Thiên Lâu xưa nay không qua lại, Đường mỗ cũng chưa từng cầu lâu chủ trợ lực… Chuyện giúp đỡ này, miễn bàn đi!”

Việt Tê Kiến phất tay, Hà Vũ Sư lập tức bẩm: “Mười bảy tháng sáu năm ngoái, Đường đại thiếu từng nói, Đường gia bảo ba trăm năm danh vọng, một Đường Chuyết nho nhỏ làm sao đảm đương nổi, mồng tám tháng tám, Đường đại thiếu nói, lão gia tử hồ đồ, một yêu nhân đã dở sống dở chết, cũng đáng để hao phí bao nhiêu dược liệu quý hiếm? Hai mươi tháng mười, Đường đại thiếu uống say, nói lão gia tử có ý định lập nhị đệ làm thiếu chủ, Đường Chuyết là cái thá gì, ngoài công phu ám khí giỏi một chút, biết vênh mặt nịnh bợ lão gia tử một chút, đối nhân xử thế, có chỗ nào sánh bằng Đường Sửu ta? Lão gia tử chẳng lẽ uống canh của yêu nhân nhiều quá đâm ra lú lẫn? Mồng bốn tháng mười một…”

Đường Sửu mồ hôi lạnh toát đến tối tăm mặt mày.

Việt Tê Kiến liếc hắn một cái, ngắt lời Hà Vũ Sư: “Ngôn ngữ vô tội, những lời này cũng chẳng to tát gì, ngươi chỉ cần liệt kê hành động của Đường huynh thôi!”

Đường Sửu cười lạnh, chuyện tới nước này, trái lại kích lên bản tính ngang ngạnh của thế gia tử: “Không cần diễn trò nữa! Chuyện ta làm ta tự nhớ kỹ, Đường mỗ không thích bị áp chế!”

Việt Tê Kiến đạm đạm cười nói: “Vậy sao? Đường huynh có thật vẫn nhớ kỹ, hay là cho rằng ta thực sự không biết? Các vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Đường gia, Đường huynh hiếu kính vâng lời với mấy ai? Đường Đường Đường Lệ Đường Phượng Đường Báo, toàn những huynh đệ kiệt xuất, Đường huynh kéo bè kết phái được mấy người? Ta chỉ là không hiểu, Đường gia thiếu chủ đã lập, hành động này của Đường huynh… là định giết cha? Hay là định giết em mình?”

Đường Sửu khuôn mặt đoan chính đã hoàn toàn biến dạng: “Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn gì…”

Việt Tê Kiến thanh âm lại trở nên nhu hòa, tự có sức mạnh trấn an bình định: “Không công bằng tất phải kêu oan, có oán tất có dục… Đường huynh, tại hạ chỉ muốn giúp huynh được toại nguyện.”

Đường Sửu tâm loạn như ma: “Có những lời, ta chỉ nói… chỉ nói…”

Việt Tê Kiến ôn tồn tiếp chuyện: “Chỉ nói trước mặt tôn phu nhân Đinh Ấu Doanh, đúng không?”

Thưởng thức tách trà trong tay, như cười lại như than: “Vô luận bằng hữu hay đồng minh, đều quý ở chữ ‘thành’, ta không ngại nói thẳng với Đường huynh, Đinh Ấu Doanh là người của Cát Thiên Lâu ta, phụ thân Đinh lão hiệp hoa tài nở muộn, không phải dựa vào tích tiểu thành đại nước chảy đá mòn, mà là nhờ Cát Thiên Lâu. Bất quá Đinh cô nương đã gả cho Đường huynh, tự nhiên mọi chuyện lấy phu quân làm đầu, thậm chí chuyến đi Linh Thứu tự lần này, cũng do Đinh thị phu nhân một tay sắp đặt, nàng làm như vậy, hoàn toàn là muốn giúp Đường huynh thành tựu chí lớn trong đời!”

Hắn ngôn từ khẩn thiết, thành thật đối đãi, phong tư thái độ càng ưu nhã như trích tiên, đủ khiến bất luận kẻ nào không thể nảy sinh ý niệm kháng cự.

Đường Sửu trầm mặc hồi lâu, thanh âm khô khốc khàn đặc như bị vắt ra từ cổ họng, nói: “Bên người ta, ngoài A Doanh…”

Việt Tê Kiến cười nói: “Đường huynh yên tâm, Cát Thiên Lâu nếu đã toàn lực tương trợ, lý nào lại tiếc rẻ nhân thủ?”

Nói đến hài hòa êm tai khiêm nhã như gió xuân, nhưng ẩn ý là tường đồng vách sắt mưa thương bão kiếm.

Đường Sửu nhìn nụ cười của hắn, chỉ cảm thấy phát lãnh, thân bất do kỷ hỏi: “Chẳng hay lâu chủ muốn Đường mỗ làm gì? Ta có thể làm được gì?”

Lại một con cá cắn câu, như trong dự liệu, cũng đúng ý mình, nhưng khiến người có loại chán ghét thất vọng không nói nên lời, Việt Tê Kiến rũ my, che đi vẻ mỉa mai thương hại trong mắt, thản nhiên nói: “Cung và cầu vốn là một thể, chúng ta nội ứng ngoại hợp, trong vòng năm năm, ta phò trợ Đường huynh đoạt ngôi chưởng môn Đường gia, từ đó Đường gia bảo với Cát Thiên Lâu thành liên minh huynh đệ, chung sức hợp tác, làm điểm tựa cho nhau.”

Đường Sửu nghe vậy gật đầu, lại thấp giọng nói: “Tam đệ đang ở buồng trong, e rằng đã nghe thấy hết.”

Việt Tê Kiến ngước mắt, trong đồng tử đen huyền chợt lóe tinh quang, khuôn mặt bình phàm không có gì đặc biệt tức khắc hiện vẻ oán độc lạnh lùng đáng kinh đáng sợ: “Đường huynh chuyến này mang Đường Ly đến cho ta, quả là một bất ngờ tuyệt đại ngoài ý muốn… Để bày tỏ thành ý, Đường gia bảo cùng Cát Thiên Lâu dùng máu của Đường Ly đính minh, có được không?”

Đường Sửu chỉ cười không đáp, chậm rãi uống cạn tách trà tử doãn, khoang miệng tươi mát, tâm thần cũng thanh tịnh, nhất thời nói: “Lâu chủ lao tâm kết giao với Đường Sửu, tính đến nay đã tặng tại hạ một khối kê huyết thạch ấn Mãn Đường Hồng, một bức bình phòng Cô thuyền thoa lạp ông, một cặp sư tử đá chạm ngọc, một pho tượng Quan Âm dao vân long tam hiện… Mỗi một món đều là trân phẩm trong tinh phẩm.”

Việt Tê Kiến mục quang thoáng động, nói: “Tài vật không quan trọng, không đáng nhắc đến.”

Đường Sửu gật đầu, nói: “So với cơ nghiệp lẫn danh vọng ba trăm năm của Đường gia, đích thực không đáng nhắc đến.”

Việt Tê Kiến đuôi mày nhướn cao, nụ cười sâu xa thêm vài phần: “Đường huynh có ý gì?”

Đường Sửu thong thả nói: “Hôm nay giết Đường Ly, ta đã tuyệt đường quay đầu, tương lai đoạt vị giết luôn lão gia tử và Chuyết đệ, từ đó vạn kiếp bất phục, cái gọi là nội ứng ngoại hợp của lâu chủ, chính là Đường gia bảo trước hết diễn ra một màn kịch hay huynh đệ tương tàn hào môn sụp đổ, đúng không? Đến chừng đó Đường gia bảo cho dù rơi vào tay ta, cũng chỉ làm một con chó cho Cát Thiên Lâu không hơn không kém…”

Việt Tê Kiến chẳng những không giận, trái lại vui vẻ cười nói: “Một buổi đàm đạo với Đường huynh, khiến bổn tọa phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”

Đường Sửu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đường mỗ tự cao nhưng bụng dạ hẹp hòi, xử sự khéo léo đưa đẩy nhưng thiếu tâm cơ quyết đoán, khó trách lâu chủ mắt sắc, chọn trúng tại hạ làm ra loại chuyện cõng rắn cắn gà nhà này… Nhưng Đường mỗ phẩm hạnh thấp kém đến đâu, cả đời đều không dám quên mình họ Đường, là một thành viên của Đường môn.”

Việt Tê Kiến mỉm cười phân phó: “Thu dọn trà, đổi rượu mạnh… Đường huynh khí khái, thật khiến lòng người bỗng chốc khoáng đạt như trời cao, không gì xứng với huynh hơn ‘Tửu trung tu mi’ Thiêu Đao Tử!”

Đường Sửu cũng rất độ lượng, đàm phán không thành nhân nghĩa vẫn còn, khách sáo nói: “Đường mỗ tham lợi nhỏ, không mưu to, tự biết không ôm chí khí ngất trời như lâu chủ, để lâu chủ thất vọng, thực sự hổ thẹn.”

Một vò Thiêu Đao Tử dâng lên, rót đầy hai bát gốm thô, Việt Tê Kiến bưng một bát, ngửa cổ uống cạn xem như kính khách, mới mở miệng: “Đường huynh nhẫn nại nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian cho Đường Ly chạy về báo tin, ngươi cũng quá xem thường ta rồi… Lòng bàn tay của bổn tọa, hắn chạy không thoát!”

Lời còn chưa dứt, thân đã như mây, bay tới cửa phòng, dưới tay áo ngân quang chợt lóe, một thanh loan đao hình thù kỳ lạ nắm trong tay.

Loan đao vừa lộ, Đường Sửu tâm niệm biến chuyển thật nhanh: “Việt Tê Kiến!”

Tức thời sắc mặt thảm biến, phi thân vọt lên, mười ngón như đánh tỳ bà, vẽ ra một quầng sáng thanh bạch hình cung, Tiểu Trọng Sơn xuất thủ, bốn tổ đao câu châm tiêu, ứng với số lượng bảy năm ba bảy đồng loạt bắn ra.

Tiểu Trọng Sơn là tuyệt kỹ khổ luyện hai mươi năm áp dưới đáy hòm, nhưng Đường Sửu vừa đối đầu liền tung chiêu, Việt Tê Kiến nếu đã dám lộ Phượng Minh đao, công khai hai lớp thân phận, tự nhiên là hạ mười phần mười quyết tâm phải chính tay tru sát Đường Ly ngay tại chỗ!

Vì đường sống hôm nay, chỉ còn nước liều mạng nghênh tiếp, tùy cơ mà chạy.

Tiểu Trọng Sơn vừa xuất, ba người Hà Vũ Sư liền lùi ra sau tránh né, không dám hùng dũng xông pha, cho dù là Việt Tê Kiến, tuy đã đứng trước cửa phòng, cũng không thể không xoay người nghênh địch, toàn lực ứng phó.

Đường Sửu cắn răng, trong lòng thầm trách Đường Ly tại sao vẫn chưa có động tĩnh, hiệp này Tiểu Trọng Sơn tuy tạm thời bức lui cường địch, nhưng ám khí rồi cũng đến lúc cạn kiệt, Việt Tê Kiến rồi cũng sẽ ra tay, đến chừng đó chính là giờ chết của hai huynh đệ.

Việt Tê Kiến khóe miệng cong lên, loan đao vung tới, tiếng phượng lệ réo rắt càng yêu mỹ.

Không khí trong viện đã căng như dây cung, bát gốm thô giăng đầy vết nứt, vô thanh vô tức vỡ vụn.

Đúng lúc này, phanh một tiếng, cửa phòng rộng mở, một thanh âm trầm thấp đạm đạm nói: “Dừng tay.”

Thời cơ được nắm bắt cực điêu cực độc, người có công lực cạn nhất liền nhịn không được phun một búng máu, đã thọ nội thương.

Việt Tê Kiến cũng khí huyết xao động, một trận khó chịu, đảo mắt định thần nhìn lại, chỉ thấy một người ngồi đưa lưng về phía mình, tóc mai như tuyết, bạch y như hạc, chỉ một bóng lưng tĩnh tọa, khí thế đã như thần binh lãnh huyết quần sơn nguy nga.

Việt Tê Kiến hô hấp dần sâu, mục quang ngưng đọng tại thanh ô sao trường đao bên tay trái người nọ, là đệ nhất đao trăm năm qua chốn giang hồ tuyệt không dị nghị, là đế vương ma thần trong đao.

“Trường An đao?”

Bàn tay người nọ thon dài trắng thuần như ngọc thạch tạo hình, càng tôn lên loại lực lượng cường hãn đến gần như hủy diệt của thanh đao, ngón tay khẽ động, ong một tiếng, đao phong bén nhọn rời vỏ, khắc họa một âm sắc lạnh thấu tâm can, quang hoa chói lọi, cả phòng phát sáng.

Chỉ mỗi kỹ xảo rút đao cùng đao ý này thôi, thiên tâm tức khai, vạn vật cảm ứng, nghiễm nhiên đã tới cảnh giới đại tôn sư.

Người này đao thuật, không chỉ mình hôm nay, cho dù là Tô Thác Đao thời toàn thịnh, cũng khó bề trông theo bóng lưng hắn.

Việt Tê Kiến ánh mắt luôn luôn tinh chuẩn, không khỏi thở dài: “Tạ tiền bối nếu đã dứt áo ra đi, có sơn lâm gió mát bầu bạn, hà tất còn trở tay tuyên quyền, tái xuất giang hồ phong ba quỷ quyệt?”

Trong lòng tự biết, chuyện hôm nay, có tâm không cam tình không nguyện cỡ nào, cũng chỉ đành thu kích lui binh quay về, cao thủ cấp bậc Tạ Thiên Bích, trừ phi thiên quân vạn mã, bằng không người đông cách mấy, cũng sẽ thành vong hồn dưới đồ tăng đao mà thôi.

Đây chính là vũ lực siêu tuyệt mà Tô Thác Đao từng nói, lấy cương chế cương, đường đường chính chính, thái sơn áp đỉnh.

Việt Tê Kiến bất giác nhớ tới Tô Thác Đao, nếu hắn chịu ở bên mình, để mình chữa khỏi kinh mạch, không cần hắn lao tâm tạp vụ… Chắc chắn tương lai, hắn cũng đạt thành tựu như thế này.

Nghĩ đến đây, không nén được một trận chua xót khổ sở, chỉ nghe Tạ Thiên Bích nói: “Được người nhờ cậy.”

Việt Tê Kiến gật đầu, chỉ hướng bức bình phong tử đàn phân căn phòng thành hai gian nội ngoại, nói: “Tạ tiền bối được người nhờ cậy, vậy người nhờ cậy hẳn là ám chỉ Đường gia? Vị Đường Ly ở bên trong, nhưng là Diệp Chậm Ly tổng quản của Thất Tinh Hồ ta, khẩn xin tiền bối thành toàn, sau này tất có báo đáp.”

Tạ Thiên Bích đáp đến dị thường đơn giản mà ngang ngược: “Không.”

Bàn tay trái cầm đao hơi đưa ra ngoài, mũi đao hé lộ, Trường An đao thoáng chốc quang mang đại thịnh, chiếu lóa mắt người, một luồng sát khí không bị khống chế ập thẳng tới mi tâm, Việt Tê Kiến không khỏi thần hồn chấn động, hai chân cũng bất tri bất giác thoái lui mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.