Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 39: 39




Kể từ khi tôi mở lòng với Quý Bảo Phàm, tôi cảm thấy quan hệ giữa mình và anh ta lại cao thêm một tầng lầu.

Trước mặt anh ta, cuối cùng tôi vẫn không giấu được tâm tư của mình, mặc kệ tôi nghĩ gì nói gì, Quý Bảo Phàm đều có thể nhìn thấu trong vòng một giây, ngay cả Lục Thiên Húc cũng mặc cảm với kỹ năng này của anh ta, sau đó mặt ngoài mây nhạt gió nhẹ trong lòng gió nổi mây rền bảo Quý Bảo Phàm tránh xa tôi một chút.

Có Lục Thiên Húc, Quý Bảo Phàm, Nguyễn Nguyên Nhạc, 2B và Vượng Vượng Bánh Gạo làm bạn, cuộc sống của tôi trôi qua muôn màu muôn vẻ.

Mãi đến tối thứ bảy mưa sa gió giật nào đó, tôi và Lục Thiên Húc theo lệ cũ chạy sang nhà Quý Bảo Phàm thực hiện nhiệm vụ ăn ké một tuần hai lần, sau khi xong việc, không biết Quý Bảo Phàm uống lộn thuốc gì, cứ một mực bắt tôi ở lại coi phim «Hachiko» với anh ta.

*Hachiko là một chú chó giống Akita sinh ngày 10/11/1923 tại tỉnh Akita, Nhật Bản. Hachiko được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành. Sau khi ông chủ mất, Hachiko vẫn như thường lệ tới nhà ga chờ đón suốt 9 năm ròng đến khi chết mới thôi.

Đối với mệnh lệnh của Quý Chaien, tôi càng ngày càng không phản kháng nổi, sau khi giằng co một hồi, tôi đành chấp nhận số phận.

Nào ngờ vừa xem xong, cả người tôi liền seumnida, từng cảnh phim cảm động lòng người ngược đến nội thương khiến tôi không khỏi rơi những giọt nước mắt cá sấu, tôi chùi nước mắt lên người Lục Thiên Húc, nói với anh ta: “Em cũng muốn nuôi con trai.”

Thế là sáng sớm hôm sau, tôi kéo Quý Bảo Phàm, Lục Thiên Húc, thêm cả Nguyễn Nguyên Nhạc tới khu bán chó ở thị trấn C.

Tôi nghe nói cách chọn chó tốt nhất là bạn đứng yên ở đó, để chó tự mình chạy tới chân bạn chọn bạn, thông thường chó là loại động vật hết sức có linh tính, dĩ nhiên tôi rất tin vào phương pháp này, nhưng mà tôi cũng lo là, lỡ như mị lực của tôi quá lớn, một bầy chó chạy tới thì làm sao bây giờ.

Trên đường tới khu bán chó, tôi tiết lộ nỗi lo của mình cho Quý Bảo Phàm nghe, ai ngờ Quý Chaien lại nói: “Yên tâm, nếu thật sự có một bầy chó chạy tới chỗ em, vậy nhất định là bọn nó muốn cắn chết em.”

“……” Tôi ấy thế mà không phản bác nổi.

Nhưng mà, tôi vẫn có chút không cam lòng, vì vậy tôi thay đổi đối tượng công kích, nói với Lục Thiên Húc: “Nếu bọn nó chen nhau chạy đến, anh nhớ hét ầm lên nha, dùng tư thái uy phong của chó đại vương hù bọn nó sợ tiểu bằng mông luôn.”

Lục Thiên Húc bị tôi làm cho hết biết nói gì, không thèm liếc tôi một cái, tiếp tục lái xe.

Chậc, gần đây tôi càng ngày càng nuông chiều anh ta, anh ta thế mà dám làm càn ngay trước mặt tôi, Cửu Nhật đại đại, anh định ngựa quen đường cũ hả?

Tôi buồn bực.

Chẳng qua, điều làm tôi buồn bực nhất chính là mọi chuyện không diễn ra như tưởng tượng của tôi.

Khi tôi lớ ngớ đứng trước một bầy chó, đúng là có chó hấp tấp chạy về phía tôi, nhưng khi nhìn rõ chó kia là một con Husky mắt xanh lông trắng đen, tôi lại cảm thấy thế giới này ngập tràn địch ý đối với mình, ông trời ơi, ông có cần hết lần này tới lần khác nói cho tôi biết tôi là một thằng ngốc không?

Ngay lúc tôi không phục sự sắp đặt của ông trời, Quý Bảo Phàm trông có vẻ hả hê nói: “Chó này có linh tính ghê, biết mẹ ruột đang ở trước mặt nên xách chân nhỏ chạy tới liền.”

Nguyễn Nguyên Nhạc ý vị thâm trường liếc nhìn Quý Bảo Phàm, nói: “Cảnh tượng này thật quen mắt.”

Lục Thiên Húc: “Vậy con này đi.”

Quý Bảo Phàm lại nói tiếp: “Ôi ngất, khỏi cần kiểm tra DNA luôn, chắc chắn là con ruột.” Anh ta lại nhìn sang Lục Thiên Húc, “Cậu đúng là bản lĩnh, có thể thao Trạch cưng mang thai, con này chủng loại giống cậu, tính tình giống mẹ nó, chậc chậc, không chê vào đâu được.”

Lục Thiên Húc yên lặng gật gật đầu.

Đậu má, anh gật đầu là muốn tỏ ý gì đây?

Tôi cam chịu bế bé chó Husky đang hăng hái cọ bên chân mình, lòng đau như cắt nhìn Lục Thiên Húc: “Trả tiền đi.”

Bé Husky xinh xinh

Bé Husky xinh xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.