Hồng Hoang: Ta Muốn Làm Nhân Hoàng

Chương 172: Thông cảm




- Trạch Vinh, hiếm khi mới tới được một lần, sao lại vội vàng muốn đi vậy?

Khương Trường Chính thấy Vương Trạch Vinh muốn về thì có hơi bất ngời.

Sau khi ăn cơm, Vương Trạch Vinh cũng chỉ ngồi uống trà nói chuyện phiếm với mọi người, nghĩ đến ngày hôm sau còn một chuyện trọng yếu nên lập tức xin cáo từ. Dù sao điều gì cần nói cùng đã nói rồi, điều cần phải làm hiện giờ là song phương tiến hành trao đổi mang tính thực chất trong công tác sau này, việc này cũng không vội.

- Lần này tới Bắc Kinh chủ yếu là do trung ương có một số việc tìm tôi, tôi lo ngày mai sẽ có chuyện!

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Khương Trường Chính gật gật đầu xem như hiểu thời điểm hiện nay.

Quay sang bắt tay đám lãnh đạo, Vương Trạch Vinh còn mời bọn họ khi thuận tiện thì tới thăm viếng Nam Điền.

Nhìn xe của Vương Trạch Vinh lao vút đi, Khương Trường Chính thầm thở dài một hơi.

Nói thật, Khương Trường Chính cũng không nhẹ nhàng như bề ngoài, là người sắp lui xuống nên hắn đương nhiên nhìn ra tâm tính của những người đi theo mình. Điều này là rõ ràng, mình lui thì cuộc sống và tiền đồ của bọn họ đều sẽ không tốt lắm nên cũng khó tránh khỏi có người có suy nghĩ mới.

Giờ thì ổn rồi, mình giao lại những người này cho Vương Trạch Vinh thì bọn họ sẽ có khả năng tiến thêm một bước, đây là điều tốt nhất cho tất cả mọi người.

Vừa rồi âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh thì Khương Trường Chính lại càng cảm thấy yên tâm. So với thời còn ở bộ thương mại thì Vương Trạch Vinh còn trầm ổn hơn, bây giờ Vương Trạch Vinh đúng là một nhân vật lợi hại!

- Bí thư, ngài cho rằng hắn có khả năng tiến thêm một bước sao?

Trưởng ban thư ký Trần Tân Dân và Khương Trường Chính rất thân mật, thấy xung quanh chỉ còn lại hai người nên không nhịn được đành hỏi.

Nhìn Trần Tân Dân, Khương Trường Chính nói:

- Khi tới một trình độ nhất định thì mọi người so với nhau chính là nhãn quang!

Gật gật đầu, Trần Tân Dân rất tán thành những lời này của Khương Trường Chính. Khi đến tầng cấp này thì ngoại trừ những người không ngừng được gia tộc giúp đỡ thì thật sự là như vậy, năng lực và tâm cơ của mọi người rất mạnh, ai tiến bộ nhanh thì thực sự rất khó nhìn ra được. Trong phương diện này tồn tại rất nhiều biến số, mấu chốt chính là vấn đề nhãn quang của mỗi người, nhìn chuẩn, đặt đúng chỗ thì tiền đồ cứ gọi là bay xa vạn dặm. Đương nhiên nếu chọn nhầm thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

- Có cần hỏi xem mọi người nghĩ như thế nào không?

Trần Tân Dân hỏi.

- Ha ha, đường là do mỗi người chọn, việc này dù là ai cũng không thể, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất!

Trong lòng Khương Trường Chính thầm nghĩ, mình chỉ có thể phụ trách trải đường sẵn, cuối cùng mọi người lựa chọn như nào thì mình không có khả năng quản được.

Trần Tân Dân thầm than một tiếng, mình khó theo kịp năng lực làm việc của sếp mình.

Nhìn phương hướng Vương Trạch Vinh rời đi, Trần Tân Dân thầm nghĩ, lần trước tới Bắc Kinh thì Lý Kiền Ý có nói chuyện với mình một buổi.

Rốt cuộc là theo bên nào? Trần Tân Dân cảm thấy rất đau đầu.

Lý Kiền Ý kia cũng là một nhân vật có thực lực rất mạnh, hiện nay so với Vương Trạch Vinh thì còn cao hơn rất nhiều. Trong đầu hắn không ngừng so sánh Lý Kiền Ý với Vương Trạch Vinh, hắn đúng là do dự không xong.

Theo Trần Tân Dân biết thì trong đám lãnh đạo thành phố Tân Cảng đã có một số người chọn đường lối riêng, cho dù hiện tại những người này vẫn tỏ vẻ chung chiến tuyến nhưng bọn họ cũng đã âm thầm theo đại nhân vật khác rồi.

Lại nhìn thoáng qua Khương Trường Chính, Trần Tân Dân thầm thở dài, nếu Khương Trường Chính còn làm một khóa nữa thì tốt rồi, lúc đó cho dù Khương Trường Chính có lui thì căn cơ của mình cũng coi như ổn định. Khương Trường Chính là một người tinh minh, chỉ cần liếc nhìn mọi người một cái là có thể nhận ra tâm trạng của đám người này. Khương Trường Chính lắc lắc đầu, mình nhìn người rất chuẩn, tương lai Vương Trạch Vinh nhất định sẽ có một vị trí trong hạch tâm quan trường Trung Quốc, nhân cơ hội này mà nhảy về bên Vương Trạch Vinh thì đối với mọi người mà nói chẳng khác nào kỳ ngộ. Lần này thoạt nhìn thì vẫn có không ít người không nhìn ra điểm này, nếu là như vậy thì những người thân tín này của mình có thể sẽ gặp tình cảnh chia năm xẻ bảy!

Lúc này Vương Trạch Vinh ngồi xe do Lý Minh Quốc lái, ngồi bên cạnh là Ngô Như Cơ.

Dựa sát vào người Vương Trạch Vinh, lúc này Ngô Như Cơ hoàn toàn coi mình là người của Vương Trạch Vinh rồi.

Lần này Vương Trạch Vinh lặn lội xa xôi tới cứu khiến Ngô Như Cơ rất cảm động, thế gian này cũng chỉ có người đàn ông này là đối tốt với mình như vậy!

Cảm nhận được thân thể của Ngô Như Cơ, cánh tay của Vương Trạch Vinh vừa lúc ép lên bộ ngực của Ngô Như Cơ, lợi dụng lúc xe rung lắc Vương Trạch Vinh cũng thử đẩy đẩy một chút.

Động tác của Vương Trạch Vinh hết sức mẫn cảm, Ngô Như Cơ đỏ bừng mặt nhưng không hề né tránh mà lại càng nhích lại gần hơn.

Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Lý Minh Quốc liền gọi cho Vương Vân Long, đồng chí của Thập cục lập tức quan sát chặt chẽ việc này, thấy Vương Trạch Vinh cũng không có bất cứ chuyện gì nên Vương Vân Long mới không làm gì cả.

Khi Lý Minh Quốc tới nơi thì Vương Trạch Vinh đang ăn cơm, hắn tùy tiên ăn một chút rồi ngồi chờ.

- Bí thư Vương, mấy cửa hàng bên trong thành phố Tân Cảng có không ít đặc sản các vùng miền.

Lý Minh Quốc nói.

Việc này cũng là một chuyện bình thường, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết, giờ nếu quan sát cẩn thận các địa phương gần gần các tòa nhà công vụ đều có không ít cửa hàng. Nếu điều tra đến cùng thì có khả năng sẽ tra ra được một ít chủ cửa hàng có quan hệ với lãnh đạo nào đó, sở dĩ bọn họ mở cửa tiệm cũng không phải là buôn bán gì mà chỉ là giúp đỡ thân thích của bọn họ đưa các lễ vật được tặng ra ngoài.

Vương Trạch Vinh biết thư ký của mình là Khương Trường Chính đã từng chật vật vì chuyện này.

Lý Minh Quốc chỉ chuyên tâm lái xe, hai mắt vẫn quan sát tình hình giao thông mà không hề nhìn nơi khác.

Tình cảnh hiện giờ cộng với việc hôm nay uống khá nhiều rượu mà theo lời ông chủ quán nói là rượu tốt nhất ngâm lộc nhung, rất là đại bổ, Vương Trạch Vinh thấy cả người cứ nóng bừng bừng.

Nghĩ đến lần trước cô gái này đã tỏ ý mình muốn làm gì thì làm, Vương Trạch Vinh lại không nhịn được.

Nhìn nhìn tình hình xung quanh, Vương Trạch Vinh lặng lẽ sờ sờ tay Ngô Như Cơ.

Hai người đều không nói gì mà chỉ vuốt ve nhau như vậy.

Từ từ, tay Vương Trạch Vinh lần tới đùi Ngô Như Cơ.

Đôi chân này Vương Trạch Vinh đã nhìn qua nhiều lần từ lâu, thon dài nhưng săn chắc, giờ đặt tay lên Vương Trạch Vinh mới phát hiện không tồi.

Xe nhanh chóng lao đi, động tác của Vương Trạch Vinh và Ngô Như Cơ càng kịch liệt, Vương Trạch Vinh cảm thấy bụng dưới của mình càng lúc càng nóng hơn.

Rượu lộc nhung thật sự rất mạnh.

Đi thêm một đoạn đường nữa thì tay Vương Trạch Vinh đã xuyên vào trong quần áo của Ngô Như Cơ.

Nhìn thoáng qua Lý Minh Quốc đang lái xe, lần đầu tiên Vương Trạch Vinh thấy có tài xế riêng đúng là không thuận tiện.

Đúng vào lúc này thì di động của Vương Trạch Vinh đột nhiên vang lên, vốn trong xe rất yên tĩnh nên tiếng chuông lập tức khiến Vương Trạch Vinh giật hết cả cửa mình. Tay móc móc ghế trên một chút, Vương Trạch Vinh lấy di động ra.

Vừa nhìn thấy số máy hiển thị, dục vọng trong đầu Vương Trạch Vinh lập tức biến sạch chẳng còn tăm hơi nào, đây là số điện thoại từ văn phòng của Hạng Nam.

Nhìn thấy số máy này Vương Trạch Vinh biết rằng chắc chắn là có chuyện quan trọng phát sinh, bằng không thì Hạng Nam sẽ không gọi tới vào lúc này.

Nhanh chóng bấm nghe máy, Vương Trạch Vinh điều chỉnh tâm tình nói:

- Bố, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì sao ạ?

- Con mau chóng về nhà, vừa rồi mới họp xong, bộ máy Nam Điền đã được định rồi!

Từ trong lời nói của Hạng Nam lộ ra vẻ hơi mất bình tĩnh.

- Con sẽ tới ngay!

Nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này đã tiến vào Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh liền đáp.

Nhận được cuộc điện thoại này Vương Trạch Vinh cũng chẳng còn tâm tư làm chuyện khác, trong điện thoại Hạng Nam đã nói khá rõ, vị trí chủ tịch tỉnh Nam Điền mà vẫn bỏ không đã được quyết định, các vị trí nhân sự khác cũng đã có kết quả, xem ra Nam Điền lại có tranh đấu rồi!

Xe chạy đến cửa Hạng gia thì Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc:

- Anh đưa Ngô tiểu thư về đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.